Chương 408: Lên Sân Một Lần Nữa

Hứa Dương tiến lên đánh giá đi đánh giá lại, kinh hỉ nói "Thực lực của tiểu tử ngươi sẽ không phải là lại tăng lên đấy chứ?"

Long Hoàng đắc ý lắc lắc cái đầu, "Tê tê tê" kêu, có điều Hứa Dương cũng đều không nghe hiểu được nửa câu.

Hải Yến ở trên mái hiên nhà từ xa xa đột nhiên vươn cổ hô "Nó nói, luyện hóa, yêu đan, thực lực, đại trướng."

Hứa Dương quay đầu lại nhìn về hướng nó, "Ngươi có thể nghe hiểu được lời của Long Hoàng sao?"

"Đó là, đương nhiên."

"Ai yo, không tồi nha." Hứa Dương dựng thẳng lên ngón cái, lại chuyển sang nói với Long Hoàng, "Vẫn là yêu đan của con Ngục Lung Cổ lần trước kia phải không? Lần này đã luyện hóa xong toàn bộ rồi chứ?"

Long Hoàng gật đầu, "Tê tê" kêu vài tiếng.

Hứa Dương nhìn về phía hải yến, "Nó nói gì?"

Hắn thấy con quạ đen cao ngạo tự đắc quay đầu đi chỗ khác, bất đắc dĩ lắc đầu, "Được rồi, nghiêm túc phiên dịch, buổi tối cho ngươi thêm cơm."

Hải Yến lúc này mới cao hứng phấn chấn bay qua, reo lên "Nó nói, còn dư, một chút. Có điều, lần này, thu hoạch, cực lớn."

Hứa Dương mừng rỡ, hỏi "Có đột phá Tam Hải cảnh không?"

Con quạ đen lại phiên dịch nói "Hình như, vẫn chưa."

Hứa Dương hơi có chút thất vọng, có điều chợt lại bình thường trở lại, Long Hoàng mới ra đời được vài tháng, tốc độ thăng cấp này cũng đã là phi thường kinh người rồi, người phải biết hài lòng có chừng mực.

Hắn tùy tay ném một gốc cây linh dược cho Long Hoàng, phân phó nói "Ta đi tu luyện đây, ngươi ngoan ngoãn đợi ở trong viện, đừng có đi ra ngoài gây chuyện đấy."

Đợi khi Hứa Dương xoay người đi vào phòng, lại không chú ý tới, một đạo thân ảnh từ trên núi đá không xa xa chậm rãi hiện lên, rồi sau đó không biết như thế nào chợt lóe, liền lên tới đại lộ sơn môn rộn ràng nhốn nháo, như không có chuyện gì lạ xảy ra lẫn vào bên trong đám người.

Nhân ảnh kia đi được một đoạn đường, thấy không có người chú ý tới chính mình, lại lững thững rẽ vào bên trong một nhà khách bình thường, quay người đóng cửa đại môn lại, kích phát phù Tĩnh Âm, lúc này mới vái nói với người trung niên thân mặc áo bào trắng, lông mi dài kẻ mảnh đang ngồi ngay ngắn ghế trên kia "Đại nhân, thuộc hạ đã cẩn thận điều tra qua, tiểu tử họ Hứa kia tuyệt chưa tới Tam Hải cảnh. Trong số mấy người ở chung viện với hắn, người mạnh nhất cũng chỉ Tam Hải cảnh sơ kỳ mà thôi.

"Chỉ là, cường giả đang ẩn thân mà ngài nhắc tới kia... Thuộc hạ cũng chưa từng tìm được."

Nữ tử lông mi dài lạnh nhạt gật đầu, "Cường giả có thể làm trọng thương Trầm Tỉ Lam, đồng thời đem nàng bắt giữ, nào sẽ dễ dàng bị ngươi phát hiện? Cẩn thận một chút, để cho nàng chú ý tới tung tích của ngươi là được."

"Đại nhân, vậy chúng ta phải động thủ như thế nào đây? Hay là, chờ Phụng Thiên Lệnh chấm dứt, ở trên giữa đường..."

Nữ tử mi dài mỉm cười, xua tay nói "Không ổn. Chín thành tên nam tử này sẽ lấy được Phụng Thiên Lệnh, sau đó cùng hơn một trăm người, cộng với những người đi cùng, sợ là có hơn một ngàn người, cùng nhau đi Tây Hải Châu tham gia tranh đoạt Huyền Hoàng Lệnh. Đến lúc đó rất nhiều người có mặt, sẽ càng không dễ để xuống tay."

"Vậy... chẳng lẽ cứ chờ đợi như thế này sao?"

Nữ tử mi dài bỗng nhiên ý cười thu liễm đi, "Hình Mật, nói đến việc này ngược lại cũng không khó làm, có điều nếu muốn đắc thủ, đối với ngươi mà nói có thể sẽ có nguy hiểm cực lớn."

Hình Mật sắc mặt khẽ biến, chợt lại đổi sang biểu tình xả thân quên mình, cắn răng nói "Nếu có thể dốc sức vì tiên quân... vì vị đại nhân kia, thuộc hạ không sợ sống chết! Còn thỉnh đại nhân ngài bảo cho biết."

"Bình thường mà nói, nếu muốn làm được sạch sẽ mà không lưu lại dấu vết, thì nhất định phải chọn một nơi hoang vắng không người." Nữ tử mi dài nói, "Có điều trước mắt đã không tìm được những cơ hội tốt này, vậy thì chúng ta hãy làm ngược lại, liền ở ngay tại trước mặt bao người, lấy đi hồn phách của tên tiểu tử kia!"

Vào ban đêm, một đạo bóng người lặng yên không một tiếng động chợt lóe vào bên trong nhà khách của Thương Nhật môn, gần như không có phát ra động tĩnh gì, bốn người trong nhà khách chết ngay lập tức.

Hung thủ vuốt ve khuôn mặt của một người trong số đó một lần, sau đó lột nguyên vẹn phần da phía trên cổ của người đó, rồi sau đó thi lấy bí pháp, dán ở trên mặt chính mình.

Sau đó nàng dùng hai ngón tay "Véo" một khối màu xám nhạt từ thi thể và vỗ vào cánh tay của chính mình.

...

Hai ngày sau, hạ đẳng Phụng Thiên Lệnh lại khai chiến.

Hoàng Phủ Bá Hàn quét mắt liếc nhìn danh sách đối chiến, chán đến chết ngáp một cái, nói "Thương Nhật môn? Hình như là một tiểu môn phái phải không, có thể xông vào được ba trăm vị trí đầu, cũng coi như không dễ dàng rồi. Có điều ta đoán rằng, Tuân Gia này chín thành cũng sẽ bị xảy ra chuyện gì đó, hẳn là rất nhanh liền có người đến đưa tin thôi mà."

Liễu Văn một bên nói "Hứa sư đệ trước khi tranh đoạt mười vị trí đầu, hẳn là đều rất khó có được cơ hội để xuất chiến rồi."

Nàng liếc mắt nhìn Kỉ Lâm Oanh, "Nào giống chúng ta, được một trận lên sân đánh bừa mới được..."

Trần Tuyển cười nói "Liễu sư đệ cùng Kỉ sư muội kể từ trận đấu đầu tiên bắt đầu liền đều là không đánh mà thắng, thắng được cũng cực nhanh, ta ngược lại cũng không cảm thấy rằng có đối thủ muốn 'Liều mạng' với các ngươi nữa đâu."

Kỉ Lâm Oanh nói tiếp "Lúc trước vận khí của chúng ta xem như cũng không tồi. Có điều bên trong ba trăm vị trí đầu này cơ bản không có đối thủ yếu, sau này tất nhiên sẽ khó hơn cho mỗi một trận đấu rồi."

Mấy người đang nói, liền thấy một tên Thái Đức tông vội vàng chạy rồi, ngoắc hô lớn từ khoảng cách cực xa "Hứa sư đệ của Huyền Hoa tông có ở đây không?"

Khi nàng trông thấy thân ảnh của Hứa Dương, vội chắp tay gấp nói "Sắp đến phiên ngươi lên sân rồi, sao vẫn còn nhàn nhã ở đây thế?"

"Ơ? Ta lên sân á?" Hứa Dương một trận này vẫn luôn gặp phải đối thủ bỏ quyền, lúc này đột nhiên phải xuất chiến, còn có chút không quá quen thuộc.

Hoàng Phủ Bá Hàn có chút kinh ngạc nói "Tuân Gia của Thương Nhật môn sao? Nàng muốn so chiêu cùng với Hứa sư đệ?"

Đệ tử Thái Đức tông gật đầu, "Nàng người đang ở trên đài, nếu Hứa sư đệ cứ trì hoãn thêm một nén nhang thời gian, liền cũng bị phán thua đấy."

Nguyên trưởng lão vội vỗ Hứa Dương, "Mau! Ngự phong qua, sẽ không mất bao lâu."

"Vâng!" Hứa Dương lên tiếng, gọi Long Hoàng, xoay người bay đi, trong lòng cảm thấy may mắn, hoàn hảo Long Hoàng hôm kia đã tỉnh lại, nếu không gặp phải một đối thủ đầu cứng như sắt không bỏ quyền, thì bản thân mình thật là có chút phiền toái.

Đợi khi hắn chạy tới bên cạnh lôi đài, xung quanh hơn mười vạn người xem lập tức bộc phát ra một trận tiếng hoan hô, "Nhìn kìa, là Hứa Dương của Huyền Hoa tông!"

"Đợi bao nhiêu ngày rồi, rốt cuộc cũng có thể được nhìn thấy hắn xuất thủ."

"Haizz, ngươi cũng đừng báo quá nhiều hy vọng. Tên Tuân Gia của Thương Nhật môn kia ta có ấn tượng, thực lực phi thường bình thường, lúc trước hai lần đều là dựa vào vận khí may mắn mà thắng được đối thủ, bản thân mới chỉ có thực lực Thất Mạch cảnh sơ kỳ."

"Ta quản hắn kia, chỉ cần có thể từ xa xa nhìn Hứa sư đệ trong chốc lát, là ta đã thỏa mãn rồi..."

Hứa Dương mang theo Long Hoàng phi thân lên lôi đài, chắp tay nói với nữ tử trẻ tuổi có diện mạo xấu xí ở phía đối diện "Tại hạ Hứa Dương, đã để ngươi đợi lâu rồi, thật sự là có lỗi."

Nữ tử kia tùy ý chắp tay, "Tuân Gia. Không dám."

Có đệ tử quản sự cầm trong tay một mảnh "Ngọc bích", phân biệt quơ quơ ở trước mặt hai người, gật đầu với trọng tài ở một bên, "Đã kiểm tra qua thân thể không có sai lầm."

Người sau gật đầu, khởi động linh trận ở bốn phía của lôi đài, phất tay cao giọng nói "Tranh tài bắt đầu!"

Hứa Dương vẫn là kiểu cũ, thúc dục Đại Nhật Thiên Sứ Y, nhanh chóng rời khỏi một đoạn về phía sau, đồng thời chỉ về hướng Tuân Gia, nói với Long Hoàng "Vẫn quy củ cũ, lên!"

Sa Hoàng Giao lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh hồng hoàng giao nhau, trong nháy mắt liền công tới trước mặt Tuân Gia, nâng đuôi quất xuống phía dưới, tốc độ vậy mà lại nhanh hơn gần gấp đôi so với mấy ngày hôm trước!