Chương 406: Không Chiến Mà Thắng

"Tên ngu xuẩn này!" Đại trưởng lão lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, thu hút những ánh mắt kinh ngạc từ khắp nơi.

Đại trưởng lão sớm đã nghe nói tới việc Trình Nhiễm tranh mua linh bảo cùng người ở Thiên Vật Phường, lại không nghĩ rằng nàng tắc trách như thế, không thông qua điều tra tường tận, liền dám tìm đối phương gây phiền toái.

Nàng xua tay đuổi lui Mục Vĩnh Khê, nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, lại đi đến trước mặt tông chủ Thái Đức tông, chắp tay thấp giọng nói "Tông chủ, lão thân có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."

Người sau làm như không thèm để ý, mỉm cười vỗ vỗ đại trưởng lão, nói "Thắng bại cũng có lúc này lúc kia, đối với một thiên tài như Trình Nhiễm, thỉnh thoảng thua một ván cũng không phải là vô ích để ôn hòa tính cách của nó."

"Vâng, tông chủ." Đại trưởng lão gật đầu, lại nói, "Lão thân là muốn nói, lúc vừa rồi Trình Nhiễm nói cho ta biết rằng, cái tên Hứa Dương kia ít nhất có thực lực Thất Mạch cảnh hậu kỳ."

"Lại là như thế?" Tông chủ cũng rất là giật mình. Khoảng cách các nàng cách xa lôi đài, dĩ nhiên không có quan sát tỉ mỉ được bằng Trình Nhiễm ở bên cạnh, nếu nàng đã nói như thế, vậy thì hơn phân nửa không có sai.

"Huyền Hoa tông này từ khi nào xuất ra được một cái tên yêu nghiệt như vậy..." Tông chủ nhíu mày nói, "Đại trưởng lão mau chóng triệu tập đệ tử tham gia buổi lễ Phụng Thiên Lệnh của tông môn khác, cân nhắc một chút xem có thể đối phó với hắn như thế nào đi."

"Lão thân tuân mệnh."

Dưới sườn núi nơi có khán đài, một số đệ tử Thái Đức tông nhìn Hứa Dương, người đang đút linh dược cho Sa Hoàng Giao ăn, thấp giọng nghị luận, "Các người đã nghe nói gì chưa? Tên Hứa Dương này lại có tu vi Thất Mạch cảnh hậu kỳ!"

"Thật đúng là thượng thiên bất công a, sinh ra đã tuấn mỹ như thế, lại còn có thể có thực lực kinh người như vậy!"

"Ngay cả Trình sư tỷ cũng đều đánh bại, thật không biết ai mới có thể ép trụ được hắn..."

"Trận tiếp theo giao thủ cùng hắn chính là Thạch Miêu của Trường Thanh môn, nghe nói nàng mấy ngày trước đây còn phát ngôn bừa bãi nói muốn đánh bại Trình sư tỷ, có lẽ nàng cũng có lực để chiến một trận đi."

"Hy vọng là vậy, nếu không đầu bảng Phụng Thiên Lệnh bị một cái tên nam tử đoạt được, mặt mũi của những nữ nhân chúng ta đây còn chui đi đâu được nữa?"

Hứa Dương mỉm cười vỗ vỗ cổ của Long Hoàng, nhìn thấy nó đem một gốc cây Đằng Vân Thảo dùng đầu lưỡi cuốn vào trong miệng, "Hôm nay biểu hiện không tồi. Sau này không ngừng cố gắng, vẫn là tiêu chuẩn này, cắn một ngụm một gốc cây linh dược, ờ, quất một đuôi cũng tính như thế. Có điều nhất định phải kiềm chế một chút, đừng quá ác độc... Ơ? Ngươi đây là làm sao vậy?"

Hắn đang nói, chỉ thấy mí mắt Long Hoàng nặng trĩu, trong miệng vẫn còn đang nhai linh dược, liền nghiêng đầu nằm trên bãi cỏ bên cạnh.

"Long Hoàng? !" Hứa Dương cuống quít tiến lên thăm dò hơi thở của nó, may mắn vẫn đang thở đều đều, yêu khí trên người đầy đủ, hẳn là không có trở ngại gì.

"Chẳng lẽ là bởi vì chiến đấu lúc vừa rồi quá mức kịch liệt, nên mệt rồi sao?" Hắn dùng lực đẩy đẩy Sa Hoàng Giao, lại căn bản không có phản ứng, một lát sau, yêu xà vậy mà lại nhẹ nhàng ngáy to lên.

Hứa Dương bất đắc dĩ, đành phải tìm đám người Hoàng Phủ Bá Hàn, Kỉ Lâm Oanh tới để hỗ trợ. May mà các nàng đều là những tuấn kiệt trẻ tuổi linh lực không kém, mấy người hợp lực dưới sự miễn cưỡng đem Long Hoàng nâng lên, hô khẩu hiệu lên rồi đi về phía nhà khách, cảnh tượng cực kỳ quái dị.

Cơm trưa qua đi.

Trong một gian nhà khách cách đám người Hứa Dương ngoài mười ba mười bốn dặm, một tên đệ tử thân mặc hoàng sam của Thái Đức tông mỉm cười đem mấy tờ giấy đưa tới trước mặt nữ tử trẻ tuổi, "Thạch sư muội, những cái này đều là Trình sư muội tỉ mỉ sửa sang lại, tất nhiên rất có ích lợi đối với trận chiến tiếp theo của ngươi."

Người sau tiếp vào trong tay, không để ý chút nào lật ra xem, thuận miệng nói "Chỉ là một tên nam tử mà thôi, Trình Nhiễm tuy là thất thủ, nhưng Thạch Miêu ta cũng sẽ không..."

Nàng đang nói, đột nhiên ánh mắt một ngưng, hỏi "Trình Nhiễm dùng chính là địa giai linh bảo sao?"

"Đúng thế. Trọc Nguyên Thạch cùng Vạn Cổ Lăng của Trình sư muội đều là địa giai linh bảo."

Thạch Miêu không khỏi địa nhíu mày, "Nói cách khác, ngay cả địa giai linh bảo cũng đều không làm bị thương tới con Sa Hoàng Giao kia sao? !"

Linh bảo có thể đề cao cực lớn năng lực công phòng của người sử dụng, nhưng linh bảo có thể phát huy ra được bao nhiêu uy lực, còn phải xem căn cơ tự bản thân của người sử dụng.

Địa giai linh bảo bình thường có thể khiến cho năng lực công phòng của người sử dụng đề cao ít nhất một cái tiểu cảnh giới, tỷ như Tu Linh giả Thất Mạch cảnh sơ kỳ, dùng địa giai linh bảo có thể đánh ra công kích có uy lực gần bằng Thất Mạch cảnh trung kỳ.

Thạch Miêu biết Trình Nhiễm là tu vi Thất Mạch cảnh trung kỳ, nói cách khác, linh bảo của nàng có thể đạt tới uy lực của Thất Mạch cảnh hậu kỳ.

Mà con Sa Hoàng Giao kia có thể ngăn trở được sự vây công của linh bảo Trình Nhiễm, như vậy nó ít nhất cũng là thực lực Thất Mạch cảnh trung kỳ, thậm chí hậu kỳ...

Đệ tử Thái Đức tông dĩ nhiên hiểu được ý tứ của nàng, thần sắc ngưng trọng gật đầu nói "Theo Trình sư muội phỏng đoán, tên Hứa Dương kia có lẽ là thực lực Thất Mạch cảnh hậu kỳ.

"Hơn nữa hắn còn biết một loại bí thuật, có thể khiến người động tác trở nên chậm chạp, Trình sư muội hôm nay chính là ăn phải thiệt thòi phía trên này."

"Chính là hư ảnh của cái tên nam tử kia sao?" Thạch Miêu cúi đầu trầm ngâm, "Hắn tu theo con đường khống ngự, lại còn biết loại linh thuật hồn phách này! Thiên hạ sao lại có nam nhân lợi hại như vậy chứ? !"

Đệ tử Thái Đức tông nói "Trình sư muội đem mọi việc về tên Hứa Dương kia đều viết ở trên mấy tờ giấy này, hy vọng có thể giúp Thạch sư muội giành được thắng lợi."

Thạch Miêu theo bản năng gật đầu, "Đa tạ Trình sư tỷ."

Đợi khi người truyền tin rời đi, Thạch Miêu lại cẩn thận xem những điều đã viết ở trên tờ giấy kia, lại là càng xem sắc mặt càng âm trầm xuống, cuối cùng đem mấy tờ giấy dùng sức vo thành một cục, hung hăng ném mạnh ở trên mặt đất.

Giờ thân buổi chiều.

Nguyên trưởng lão mở to hai mắt nhìn, cực kỳ kích động nói "Cái gì? Ngươi muốn bỏ cuộc nhận thua sao? !"

Hứa Dương xấu hổ gật đầu, "Bẩm trưởng lão, con yêu thú kia của đệ tử không biết sao, từ sáng tới giờ vẫn mê man bất tỉnh, bây giờ cũng sắp đến phiên đệ tử lên sân, thấy nó như vậy là không tới được rồi."

Hoàng Phủ Bá Hàn khuyên nhủ "Hứa sư đệ, bằng thực lực của ngươi, kể cả là không có Long Hoàng tương trợ, cũng khẳng định là có thể một đường trảm tướng qua quan..."

Hứa Dương trong lòng cười khổ, anh đây chính là đồ trang sức của Long Hoàng mà thôi, nó không lên sân, chỉ bằng thực lực Thất Mạch cảnh nhập môn của ta, là đi tặng đồ ăn hay sao?

Hắn buổi sáng đã xem qua trận đấu của Thạch Miêu đối thủ kế tiếp, biết rằng đó cũng là một tên trâu bò, tu vi Thất Mạch cảnh hậu kỳ, một thế hệ thiên kiêu của Trường Thanh môn.

Nếu cứng rắn đọ sức cùng với nàng, thì bản thân mình rất có thể sẽ bị đánh thành trọng thương. Cho dù sử dụng Thiên Vận Triền Tâm Công để bất chấp nguy cơ bị bại lộ bí mật, nhiều nhất cũng chính là có thể sử dụng Thiên Tiêu Châm đem nàng đánh cho bị thương, mà chính mình cũng sẽ hao hết linh lực.

Trước mắt cũng không có yêu thú nào có thể để cho bản thân mình hút lấy Linh Nguyên, cho nên đợi cho tới ngày mai khi thi đấu bắt đầu, vẫn là phải thua không thể nghi ngờ.

Nguyên trưởng lão cùng Lữ trưởng lão đều là một phen khổ khuyên, Kỉ Lâm Oanh một bên nói "Nhị vị trưởng lão, Hứa sư đệ chính là một giới nam tử, không có yêu thú bảo vệ, có chút luống cuống cũng là hợp tình hợp lý. Nếu là ép hắn xuất chiến, dưới sự lo lắng cũng khó phát huy ra được thực lực có lẽ nên có, không bằng..."

Tất cả mọi người Huyền Hoa tông nghe thấy vậy đều là yên lặng gật đầu, để cho một sư đệ như hoa như ngọc lên sân chém giết, vốn là trong lòng đã không đành lòng. Hắn một nam hài tử gia, biết sợ hãi đó cũng là lẽ thường tình. Bản thân những đại nữ nhân này không đi làm vẻ vang cho tông môn, chẳng lẽ cứ nhất quyết phải để cho đôi vai yếu đuối của Hứa sư đệ gánh vác lấy trọng trách này hay sao?

Hoàng Phủ Bá Hàn gật đầu, chắp tay nói "Nguyên trưởng lão, Lữ trưởng lão, chúng ta chắc chắn sẽ dùng hết toàn lực để đoạt lấy được Phụng Thiên Lệnh, ngài cứ để cho Hứa sư đệ nghỉ ngơi đi."

Nguyên trưởng lão thấy mọi người đều là ý tứ này, không khỏi thở dài một tiếng, "Haizz, cũng đành chịu thôi. Để cho một tên nam tử như hắn đi chém giết, cũng là làm khó hắn rồi."

Nàng vừa dứt lời, liền thấy một trọng tài bước nhanh đi đến, từ phía xa xa phất tay nói "Vị này chính là Hứa Dương của Huyền Hoa tông phải không?"

Hứa Dương gật đầu, đang định nói mình sẽ bỏ quyền, liền nghe thấy đối phương nói "Trận tiếp theo ngươi không cần phải đi nữa. Thạch Miêu chính ngọ khi đang luyện công bị xá linh mạch rồi, hiện đã chạy về Trường Thanh môn để chữa thương, vì vậy ngươi không chiến mà thắng rồi."