Thời Dịch Dung ngay lập tức bước về phía trước với nụ cười trên môi, kéo cánh tay của Lí Nhã San, có vẻ cực kỳ thân cận nói "Mấy ngày trước đây còn có lời đồn đại, nói rằng Nam Quân gặp phải sự phục kích của Ma tộc, đã không thể tiến tới để tiếp viện.
"Ta lập tức liền nói, Nam Quân thiên hạ vô địch, làm sao lại bị kẻ xấu làm hại được? Ngươi xem, Nam Quân đây liền tới rồi!"
Thần sắc của Lí Nhã San bỗng nhiên khẽ biến, dường như nhớ tới đám người Nhã Thanh Yên bị Ma tộc sát hại khi trước, lập tức cúi đầu nói "Chúng ta quả thật gặp được Ma tộc, còn đại chiến một hồi. May mắn có quý nhân tương trợ, chủ lực may mắn có thể bảo tồn được. Công chúa trưởng điện hạ, Vu Phiên trước mắt đúng là sĩ khí đã hết sức xuống thấp, bộ đội của ta đường dài đến đây không thể truy đuổi được nữa, ngài không ngại dẫn quân tiếp tục truy địch, mở rộng chiến quả."
"Truy địch..." Thời Dịch Dung sắc mặt hiện ra ý cười xấu hổ, Khánh Quốc nàng lúc trước bị vu phiên ép tới không thở nổi, Tiêu Quan đều suýt nữa đã bị đánh mất, không có Nam Quân tương trợ, nào dám xâm nhập vào lãnh địa tác chiến của Vu Phiên chứ?
Đừng thấy Nam Quân chỉ đến đây có một ngàn người, nhưng một binh sĩ không đáng để ý tới nhất trong đó, chỉ sợ cũng đều là đệ tử tinh anh của các tông phái, thực lực ít nhất so được với mười mấy binh lính Khánh Quốc.
Mà Lí Nhã San một tầng quan quân này liền lại càng không cần phải nói, phần lớn đều xuất thân từ "Tam Thánh ngũ Tông", không có chỗ nào mà không phải là một vai diễn cực kỳ lợi hại cả.
Liền nói Lí Nhã San, nàng cùng Thời Dịch Dung mặc dù đều là Tam Hải cảnh hậu kỳ, nhưng nếu hai người thực sự động thủ lên, thì bằng vào kỹ năng cơ bản vững chắc, linh thuật cao thâm mang theo từ tông môn đi ra, cùng với các loại linh bảo cường đại của người trước, ít nhất có thể thu thập được mười công chúa trưởng Khánh Quốc.
Thời Dịch Dung định chối từ, rồi lại sợ đánh rơi mất uy danh của Khánh Quốc, chỉ đành phải miễn cưỡng xua tay về hướng Thạch Hân, "Thạch tướng quân, ngươi dẫn bộ tiến về phía trước đuổi giết hội binh Vu Phiên, cần phải cực kỳ cẩn thận, không thể xâm nhập quá mức."
"Rõ!" Thạch Hân chắp tay tuân mệnh, xoay người rời đi.
Thời Dịch Dung vội chuyển hướng đề tài, chỉ hướng phía sau Lí Nhã San, "Nam Quân quả nhiên uy vũ bất phàm, ta thấy binh mã do Lí giáo úy sở dẫn chỉ có hơn ngàn, mà tựa như có hơn mười vạn đại quân, giết cho Vu Phiên như chó nhà có tang..."
Nàng đang nói, liền nghe thấy phía đối diện có tiếng nam tử truyền đến, "Nam Quân quả nhiên lợi hại a, nhanh như vậy liền đã đem Vu Phiên đánh lui rồi, ba người chúng ta coi như đi chuyến này cũng không tệ..."
Thời Dịch Dung bỗng nhiên biểu thần một ngưng, giương mắt nhìn về hướng người tới, lập tức cắn răng cả giận nói "Các ngươi vậy mà lại còn dám quay trở lại? !
"Lần trước các ngươi ỷ vào thực lực mạnh mẽ, ngông cuồng ức hiếp làm nhục Khánh Quốc, rồi nghênh ngang bước đi, nhưng lần này có Nam Quân ở đây, có Lí giáo úy chủ trì công đạo, xem các ngươi còn gây sóng gió như thế nào!"
Lí Nhã San nghe thấy vậy không khỏi nhíu mày, xoay người nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía Thời Dịch Dung, trầm giọng nói "Ngươi đây là ý gì?"
Thời Dịch Dung khẽ chắp tay với nàng, giận dữ cao giọng nói "Không dối gạt Lí giáo úy, hai người này đã giết chết Uy quốc công của Khánh Quốc ta, đoạt linh bảo của nàng, rồi uy hiếp ngay trước mặt bản cung, sau đó nghênh ngang bước đi, quả thực vô cùng hung ác, kiêu ngạo ương ngạnh đến cực điểm!
"Mong rằng Lí giáo úy cùng chư vị hỗ trợ bản cung đem bọn họ bắt lại, Khánh Quốc sẽ ghi nhớ phân nhân tình này của Nam Quân, ngày sau tất có hậu báo!"
Lí Nhã San khóe miệng gợi lên một vòng cười lạnh, ra hiệu trở lại về hướng đám người Hứa Dương, "Chẳng lẽ bọn họ là người mà ngươi nói là 'Vô cùng hung ác, kiêu ngạo ương ngạnh' phải không?"
"Đúng! Chính là đối cẩu nam nữ này!" Thời Dịch Dung dùng sức chỉ về hướng Hứa Dương, "Còn thỉnh Lí giáo úy chủ trì công đạo, bắt lấy tên tặc này!"
Uy quốc công tuy là đối thủ của Thời Dịch Dung nàng, nhưng là bị người giết chết ở trước mặt tất cả mọi người Tiêu Quan, nàng làm một người đứng đầu trên danh nghĩa chủ trì quân chính của Tiêu Quan, dĩ nhiên vuốt mặt phải nể mũi. Nếu hôm nay có thể nhờ Nam Quân vãn hồi mặt mũi, tự nhiên là không thể tốt hơn rồi.
Nhưng mà, Thời Dịch Dung một câu nói xong, lại phát hiện bốn phía trong phút chốc im lặng xuống.
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gần như tất cả tướng sĩ Nam Quân đều lạnh như băng nhìn chằm chằm vào chính mình, có người còn lấy ra binh khí, dùng ngón tay lau đao.
Nàng trong lòng căng thẳng, vội bồi lấy khuôn mặt tươi cười vái nói "Nếu bắt được tên tặc này, Khánh Quốc chắc chắn sẽ trọng tạ! Ồ, trực tiếp giết chết cũng được. Về phần Huyền Hoa tông bên kia, bản cung sẽ đích thân đi lo liệu, thỉnh chư vị yên tâm."
Một quan quân Nam Quân tiến lên hai bước, dùng rìu sắt trong tay chỉ vào chóp mũi của Thời Dịch Dung, "Ngươi lúc vừa nãy không phải là nói, muốn giết Hứa công tử sao?"
Thời Dịch Dung theo bản năng gật đầu, "Đúng, chính là hắn! Còn có nữ nhân bên cạnh kia nữa!"
"Đúng cái con mẹ nhà ngươi!" Quan quân kia nhất thời nổi giận, vậy mà lại một rìu bổ về hướng Thời Dịch Dung, "Dám bất kính đối với Hứa công tử, lão nương làm thịt cái tên công chúa chó má nhà ngươi trước!"
Công chúa trưởng Khánh Quốc dù sao cũng có tu vi Tam Hải cảnh hậu kỳ, lập tức dưới chân một sai, tránh khỏi lưỡi rìu, kinh sợ nói "Ngươi bị điên rồi à? Tên tiểu tặc này là gì của ngươi? !"
Mặt nàng lại bình tĩnh chắp tay với Lí Nhã San, "Lí giáo úy, việc này tính nói như thế nào?"
"Nói như thế nào á?" Giọng Lí Nhã San lạnh lùng nói, "Ngươi lập tức dập đầu bồi tội cho Hứa công tử bọn họ, nếu là Hứa công tử đại lượng tha thứ cho ngươi, vậy thì coi như bỏ đi. Nếu là hắn còn không hết giận, nói lẩm bẩm, vậy thì phải xem hắn xử lý ngươi như thế nào rồi."
"Cái gì? !" Thời Dịch Dung thần tình vẻ kinh hãi, "Sao mà ngay cả ngươi cũng..."
Tướng sĩ nam quân ở xung quanh cũng đã không kiềm chế được, sắc mặt đen lại nhao nhao tiến lên, dùng binh đao chỉ về hướng Thời Dịch Dung, lạnh lùng nói "Chỉ là một tên công chủ Khánh Quốc hèn mọn, thật đúng là đem chính mình trở thành đại nhân vật rồi sao? Dám vô lễ đối với Hứa công tử? !"
"Mau bồi tội cho Hứa công tử, nếu không lão nương thái ngươi cho chó ăn đấy!"
"Nếu sớm biết rằng Khánh Quốc có mấy con hàng này, lão nương nói cái gì cũng không tới cứu bọn họ!"
"Dù sao mạng của bọn họ là do chúng ta cứu, nếu là Hứa công tử không hài lòng, cùng lắm thì chúng ta đi thu lại là được."
Đừng có đùa, Hứa Dương lúc trước đã cứu tính mạng các nàng hết lần này đến lần khác, toàn quân cao thấp đối với hắn đều là bị cảm động đến rơi nước mắt, mà trước mắt lại đột nhiên nhảy ra một cái tên công chủ Khánh Quốc gì đó, nói muốn giết Hứa Dương, vậy thì không phải tự mình muốn chết là cái gì?
Đa số quan quân của Nam Quân xuất thân là "Tam Thánh ngũ Tông", căn bản không đem Khánh Quốc loại tiểu quốc này để vào trong mắt, cho dù thực sự đem công chúa trưởng này giết chết, quay trở về cầu một cái tình cùng sư trưởng của chính mình, nhiều nhất là bị phạt úp mặt vào tường mấy ngày mà thôi.
"Ngươi, các ngươi đây là vì sao?" Thời Dịch Dung sợ tới mức liên tiếp lùi lại mấy bước, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, thủ hạ của nàng tuy có mấy vạn nhân mã, nhưng hơn ngàn Nam Quân trước mặt ở chỗ này, thật đúng là không đủ nhìn.
Nàng đang không biết làm sao, chợt thấy một binh lính đưa tin cẩn thận chui qua đám người, nơm nớp lo sợ bẩm nói với nàng "Công chúa trưởng điện hạ, có một đám người của môn phái Huyền Hoa tông Thượng Lai Châu, muốn trợ giúp chúng ta đánh lui địch..."
Thời Dịch Dung lập tức trước mắt sáng ngời, nàng khi trước liền nhận được qua thư của Lữ trưởng lão Huyền Hoa tông, hỏi có phát hiện qua hành tung của nghịch đồ tông môn bọn họ hay không, còn nói sơ qua về việc đám người Hứa Dương đã tự ý giết hại đồng môn ở trên núi Huyền Hoa.
Nàng lúc ấy cũng là tùy tay hồi âm, nói mấy người từng xuất hiện ở Tiêu Quan, không nghĩ tới người của Huyền Hoa tông vậy mà sau đó lại chạy đến đây.
Nàng vội nói với thủ hạ "Mau! Mau đem mấy vị tôn sư của Huyền Hoa tông đến đây!"
Rồi sau đó nàng lại vái nói với đám người Lí Nhã San "Chư vị, tên Hứa Dương này chính là nghịch đồ của Huyền Hoa tông, bị sư môn truy nã, ta đây cũng là nhận được sự nhờ vả của Huyền Hoa tông, mới phải bắt bọn họ đưa trở về sư môn mà thôi."