Hoa Tuyết Hận trợn mắt nhìn mọi người, hét to nói " 'Thánh Vật' của Hoa gia ta truyền thừa ba mươi bảy đời, có màu đen và trong suốt như pha lê, dài ba tấc sáu phân năm li, rộng hai tấc tám phân hai li. Các cạnh bên đều có vết nứt, vết nứt bên trái có tổng cộng bốn răng cưa, và bên phải có sáu răng cưa. Hoa văn trên đó là hình ánh mặt trời chiếu rọi giữa hai đám mây..."
Làm truyền nhân duy nhất của Hoa gia, nương nàng muốn nàng đem diện mạo bên ngoài của "Thánh vật" ghi nhớ không sót một chút nào. Chỉ là nàng lại không chú ý tới, Trầm Tỉ Lam ở một bên hai mắt hơi hơi mị lên theo sự miêu tả không ngừng của nàng.
"Đợi một chút!" Hứa Dương đột nhiên dừng lại, tựa như cười mà không phải cười nhìn về phía Hoa Tuyết Hận, "Ngươi xác định những lời nói vừa lúc nãy không có sai lầm đấy chứ?"
"Hừ, 'Thánh Vật' của Hoa gia ta, dĩ nhiên không sai chút nào! Lấy một cái bút ra đây, ta đem 'Thánh Vật' vẽ ra cho ngươi xem!"
"Vậy thì ngược lại cũng không cần." Hứa Dương lắc đầu, từ trong Càn Nguyên Đại lấy ra một vật, nhoáng lên một cái ở trước mắt Hoa Tuyết Hận, "Tổ khí của Hứa gia ta hoàn toàn không giống như lời ngươi vừa nói, ngươi cứ xem cho kỹ vào!"
Lúc vừa nãy Hoa Tuyết Hận đã nói ra ngoại hình của "Tổ Khí", người ở đây liền đều biết rằng có một cái thứ như vậy ở trên người Hứa Dương, cho nên hắn cũng không giấu diếm nữa.
Khi Hứa Dương đem miếng ngọc màu đen kia bày ra ở trước mặt mọi người, Trầm Tỉ Lam không khỏi trừng lớn hai mắt, thốt ra nói "Thật đúng là Luyện Thiên Lô!"
Mà Dao Trì nghe thấy được ba chữ "Luyện Thiên Lô", lại là đồng tử đột nhiên co lại, đột ngột nắm mạnh lấy tóc của mình, trong tâm trí nhất thời phiên giang đảo hải sông cuộn biển gầm.
Hứa Dương nhíu mày nhìn về phía Trầm Tỉ Lam, "Ngươi nói thứ này gọi là gì?"
"Gọi là..." Người sau cũng ngẩn ra, câm miệng không hề lên tiếng nữa.
Dao Trì lại đột nhiên xoay người lại, một tay cướp lấy "Tổ Khí" của Hứa gia, đặt ở trước mắt cẩn thận xem xét, biểu tình nói không nên lời là kinh hỉ hay là thống khổ, miệng giọng than nhẹ "Đây là... Luyện Thiên Lô? Luyện Thiên Lô..."
Hứa Dương nhìn thấy thần sắc của nàng không đúng, bước lên phía trước hỏi "Công chúa điện hạ, ngươi từng thấy qua thứ này rồi sao?"
Dao Trì theo bản năng gật đầu, đang định nói cái gì, Hoa Tuyết Hận ở bên cạnh lại la lớn "Tặc tử! Còn không đem 'Thánh Vật' của nhà ta trả lại? !"
Dao Trì quay đầu đi, lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, đem "Tổ Khí" của Hứa gia giơ lên trước mắt nàng, "Ngươi nhìn cho kỹ đi, vật đó dài hơn bốn tấc, vết nứt gãy bên trái có hai răng cưa, phía bên phải năm răng cưa, căn bản không phải là vật theo như lời ngươi vừa nói."
Nàng bỗng than nhẹ một tiếng, "Huống hồ, cho dù là ngươi nói một mảnh kia, cũng tuyệt không phải là thứ của Hoa gia ngươi."
Hoa Tuyết Hận không khỏi sững sờ ở ngay tại chỗ, nhìn chằm chằm vào mảnh ngọc màu đen kia cẩn thận quan sát, quả thật đúng như lời Dao Trì nói, không chỉ là kích thước cùng vết nứt gãy có điều bất đồng với "Thánh Vật" của Hoa gia, liền ngay cả văn lộ ở mặt trên cũng có điều không khớp cùng với những điều mà nương đã nói cho chính mình.
"Điều, điều này không có khả năng..." Nàng dùng sức lắc mạnh đầu, hai mắt trừng tròn xoe, "Chẳng lẽ trên đời còn có hai cái 'Thánh Vật' sao? !"
Hơn mười năm trước, lão lão của Hoa Tuyết Hận trải qua mọi khó khăn gian khổ, giả bộ làm gia phó của Hứa gia, tiêu tốn mất ba năm thời gian, mới có thể từ xa xa liếc mắt nhìn "Tổ Khí" Hứa gia một cái, chỉ có thể nhìn thấy đó là một mảnh ngọc màu đen, một mặt có vết nứt gãy, chi tiết ở bên cạnh căn bản không thể nào biết được, liền kết luận đó chính là "Thánh Vật" của Hoa gia.
Từ đó về sau, nàng liền mang theo nữ nhân của chính mình, bắt đầu con đường báo thù dài đằng đẵng đối với Hứa gia. Rồi sau đó, mồi lửa của cừu hận rơi vào trong tay của Hoa Tuyết Hận bên này. Tổ tôn ba đời vẫn trăm phương ngàn kế, triển khai ám sát đối với Hứa gia, nhưng họ chưa từng nghĩ rằng mình đã tìm nhầm kẻ thù rồi.
Dao Trì nhìn một chút mảnh ngọc màu đen ở trong tay, nhẹ giọng nói "Đâu chỉ hai cái. Dựa theo hình dạng của Luyện Thiên Lô, mảnh nhỏ này ít nhất phải có năm sáu khối."
Hứa Dương suy nghĩ một chút, nói nhỏ với nàng "Ta từng nghe được một tin tức, tổng cộng vỡ thành tám khối. Có điều bọn họ dường như đem những thứ đó xưng là 'Dung Thiên Đỉnh'."
Dao Trì gật đầu, "Thì ra là thế." Nàng lại nhìn về phía Hứa Dương, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn cầu, "Mảnh này của ngươi có thể tặng cho bản cung được không? Ngươi yên tâm, bản cung biết giá trị của cái thứ này, ngày sau nhất định sẽ xuất ra vật ngang nhau để hồi báo cho ngươi."
Hứa Dương hào phóng phất tay, "Nếu ngươi dùng được mà nói thì cứ cầm đi, đều là người một nhà mà, khách khí làm cái gì chứ?"
Thứ này ở trong tay hắn căn bản không phát huy ra nửa điểm tác dụng, còn phải đề phòng có người đến cướp, tỷ như là lần trước người của Đông Đường gì đó kia, còn không bằng trước tiên cứ để cho Dao Trì cầm đi dùng. Lấy thực lực của nàng, muốn cướp đi cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
"Đa tạ rồi!" Dao Trì lại trịnh trọng vái lễ, hoàn toàn bất đồng so với tư thái ngạo nghễ bình thường của nàng.
Hoa Tuyết Hận lại là hai mắt mất đi tiêu điểm, mờ mịt nhìn ra xa, chỉ không ngừng thì thào, "Chẳng lẽ ta đã báo thù sai... chẳng lẽ là nương đã sai... chúng ta giết những người đó... đều là giết nhầm rồi sao..."
Nàng bỗng nhiên nhìn về phía Hứa Dương, kiên quyết nói "Ngươi giết ta đi! Ta mặc dù chưa có giết qua người của Hứa gia, nhưng lão lão cùng nương ta đều đã từng... Có điều các nàng đã không còn sống nữa rồi, ngươi giết ta, nghiền xương thành tro, để trả giá cho những sinh mạng mà các nàng đã nợ Hứa gia các ngươi đi!"
Nàng đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, "Sai rồi! Ba thế hệ chúng ta đều sai cả rồi! Mấy chục năm nay, chúng ta liều mạng vất vả chỉ vì một sai lầm, lão thiên đây là đang chơi một trò đùa cực lớn với Hoa gia ta a!"
Nàng thấy Hứa Dương không động thủ, lập tức hai chân dùng sức đạp mạnh ở trên mặt đất, đâm mạnh về hướng núi đá ở một bên.
Kỉ Lâm Oanh tay mắt lanh lẹ, Bích La Đằng lăng không đem nàng cuốn trở về.
Hứa Dương nhìn Hoa Tuyết Hận nói "Ngươi có biết nếu ngươi cứ chết như vậy, trên đời này ai vui vẻ nhất không?"
Hoa Tuyết Hận sửng sốt, "Ai?"
"Dĩ nhiên là hung thủ đã sát hại hơn mười người của Hoa gia sáu mươi năm trước rồi." Hứa Dương nói, "Chẳng lẽ ngươi lại không muốn tóm được hung phạm, đem hắn chém thành muôn mảnh, báo thù rửa hận cho toàn bộ Hoa gia sao?"
"Muốn! Đương nhiên muốn!" Hoa Tuyết Hận nói ra mấy lời này, sau đó lại tiếp tục héo hon, cả người xụi lơ nói, "Nhưng nghiệp chướng của ta đã quá nặng nề, còn mặt mũi nào để cầu xin sự tha thứ của Hứa gia nữa..."
"Lão lão của ngươi là qua loa đại khái một chút thôi." Hứa Dương vỗ vỗ nàng, nói, "Có điều việc này cũng không liên quan gì tới ngươi cả. Từ nhỏ ngươi đã được nói là phải tìm Hứa gia báo thù, thậm chí ngay cả cơ hội để làm rõ chân tướng cũng đều không có.
"Nói thật, ta cũng cực kỳ thống hận đối với hung thủ đã sát hại Hoa gia kia. Chính là hắn, đã khiến cho Hoa gia, Hứa gia không được an bình trong mấy chục năm liền. Chúng ta liên thủ đem hắn tóm lại, đến lúc đó nếu ngươi vẫn còn muốn chết, ta tuyệt sẽ không ngăn cản ngươi nữa."
Hoa Tuyết Hận nâng đôi mắt liễu đẫm lệ nhìn Hứa Dương ngây người, sau một lúc lâu, mới dùng sức gật mạnh đầu, "Được! Chúng ta trước tiên cùng nhau tìm ra hung thủ, rồi sau đó ta sẽ đền mạng cho những người đã chết của Hứa gia!"
Dao Trì cẩn thận thu hồi tàn phiến Luyện Thiên Lô, trịnh trọng vái nói với đám người Kỉ Lâm Oanh "Bản cung muốn cầu chư vị một việc."
Đám người Kỉ Lâm Oanh, Hoàng Phủ Bá Hàn lúc này đã biết Dao Trì cùng tiểu Trà chính là cùng một người, trận đánh khi trước của Trầm Tỉ Lam cùng đàn Thị Cốt Phong, Dao Trì cũng coi như đã cứu mọi người một mạng, cho nên mọi người không chút do dự nói "Công chúa điện hạ có chuyện gì xin cứ việc nói."
"Sư tỷ muội đồng môn, còn nói cái gì mà cầu hay không cầu nữa chứ?"
"Tại hạ nhất định sẽ làm hết sức."
Dao Trì gật đầu, nói tiếp "Bản cung tạ ơn mọi người trước. Về việc 'Luyện Thiên Lô' này, hy vọng mọi người không cần phải nhắc tới với người bên ngoài, bởi việc này cực kỳ trọng yếu đối với ta."
Nàng lại dùng giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy được nói "Tuy rằng ta không nhớ ra nổi vì sao lại trọng yếu..."
Đám người Kỉ Lâm Oanh, Liễu Văn liếc nhau, đều là chắp tay đáp "Tuyệt sẽ không tiết lộ nửa từ ra ngoài!"