Chương 347: Trong Tâm Bão

Trong cát bụi che trời, mơ hồ có mấy thân ảnh cự đại cao bảy tám trượng. Lí Nhã San trong lòng căng thẳng, đó khẳng định là tà sát của Ma tộc, nếu là bị cường giả Ma tộc kia làm chậm tốc độ của thuyền, thì tà sát ở mặt sau trong chốc lát là có thể đem Linh thuyền Tứ Hải xé nát.

Nàng định triệu tập thủ hạ lấy chiến trận ngăn địch, lại phát hiện mọi người lúc vừa nãy tất cả đều đã bận rộn dọn dẹp sạch cát ở trên thuyền, lúc này đang tán loạn ở xung quanh, trong lúc cấp thiết căn bản khó có thể tụ lại để kết trận được.

"Đại nhân!" Một bên binh lính truyền tin thấy nàng đứng sững sờ bất động, gấp đến độ gân xanh thái dương nổi lên.

Lí Nhã San nheo hai mắt lại, xoay người chỉ vào khu vực trung tâm của Thiên Lôi Bạo, trầm giọng nói "Tiến vào bên trong chỗ sâu của cơn bão!"

Các tướng sĩ nghe thấy vậy đều là sửng sốt, nhưng chợt liền hiểu được dụng ý trong đó —— Linh thuyền Tứ Hải nặng hơn nhiều so với từng binh sĩ Ma tộc đang hành quân nên chúng càng dễ dàng chịu sự ảnh hưởng của gió lốc hơn, mặc dù là tà sát cũng rất lớn, nhưng cũng có thể sẽ bị cuồng phong cuốn lên. Cho nên càng là nơi có gió lốc mãnh liệt, bên ta ngược lại sẽ càng có ưu thế hơn.

Lập tức, thuyền gỗ cự đại thoáng chuyển hướng, bằng tốc độ nhanh nhất phóng tới vị trí lôi điện dày đặc nhất ở phía trước.

Ở phía sau bọn họ, một đạo khói đen hình người đang lướt trên gió cát, mắt thấy khoảng cách Linh thuyền Tứ Hải còn sót lại bảy tám trượng xa, hai tay đã huyễn hóa ra hai mũi nhọn, lại thình lình một đạo tia chớp đánh xuống từ giữa không trung, suýt nữa phách vào trên người hắn.

Thương Hựu cuống quít tránh sang bên cạnh, nhưng chính là dưới sự chậm lại một nhịp này, Linh thuyền Tứ Hải đã chui vào bên trong cát bụi màu vàng, thân ảnh lập tức mơ hồ gần như không thể nhìn thấy được.

Hắn phẫn nộ ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, liền đột nhiên nhìn thấy một thứ gì đó trông như tiểu sơn lăn qua mình, rơi xuống hơn trăm trượng dưới tác dụng của gió mạnh, rồi dừng lại sau khi va phải một cồn cát.

"Ngay cả Hỗn Càn Thị Thần Thú cũng đều không thể chống chọi được với cơn bão?" Hắn quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy đại quân Ma tộc thủ hạ đã bị gió thổi cho ngã trái ngã phải, không ít người bị gió to cuốn thẳng lên trời, liền cũng không thấy quay trở về.

Đồng tử màu xanh lam kia của hắn hàn quang hiện lên, lại chỉ đành phải thả chậm lại cước bộ, nói quan quân Ma tộc đang chạy tới "Truyền quân lệnh của ta, lấy tà sát ở phía trước chắn gió, người có tu vi cao thì ở vòng ngoài, binh sĩ bình thường tụ vào bên trong vòng, giảm chậm tốc độ tiến về phía trước lại, để đề phòng đại quân bị thổi tán."

"Tuân mệnh!"

Quan quân kia xoay người rời đi, Thương Hựu lại ngoắc tay đối với mấy con tà sát ở khoảng cách gần nhất, dùng linh lực dẫn âm nói "Các ngươi phân theo hai bên sườn vây lên, chỉ cần theo sát tung tích của những nhân tộc đó, chờ đợi đại quân tiến đến giết địch."

"Ấu ——" con tà sát này nghiêng đầu tránh bão cát kêu lên một tiếng, tiếp tục bước bốn vó ra chui vào bên trong cát vàng đầy trời.

Thương Hựu tự mình cũng tùy tay lưu lại một đạo ký hiệu bằng linh lực, thả người lao về phương hướng biến mất của Linh thuyền Tứ Hải.

Hắn tuy là bị trọng thương hồn phách, nhưng lại bởi vì tu vi Lưỡng Cực cảnh cường đại, vẫn là tốc độ nhanh nhất trong đại quân Ma tộc, nếu là ngay cả hắn cũng đều không thể đuổi theo được nhân tộc, như vậy thì lần này liền rất có thể không thể quét sạch được toàn bộ Nam Quân rồi.

...

Một cơn cuồng phong thổi tới đủ để thổi bay một tảng đá lớn, Linh thuyền Tứ Hải nhất thời nghiêng mạnh sang một bên, boong tàu gần như sắp vuông góc với mặt đất, mấy tên tướng sĩ Nam Quân phản ứng hơi chậm lập tức kêu thảm ngã rơi ra khỏi thuyền.

Bên trong sa mạc, một thân ảnh dài gần hai trượng, hoa văn màu đỏ vàng giao nhau lại giống như không hề chịu một chút ảnh hưởng của gió bão nào, nhanh nhẹn bơi trườn tiến về phía trước, đem mấy người rơi ra khỏi thuyền tiếp lấy được, rồi sau đó nhẹ quẳng quay trở về trên thuyền.

Mấy người vừa nắm lấy lan can trên boong tàu, đều là sợ tới mức cả người run rẩy, kinh hồn chưa định, "Là, là con yêu xà kia của Hứa công tử đã cứu chúng ta sao?"

"Yêu xà gì chứ? Nó gọi là Long Hoàng, không thể bất kính đối với ân nhân cứu mạng!"

"Đúng, đúng, đa tạ Long Hoàng đại nhân!"

"Nếu là còn mạng rời khỏi được cái nơi quỷ quái này, chúng ta nhất định phải cảm tạ Hứa công tử một phen!"

"Đúng! Không có Hứa công tử ở đây, chúng ta sớm đã chết vô số lần rồi..."

Hứa Dương ở trong khoang thuyền vỗ phía sau lưng Hoàng Phủ Bá Hàn, tiểu Trà cầm lấy một cái túi da tiếp ở trước mặt nàng.

"Tiểu Lolita" sắc mặt trắng bệch, "Oa" nôn ra một ngụm nước chua loét, lại là một trận ho khan kịch liệt.

"Đan dược chống say tàu đến đây." Một binh sĩ lảo đảo chạy tới, đem một viên thuốc màu vàng nhạt nhét vào trong miệng của Hoàng Phủ Bá Hàn, người sau lúc này mới miễn cưỡng ngừng nôn mửa.

Kỳ thật không riêng gì nàng, chừng gần trăm tên tướng sĩ Nam Quân đều bị say tàu dưới độ lắc lư trên diện rộng của Linh thuyền Tứ Hải.

Hứa Dương đem hết toàn lực ổn định thân hình, quay đầu liếc mắt nhìn lôi điện đan xen nhau ở trên không trung, không khỏi thần sắc ngưng trọng, hôm nay sấm chớp mưa bão cuồng bạo hơn rất nhiều so với mình dự đoán trước, thuyền gỗ mà bản thân mình đang cưỡi tùy thời có thể bị lật úp.

Hắn đem Hoàng Phủ Bá Hàn giao cho tiểu Trà, vịn vào vách tường đi lên trên boong tàu, bão cát bên ngoài càng là kinh người hơn, hạt cát đảo qua từ trên mặt hắn, lập tức lưu lại vài đạo vết máu.

Hắn vội dùng linh lực bảo vệ toàn thân, lúc này mới cuối cùng chặn lại được bão cát, rồi sau đó di chuyển đến chỗ trước boong tàu, lớn tiếng nói với Lí Nhã San "Lí giáo úy, truy binh của Ma tộc còn cách nhau bao xa?"

"Hứa công tử sao lại đi ra rồi?" Lí Nhã San chắp tay với hắn, lại nói, "Lúc vừa rồi Long Hoàng tra xét một vòng ở bốn phía xung quanh, vẫn chưa phát hiện ra tung tích của Ma tộc."

Hứa Dương gật đầu, quả nhiên như chính mình sở liệu, Thiên Lôi Bạo sẽ cung cấp sự yểm hộ tốt nhất cho mình, chỉ là nếu cứ đi thẳng vào như thế, rất có thể Linh thuyền Tứ Hải cũng sẽ bị gió bão xé nát.

Hắn nói với Lí Nhã San "Lí giáo úy, đi thêm hơn mười dặm về phía trước đó chính là tâm bão rồi, chúng ta cũng không nên tới gần quá mức. Nếu Ma tộc vẫn chưa đuổi theo được, thì chúng ta vẫn là nên lấy ổn thỏa làm trọng, áp sát vào cồn cát cản gió thong thả đi tới là tốt nhất."

Lí Nhã San gật mạnh đầu chấp nhận, "Ta cũng đang có ý này."

Nàng chỉ về hướng cồn cát cao ngất như ẩn như hiện ở phía xa xa, "Chúng ta liền tránh ở chỗ đằng kia trước, rồi từ từ chậm rãi di động về hướng đông, chỉ đợi Thiên Lôi Bạo đi qua, liền lấy tốc độ cao nhất rời khỏi Đại Diễn Bạc, chạy tới Tì Quốc.

"Chỉ là, còn cần làm phiền yêu thú của Hứa công tử tuần tra ở bốn phía, để phòng ngừa Ma tộc tìm đến."

Hứa Dương phất tay về phía lốm đốm điểm vàng đỏ gần như không nhìn thấy trên sa mạc kia, nói với Lí Nhã San "Long Hoàng ở bên trong sa mạc như cá gặp nước, phỏng chừng như đang vui chơi mà thôi, việc cảnh giới cứ giao cho nó là được."

Lí Nhã San vội vái nói "Đa tạ Hứa công tử!"

Không bao lâu, Linh thuyền Tứ Hải như những chiếc lá bồng bềnh trong sóng gió vậy, thất tha thất thểu chạy đến dưới cồn cát phía trước.

Cồn cát đó cực kỳ cao lớn, đem hơn phân nửa cuồng phong ngăn trở lại, biên độ lay động của thuyền gỗ nhất thời nhỏ đi nhiều, mọi người trên thuyền đều là thở phào một cái.

Thuyền gỗ gần như là áp sát mặt đất trượt đi, tốc độ giảm bớt đến trên dưới ba thành so với lúc trước, để cầu biên độ ổn định lớn nhất, chỉ là ngẫu nhiên cần phải ngoặt gấp, để tránh né sấm sét từ trên trời giáng xuống.

Nhưng mà, gió lốc còn đang không ngừng tăng cường, chỉ sau nửa canh giờ, cả không trung đã biến thành một màu đen thùi lùi, chỉ có thể nhìn thấy lôi đình khủng bố không ngừng thoáng hiện.

Ở giữa tòa cồn cát cao mấy trăm trượng kia vậy mà lại bị gió to gọt bỏ một tầng thật dày, đại lượng hạt cát nhào vào Linh thuyền Tứ Hải như thủy triều, đập vào thân thuyền lún xuống một cái.

Lí Nhã San đầu đầy đổ mồ hôi chỉ huy thủ hạ dọn sạch boong tàu, bỗng nhiên có thị vệ chỉ vào một chỗ trũng cực lớn ở giữa cồn cát kia nói với nàng "Giáo úy đại nhân, đằng kia ngược lại là nơi tránh gió cực tốt!"