Ở trước mặt Nam Quân, một tên tổ tiên còn sót lại cuối cùng của Vu Phiên đồng tử co mạnh vào, một cỗ cảm giác sợ hãi cực lớn chưa bao giờ từng có đem nàng cả người bao phủ.
Nàng thật sự là không nghĩ ra, lúc vừa rồi ba người các nàng còn cùng phụng dị nhân này đánh cho có tiến có lùi, sao mà người sau lại đột nhiên khí thế tăng vọt, trong nháy mắt đánh chết hai người Lung Nhụy cùng Sơ Thạch!
Chẳng lẽ là phụng dị nhân này cố ý che dấu thực lực, dẫn dụ chúng ta buông lỏng đề phòng, lúc mày mới tiêu diệt trong một lần? !
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy rằng chính là như thế, tốc độ thân hình vội lui lại lập tức nhanh thêm vài phần, thậm chí đem tộc binh khác sở dẫn trong chiến trận bỏ lại, từng người một bỏ chạy về phía sườn tây một cách điên cuồng.
Những binh lính Vu Phiên mất đi người đáng tin cậy lập tức la hoảng lên, "Phi Cách đại nhân chạy rồi!"
"Ngay cả Phi Cách đại nhân cũng không phải là địch thủ, chúng ta còn đánh cái rắm a!"
"Chạy đi, nếu không chạy sẽ không còn mạng..."
"Trốn a! Lung Nhụy đại nhân cùng Sơ Thạch đại nhân đều đã chết, Phi Cách đại nhân cũng bị đánh bại rồi..."
Lí Nhã San bên kia đang giết rất hứng khởi, điều khiển kim sắc cự đao tùy tiện một quét, liền gần trăm binh linh Vu Phiên trảm thành hai đoạn, trọn vẹn cả một cái chiến trận Vu Phiên biến mất trong nháy mắt.
Hậu quân Vu Phiên vốn cũng đã sĩ khí sụp đổ rồi rốt cuộc cũng bị một cọng "Rơm rạ" cuối cùng này hoàn toàn ép cho suy sụp, nhất thời không ai dám can đảm chống cự nữa, dùng tốc độ nhanh hơn cả khi đến ầm ầm thối lui.
Lí Nhã San cả người linh lực đại thịnh, hai mắt tỏa ánh sáng, chỉ vào tàn binh Vu Phiên cao giọng thét ra lệnh, "Các tướng sĩ Nam Quân, theo ta truy! Báo thù cho Nhã tướng quân!"
Tất cả các Nam Quân còn đang khổ chiến lúc trước áp lực chợt buông lỏng, lập tức ứng hoà theo nói "Giết Vu Tặc!"
"Báo thù rửa hận!"
"Chớ để cho các nàng chạy thoát được một tên!"
Mà Vu Phiên bên kia, nghe tới hai chữ "Nam Quân", lá gan vốn đã bị dọa sợ vỡ mật thì lúc này lại sợ hơn nữa đến ngay cả một chút cặn bã cũng không còn dư, một đám trong lòng thất kinh: khó trách lợi hại như thế, thì ra đúng là tinh nhuệ mạnh nhất của phụng dị nhân! Nếu sớm biết là các nàng, thì lúc vừa nãy sẽ không nên đi xông lên theo.
Trong lúc nhất thời, gần ngàn tướng sĩ Nam Quân như lang như hổ nhanh chóng đuổi một đường cuồng sát mấy vạn Vu Phiên, sau đó, thậm chí ngay cả linh thuật chiến trận cũng đều lười dùng, đều tự thi triển ra các loại Phong Kiếm Thuật, Hỏa Đạn Thuật, tùy tiện một cái linh thuật cũng đều có thể thu gặt được mấy cái đầu người.
Chờ khi đuổi theo ra được hai dặm xa, cho dù binh sĩ Nam Quân vận khí kém cỏi nhất cũng đều thu hoạch được ba bốn "Quân công", về phần những quan quân bên cạnh Lí Nhã San có thực lực cực mạnh kia, mỗi người đều đã đánh chết bốn năm trăm quân địch!
Dực Nguyệt bên kia tự mình chỉ huy bộ đội Vu Phiên cản ở phía sau, khó khăn lắm mới chặn lại được mãnh công của Thời Dịch Dung.
Sau khi ổn định đầu trận tuyến, nàng đang do dự có nên triệu hồi chủ lực đến, thừa cơ phản sát Khánh Quốc hay không, lại từ chỗ xa xa nhìn thấy bụi mù cuồn cuộn, tiếng la hét đang dần dần tới gần ở phía đông nam.
Một lính liên lạc cả người là huyết liều mạng quất vụt xuống hông lân mã, chạy như phát điên tới, xoay người từ trên lưng ngựa lăn xuống, bất chấp bò người lên, liền cao giọng kinh hô, "Tộc trưởng đại nhân, Lung Nhụy tổ tiên cùng Sơ Thạch tộc trưởng đã bị giết... viện quân đã tan tác!"
Dực Nguyệt nhất thời trong lòng trầm xuống, Lung Nhụy, Phi Cách hai tổ tiên đều là thực lực Tam Hải cảnh hậu kỳ, cộng thêm Sơ Thạch một tên Tam Hải cảnh trung kỳ, dẫn dắt hai vạn đại quân, ngoài ra còn có gần hai vạn hữu quân binh mã của Liêu Thác, vậy mà lại bị phụng dị nhân đánh lén liền đánh bại nhanh như vậy? !
Binh lính báo tin của Vu Phiên kia bò lỏm ngổm đến bên cạnh chân nàng, run giọng nói "Đại nhân, nghe nói mặt phía đông nam tới chính là Nam Quân phụng dị nhân, lợi hại đến cực điểm!"
Nam Quân? ! Dực Nguyệt kinh hãi, hai ngày trước Ma tộc mới vừa phái người đưa tới tin tức, nói rằng cuộc phục kích đã hoàn toàn thắng lợi, đánh chết hơn một nửa Nam Quân, một nhúm nhân mã còn sót lại bị bức vào Đại Diễn Bạc, Thương Hựu tự mình dẫn người đuổi giết, chắc chắn sẽ không thể có sai sót.
Tại sao Nam Quân lúc này lại xuất hiện ở Tiêu Quan? Mà còn mạnh mẽ hung hãn như thế, bộ dáng này nào như là bị trọng thương chứ? !
Nàng trong lòng phiên giang đảo hải sông cuộn biển gầm, chỉ có hai loại khả năng: một là, Ma tộc đã lừa gạt mình. Về phần nguyên nhân, có thể là các nàng đã giảng hoà cùng với phụng dị nhân, chuẩn bị liên thủ hãm hại bộ tộc Thiên Vu.
Hai là, sau khi Nam Quân gặp phải mai phục, thỉnh viện quân mạnh tới. Về phần viện quân tại sao lại đến đây nhanh như vậy, có lẽ là vừa đúng lúc có cường quân phụng dị nhân đi ngang qua, có lẽ là một lão quái vật nào đó bên trong tam Thánh ngũ Tông của các nàng lấy linh trận Tinh Di đi tới.
Bất luận là một loại tình huống nào, thì trước mắt đại quân của Thiên Vu ở phụ cận Tiêu Quan đều cực kỳ nguy hiểm.
Tiếng kêu thảm thiết của viện quân do Phi Cách sở dẫn càng ngày càng gần, Dực Nguyệt từ quy mô của bại quân cùng với tiếng la hét cao thấp đại khái có thể phán đoán ra, nhân mã trốn trở về được chỉ sợ đã không đủ sáu ngàn!
Dực Nguyệt lập tức làm ra phán đoán, lần này thực lực của Nam Quân tới cực kỳ khủng bố, tuyệt không thể cứng rắn làm sứt mẻ được! Cũng may lúc trước đã lệnh trung quân triệt thoái về phía sau, nếu không hôm nay rất có thể toàn quân sẽ bị tiêu diệt...
Nàng cắn chặt hàm răng, trầm giọng nói với quan quân bên cạnh "Lãng Nhật, ngươi dẫn bộ đội sở thuộc phụ trách cản ở phía sau. Những người khác lập tức rút lui về phía nam, đi đến vùng Phục Tiên Cốc bố trí phòng vệ!"
"Tuân, tuân mệnh..." Lãng Nhật sắc mặt trắng bệch đặt tay lên ngực gật đầu, trong lòng kinh hãi không thôi, Phục Tiên Cốc? Đó chính là địa phương ở hướng nam hơn sáu trăm dặm, tuy là địa thế dễ thủ khó công, nhưng điều này chứng minh rằng, Dực Nguyệt đại nhân đã quyết định buông tha cho công kích lần này đối với Tiêu Quan rồi.
Không bao lâu, đại đội nhân mã Vu Phiên bắt đầu thất kinh thối lui về hướng nam, chỉ để lại hơn bốn ngàn người làm vật hi sinh cản ở phía sau.
Lí Nhã San ngẩng đầu nhìn về phía tinh kỳ ở xa xa, có chút nghi hoặc hỏi quan quân bên cạnh, "Lão Triệu, đó hình như không phải là cờ xí của Vu phiên phải không?"
Lão Triệu nhíu mày trông về phía xa, lập tức gật đầu nói "Giáo úy đại nhân, đó là cờ xí của Khánh Quốc. Chúng ta rốt cuộc cũng hợp lực được cùng với đại quân Khánh Quốc rồi!"
Một quan quân bên cạnh vui vẻ nói "Đại nhân, có cần phải chạy qua hội hợp cùng với các nàng hay không?"
"Không đi!" Lí Nhã San chém đinh chặt sắt chỉ về hướng quân trận của Vu Phiên ở mặt phía nam, "Thừa dịp đang nóng tay, lại giết nhiều thêm mấy tên các nàng! Bằng không bị người của Khánh Quốc kéo đi mở tiệc ăn mừng, thì sẽ không còn cơ hội nữa rồi!"
"Rõ!" Bốn phía xung quanh nàng lập tức một trận tiếng ứng hoà cuồng nhiệt.
Liêu Thác mang theo hơn trăm thân vệ một đường chạy vội, khó khăn lắm mới thấy được người một nhà, suýt chút nữa vui đến mức rớt nước mắt.
Nàng cuống quít tiến lên, giữ chặt quan quân ở trước trận, kích động nói "Lãng Nhật, Dực Nguyệt đại nhân đâu? ! Mau, bẩm báo đại nhân, bảo nàng phái binh thu thập những tên truy binh đang ở phía mặt sau này đi!"
Lãng Nhật sắc mặt xanh mét, thấp giọng nói "Tộc trưởng đại nhân đã dẫn bộ bỏ chạy rồi, bảo ta lúc này cản ở phía sau. Ở đây chỉ có bốn ngàn binh mã..."
"Rút lui, bỏ chạy rồi? !" Liêu Thác như bị sét đánh, cuống quít gạt Lãng Nhật qua, liền muốn xuyên qua từ trong quân trận này, cũng chạy trối chết về hướng nam.
Đúng lúc này, nàng chợt nghe thấy phía sau một trận tiếng la hét truyền đến, quay đầu nhìn lại, một cái cự đao chói lóa kim quang, dài hơn mười trượng gào thét chém đến, sợ tới mức lăn một vòng ở ngay tại chỗ, tránh được kim đao một cách nguy hiểm, lại nghe thấy Lãng Nhật ở bên cạnh hét thảm một tiếng, "A ——"
Bốn ngàn binh lính Vu Phiên cản ở phía sau ngay từ đầu liền mất đi quan chỉ huy, nhất thời như rắn mất đầu, vẻn vẹn chỉ một bữa ăn thời gian, liền bị Nam Quân đang giết đỏ cả mắt đánh tan.
Lí Nhã San nhìn thấy các loại binh khí, lều trại bị vứt bỏ ở khắp mọi nơi trên mặt đất, cũng không nhìn thấy trung quân Vu Phiên, một tay túm lên một quan quân Vu Phiên ở bên cạnh, lớn tiếng quát "Những người còn lại của các ngươi đâu?"
Liêu Thác sợ tới mức hai chân như nhũn ra, nơm nớp lo sợ nói "Đều, đều đã rút lui về hướng Phục Tiên Cốc rồi..."
Lí Nhã San híp mắt nhìn về mặt phía nam, ngay cả bóng dáng của Vu Phiên cũng đều đã không trông thấy đâu, đang định hạ lệnh tiếp tục truy kích, chợt nghe thấy có người cao giọng nói ở phía sau "Vị này chính là Lí giáo úy của Nam Quân phải không? Tại hạ Thời Dịch Dung của Khánh Quốc, đa tạ Lí đại nhân đã gấp rút tới tiếp viện, đại ân suốt đời khó quên!"
Lí Nhã San xoay người, chỉ thấy một nữ tử trung niên thân mặc ngân giáp bước nhanh đi đến, chỉ đành phải chắp tay đáp lại, "Chính là Lí mỗ, gặp qua công chúa trưởng điện hạ."
Nàng vừa mới thở phào nhẹ nhõm một cái sau khi lâm trận chém giết một hồi, lúc này mới chợt nhận ra linh lực trong người đã yếu đi, trong lòng thầm nói: may mà vừa rồi không kích động đuổi giết quân địch, nếu không chẳng may gặp phải địch mạnh, thật đúng là không nhất định có thể ứng phó lại được.