Dao Trì chuyển hướng Hoa Tuyết Hận hỏi rõ về thảm án phát sinh ở Hoa gia sáu mươi năm trước, rồi sau đó bảo nàng giúp vẽ ra một bức tranh "Thánh Vật" của Hoa gia.
Dao Trì nhìn thấy mảnh vỡ Luyện Thiên Lô ở trên giấy, nói với Hoa Tuyết Hận "Quả nhiên là nó. Đúng rồi, ngươi có biết tổ tiên Hoa gia là như thế nào lấy được vật ấy không?"
Hoa Tuyết Hận theo bản năng nói "Dĩ nhiên là hơn mười đời Hoa gia truyền lại rồi."
Dao Trì lắc đầu nói "Vật ấy đều không phải là nhân lực có khả năng tạo ra, vốn dĩ phải là... Haizz, bản cung cũng không nhớ nổi ai là khởi nguồn sở thuộc. Có điều nếu giống như lời Hứa Dương nói như vậy, thì Luyện Thiên Lô tổng cộng bị vỡ thành tám khối, vậy thì tổ tiên Hoa gia nhất định là khi đó đã lấy được một trong số đó."
Hoa Tuyết Hận lại là sửng sốt, hôm nay tam quan(*) của nàng chỉ đơn giản là sụp đổ hết lần này tới lần khác, đầu tiên là nàng đã tìm sai người để báo thù, hiện tại ngay cả "Thánh Vật" cũng không thuộc sở hữu của Hoa gia...
Nàng vô lực nói "Cái này, ta cũng không biết."
Hứa Dương một bên nói "Công chúa điện hạ, ta nghe nói Dung Thiên Đỉnh này, à, chính là Luyện Thiên Lô mà ngươi nói, là hơn ngàn năm trước, bát trụ thượng cổ thế gia đều tự dùng chí đạo linh bảo của bọn họ để dung hợp luyện chế lại mà thành, nói ra thì hẳn coi như là nhân lực tạo ra đi?"
Không đợi Dao Trì nói cái gì, Liễu Văn ở một bên trước tiên lắc đầu rồi nói "Hứa sư đệ, linh bảo chính là vật được thai nghén bởi thiên địa, ẩn chứa thiên địa chi linh, có thiên đạo chi vận, mới có thể có uy lực cường đại, tuyệt không phải nhân lực có khả năng luyện chế được. Kể cả là cổ chi thánh nhân, nhiều nhất cũng có thể tăng thêm chút linh văn ở trên linh bảo, để tăng cường uy thế của nó mà thôi.
"Cho nên sư đệ lúc vừa rồi nói về việc 'Hợp tám loại chí đạo linh bảo luyện chế', có lẽ chỉ là lời đồn nhảm mà thôi."
Hứa Dương lại nghĩ tới một chuyện, nói với Dao Trì "Về tên tặc đã trộm đi 'Thánh Vật' của Hoa gia, ta ngược lại cũng nhớ tới một người, ờ, không, phải nói là một tổ chức."
Dao Trì cùng Hoa Tuyết Hận lập tức nhìn qua hướng hắn, cùng kêu lên nói "Ai? !"
Hứa Dương nói "Là một tổ chức tên gọi là 'Đông Đường', từng vì cướp đoạt tàn phiến Dung Thiên Đỉnh của Ngô gia, đã đem toàn gia Thanh Dương tông đồ diệt. Bọn họ dường như còn có một đồng lõa là 'Hạ Đường', một người trong số đó đã thiết kế mưu đoạt tàn phiến của Hứa gia ta."
Trầm Tỉ Lam ở một bên nghe thấy được hai cái tên "Đông Đường" cùng "Hạ Đường", không khỏi thần sắc khẽ biến, có điều lập tức liền khôi phục lại mặt không chút thay đổi.
Dao Trì lại làm rõ ràng thêm những việc Đông Đường cùng với Chương Văn Cần lúc ấy gây nên, nghĩ đến cơ hội tốt, nhưng cũng không tìm được một chút manh mối nào, vì thế nhìn về phía Trầm Tỉ Lam, "Đúng rồi, ngươi vừa rồi hô lên ba chữ 'Luyện Thiên Lô', tên này là ngươi nghe được từ ở chỗ nào?"
"Hừ!" Trầm Tỉ Lam quay đầu đi chỗ khác, một bộ tư thế cự tuyệt không hợp tác.
Hoàng Phủ Bá Hàn hỏi tiếp nói "Nói! Ngươi vì sao phải bắt đi Hứa sư đệ? 'Vị đại nhân kia' mà khi trước ngươi đã nhắc tới lại là có lai lịch gì?"
Trả lời nàng chỉ là tiếng "Hừ" như trước.
"Còn cứng miệng?" Trần Tuyển xông lên phía trước, túm lấy Trầm Tỉ Lam chính là đấm đá túi bụi, thẳng cho tới khi đánh cho người sau mặt mũi đều là máu, mũi cũng bị vẹo sang một bên, lúc này mới ngừng tay lại, "Nếu không muốn để da thịt chịu đau khổ, thì liền thành thật khai ra!"
Trầm Tỉ Lam lại chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn là câm miệng không nói.
Trần Tuyển thấy thế, chắp tay nói với Hứa Dương "Hứa sư đệ, cho ta mượn Long Hoàng dùng một chút."
"Được thôi, mượn nó để làm chi?"
Sau một lát, Long Hoàng đem Trầm Tỉ Lam gắt gao cuốn lấy, thân rắn dài hơn ba trượng cuộn thành một đoàn lớn, cũng không ngừng xiết chặt, Trầm Tỉ Lam lập tức kêu thảm thiết một tiếng, xương cốt cả người phát ra tiếng giòn vang "Răng rắc".
Sau khi giằng co một chén trà nhỏ thời gian, Trần Tuyển thấy Trầm Tỉ Lam vẫn là chết cũng không chịu mở miệng, chỉ đành phải bất đắc dĩ vỗ vỗ Long Hoàng, "Buông ra đi, nếu cứ tiếp tục nữa chỉ sợ là sẽ bị xiết đến chết mất."
Thân thể của Trầm Tỉ Lam đã hoàn toàn vặn vẹo biến hình, đau đến nỗi cả người đều là mồ hôi lạnh, lại nhìn Trần Tuyển như khiêu khích vậy, dường như muốn nói, "Đến a, lão nương không sợ!"
Kỉ Lâm Oanh thấy thế, lấy ra một viên hạ phẩm thuốc trị thương nhét vào miệng Trầm Tỉ Lam, nói với Trần Tuyển "Thôi bỏ đi, chờ khi trở lại tông môn rồi nói sau."
Dao Trì ở một bên hơi hơi nhíu mi, "Người này nhất định biết chút gì đó, phải làm cho nàng mở miệng mới được."
Hứa Dương suy nghĩ một chút, chợt nhớ tới những bộ phim gián điệp đã từng xem ở kiếp trước, không khỏi nở nụ cười ranh mãnh, kéo Dao Trì qua, kích phát một miếng phù Tĩnh Âm, lúc này mới nói nhỏ "Nếu một người chỉ một lòng muốn chết, muốn lấy ra chút cái gì đó từ trong miệng của nàng tất nhiên khó như lên trời."
Dao Trì nhăn lông mày càng sâu hơn, "Vậy thì phải làm sao bây giờ?"
"Công chúa điện hạ có biết, nếu một người muốn tự sát nhưng không thành công trong lần đầu tiên, sẽ rất khó để thử lại lần nữa. Cho dù một người quyết tâm chết đến đâu, nhất định cũng sẽ từ bỏ ý định tự tử nếu chết ba lần liên tiếp không thành. "
Dao Trì như có chút đăm chiêu gật đầu.
Hứa Dương nói tiếp "Một người bước vào cửa tử cần rất nhiều dũng khí. Nếu không chết liên tiếp ba lần thì dũng khí đã sớm hao hết rồi. Mà chỉ cần hắn cầu sống, vậy thì chúng ta sẽ có vô số biện pháp để cạy được cái miệng của hắn mở ra!"
Dao Trì kinh ngạc nhìn hắn, "Ngươi có biện pháp nào?"
"Rất đơn giản, cấp cho nàng hy vọng sống. Chúng ta chỉ cần làm như thế này như thế này..."
Dao Trì sau khi nghe xong, trên mặt cũng là hiện lên một vòng ý cười, gật đầu nói "Là một biện pháp, đáng giá thử một lần.
"Đúng rồi, khoảng cách từ nơi đây tới Nam Li Châu có bao xa?"
Hứa Dương nói "Chừng mấy vạn dặm. Công chúa điện hạ có chuyện gì sao?"
"Không nói gạt ngươi, bản cung từng nhớ lại, có một mảnh tàn phiến Luyện Thiên Lô bị bỏ lại ở đâu đó ở Nam Li Châu, lần trước còn chưa kịp đi tìm, liền đã ngủ quên mất. Nếu có cơ hội, còn phải quay lại Nam Li Châu một lần nữa."
Hứa Dương nói "Lần trước chúng ta giúp qua Nam Quân, ngược lại có thể dùng một chút linh trận Tinh Di của bọn họ đi qua được, đi tới đi lui cũng chỉ mất hơn nửa tháng mà thôi."
Hắn trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc, dường như Dao Trì rất tinh tường đối với Luyện Thiên Lô này, nàng rốt cuộc là cái lai lịch gì?
Dao Trì gật đầu nói "Được, chờ khi hỏi ra chân tướng từ trong miệng của cái tên họ Trầm này, chúng ta liền đi một chuyến tới Nam Li Châu."
Mấy ngày sau, đoàn người Hứa Dương rốt cuộc cũng trở lại Huyền Hoa tông.
Sau khi mọi người đi vào sơn môn, liền đi thẳng tới Cực Thiên Điện.
Tông chủ Tiêu Hưng Hòa nghe xong những lời của đám người Hứa Dương, cũng là hoảng sợ, lần này suýt chút nữa liền đem mấy tên ngôi sao hy vọng của tông môn tất cả đều chôn vùi đi mất, cũng may cát nhân thiên tướng, nếu không cái Phụng Thiên Lệnh gì đó kia, chỉ sợ lại phải đợi thêm hơn trăm năm nữa rồi.
Nàng lập tức kêu người đem Trầm Tỉ Lam đưa tới Phụng Luật Điện để khảo vấn, lại kêu người đi tìm thi cốt của sư phụ Liễu Văn.
Đợi khi mấy người khác rời đi, Hứa Dương vái nói với Tiêu Hưng Hòa "Tông chủ, đệ tử có một yêu cầu quá đáng."
"Ngươi nói."
"Hy vọng tông chủ có thể giao trách nhiệm thẩm vấn Trầm Tỉ Lam cho đệ tử, không biết có được không."
Tiêu Hưng Hòa chỉ nghĩ rằng là hắn muốn tra hỏi ra hung thủ ở phía sau màn muốn mưu hại hắn, vì thế phi thường rộng lượng phất tay, "Thành, ta sẽ viết một tờ giấy ghi chú, ngươi mang đi Phụng Luật Điện là được."
"Đa tạ tông chủ thành toàn!"
Ban đêm, trong địa lao Phụng Luật Điện của Huyền Hoa tông, tiếng kêu thảm thiết của Trầm Tỉ Lam cả đêm không thôi, khiến người nghe run sợ. Có điều Hứa Dương lại không ở trong giám hình Phụng Luật Điện, mà là trở về Hồng Vân Phong nghỉ ngơi một phen.
Chú giải: (*)Tam quan: là chỉ nhân sinh quan, giá trị quan và thế giới quan.