Chương 346: Gặp Lại Thiên Lôi Bạo

"U ——"

Trên Linh thuyền Tứ Hải truyền ra tiếng kèn nặng nề, Lí Nhã San lập tức bật nhảy như một con cá lên trên boong tàu, liếc mắt nhìn trăng rằm trên không trung, thấp giọng mắng nói "Con mẹ nó! Đêm hôm khuya khoắt mà cũng đến đánh lén!

"Truyền lệnh, kết trận!"

Hơn ba mươi quan quân sớm đã được tiếng kèn cảnh báo làm bừng tỉnh, nghe thấy vậy lập tức cùng giáo úy đại nhân tụ lại ở trên boong tàu phía sau thuyền gỗ, mà các binh sĩ khác thì nhanh chóng rời khỏi boong tàu, chen vào trong khoang thuyền đã kín không kẽ hở.

Một đạo khói đen gần như không thể nhìn thấy rõ ràng át sáp sa mạc bay nhanh mà đến, chậm rãi kéo gần lại khoảng cách cùng với Linh thuyền Tứ Hải.

Sa Hoàng Giao quay đầu phun ra lưỡi xà về phía hắn, lại ngẩng đầu hướng lên trên thuyền kêu "Tê tê" bảy tám tiếng. Lập tức có binh sĩ chạy vội tới bên cạnh người Lí Nhã San, bẩm nỏi "Giáo úy đại nhân, Long Hoàng nói địch ở khảm vị(*), cách xa khoảng một trăm ba mươi trượng."

Lí Nhã San gật đầu, trầm giọng thét ra lệnh, " 'Ly Hỏa Trận', khởi!"

Các tướng sĩ lập tức đem linh lực chú nhập vào trong trận, phía trên chiến trận nhất thời một mảng màu đỏ bừng, ngọn lửa nhảy lên.

Lập tức, Lí Nhã San vung tay lên, hỏa vũ dày đặc chừng mười trượng vuông đánh về phía khảm vị, một mảnh bóng đen hình người lập tức bị ánh lửa chiếu vào phía trên cát vàng.

Bóng đen kia có chút giật mình, cuống quít điều chỉnh thân hình, tránh sang bên trái, tránh thoát khỏi liệt diễm cực nóng một cách nguy hiểm.

Cùng lúc đó, Long Hoàng lại hướng trên thuyền "Tê tê" phun ra lưỡi xà, Lí Nhã San bên kia lập tức nhận được tin tức, "Chếch sang cấn vị, sáu trượng."

" 'Ly Hỏa Trận', khởi!"

Lại là một mảnh hỏa vũ phủ về hướng bóng đen kia, bóng đen lại không thể tránh được nữa, chỉ đành phải triệu tập linh lực ngăn cản đại hỏa, thân hình nhất thời chậm lại một nhịp.

Đợi khi hắn nhảy ra từ trong đống lửa, Linh thuyền Tứ Hải đã lại đi xa.

Một tà sát cực lớn chạy tới bên cạnh người bóng đen, cúi đầu quỳ xuống.

Ở trên đầu tà vật, một quan quân Ma tộc chỉ có độc nhãn màu đỏ thẫm cung kính nói với bóng đen "Thương Hựu đại nhân, ngài có bị thương không, không nên lại dùng linh lực tiêu hao như thế này được nữa."

Lục quang trong mắt Thương Hựu dường như ảm đạm xuống một chút, thả người nhảy lên tà sát, xua tay nói "Không sao, trong vòng mười hơi thở, điều động linh lực cũng không lo ngại, nghỉ ngơi một lát là được."

Hắn lại thần sắc kinh ngạc nhìn về phía bầu trời đêm, trầm ngâm nói "Chỉ là bóng đêm hôn ám như thế, những người này làm sao lại phát hiện ra ta..."

Lí Nhã San gật đầu ra hiệu với Hứa Dương khi nghe thấy tin đang chạy vội tới, "Hứa công tử, hữu kinh vô hiểm, hắn vẫn là lui về như lúc trước đó rồi."

Một quan quân khác nói "Không nghĩ tới Long Hoàng ở trong bóng đêm mà cũng có thể lập tức phát hiện ra tình hình của địch, nếu không có như thế, bị ma vật kia sờ được lên thuyền, có thể thật sự nguy hiểm đến cực điểm rồi."

Lí Nhã San gật đầu, "Tên vừa rồi kia cùng ban ngày mấy lần đánh úp tới hẳn có lẽ là cùng một người, bởi vậy có thể thấy được rằng, bên trong truy binh cũng không phải không người nào khác có thể đuổi được tới Linh thuyền Tứ Hải. Cũng may hắn dường như không thể ác chiến, sau mỗi lần đều là bị chiến trận của ta tiến công tập kích, liền tự thối lui."

Hứa Dương nói "Chư vị mau đi nghỉ ngơi, không biết Ma tộc dưới trạng thái làn khói đen kia khi nào lại sẽ đánh úp tới."

Có quan quân cười nói " 'Ly Hỏa Trận' chỉ là trung giai chiến trận, tiêu hao linh lực cực ít, cùng hắn so đấu một ngày cũng không tiêu hao được bao nhiêu."

Trải qua việc ban ngày so chiêu lặp đi lặp lại cùng với Thương Hựu, Lí Nhã San phát hiện Ly Hỏa Trận trên diện rộng này có hiệu quả gây sát thương tốt nhất, mỗi lần đều có thể tạo thành thương tổn nhất định cho làn khói đen đó, vì thế cũng không cầu có thể đánh chết đối phương, chỉ dùng chiến trận đơn giản này để đem hắn đuổi đi là được.

Cứ như vậy, Hứa Dương theo Nam Quân lại một đường chạy như điên hơn phân nửa đêm, tới khi sắc trời hơi sáng, đã đi được hơn hai ngàn dặm, một âm thanh "Ù ù" yếu ớt bắt đầu vang lên ở bên ngoài khoang thuyền.

Hứa Dương vừa đúng lúc hoàn thành xong một vòng vận công vận chuyển công pháp, lại có không ít linh lực cuồng bạo từ linh mạch tiến vào bên trong hồn vực của hắn, bị sáu linh mạch khác chưa được quán thông hấp thu lại, đều là rõ ràng tráng kiện thêm một vòng.

Hắn nghe thấy tiếng mở to mắt ra, đình chỉ tu luyện công pháp, cái loại âm thanh bên ngoài này hắn phi thường quen thuộc, trên đường bị Tinh Lị đưa tới Hữu Lê Bộ lúc trước, bọn họ từng gặp được qua hai lần loại tình huống này.

Thiên tai nguy hiểm nhất trong Đại Diễn Bạc —— Thiên Lôi Bạo.

Hắn đi tới bên mạn cửa sổ tàu nhìn ra ngoài, nhất thời nhíu mày, sa mạc rộng lớn giống như một cục bông bẩn thỉu khổng lồ, ngoài cánh tay hắn không thể nhìn rõ thứ gì, chỉ có từng đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống thỉnh thoảng thoáng hiện ở bên trong cát bụi đầy trời.

Những hạt cát không ngừng đập vào trên Linh thuyền Tứ Hải, đánh ra những tiếng vang "Lốp bốp" dày đặc, như là có vô số con kiến đang cắn gặm thân thuyền vậy. Hứa Dương trong lòng co lại cực chặt, trận Thiên Lôi Bạo này còn mạnh hơn gấp hai lần so với mình gặp được qua lúc trước kia, không biết Linh thuyền Tứ Hải có bình yên xuyên qua từ giữa được không.

Nhưng đây là cơ hội duy nhất để thoát khỏi truy binh Ma tộc, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần rồi.

"Truyền lệnh, đem Linh thuyền hạ xuống thấp nhất!" Lí Nhã San vươn cổ hô to, nhưng giọng nói lại bị tiếng gió rít lấn át mất, khiến nàng không thể không sử dụng linh lực để hô quát lại một lần nữa, binh sĩ điều khiển thuyền lúc này cuối cùng mới nghe rõ được.

Linh thuyền Tứ Hải cộng thêm gần ngàn tướng sĩ Nam Quân, tổng trọng lượng hơn hai mươi ngàn cân, lại ở trong cuồng phong giống như lục bình không rễ vậy, lắc trái lắc phải văng loạn xạ, gần như sắp thoát li khỏi sự khống chế của Lí Nhã San.

Thẳng cho đến khi thuyền gỗ từ chỗ ba trượng cao hạ xuống cách mặt đất còn sót lại một thước, sức gió thông qua đáy thuyền giảm bớt, lúc này mới rốt cuộc hơi ổn định một chút,

Có điều ngay cả như vậy, biên độ thân tàu đong đưa như trước vẫn không nhỏ, cũng may trên thuyền đều là những Tu Linh giả có chút thực lực, nếu không ngay cả đứng cũng đều phải đứng không yên.

Thời điểm khi thấy gió cực lớn, Lí Nhã San liền dứt khoát lệnh Linh thuyền hạ xuống sát trên mặt đất, cọ xát vào hạt cát, tốc độ tuy là chậm hơn một chút, nhưng cuối cùng vẫn có thể bảo trì cho thuyền gỗ không bị lật.

Đột nhiên, một đạo lôi đình to chừng hơn hai trượng màu trắng xanh không hề có dấu hiệu phách vào bên trái thuyền gỗ trên dưới ngoài một trăm bước, xung kích cực lớn ngay lập tức đánh ra thành một cái hố lớn sâu hơn mười trượng trong sa mạc, hạt cát bị bắn lên rơi xuống xoàn xoạt, đắp thành một đống cực dày ở trên boong tàu, ép cho thuyền gỗ đột nhiên hạ mạnh xuống phía dưới một hạ.

Một mảnh lôi quang mờ mịt trắng xóa mãnh liệt xẹt vào trên thuyền ở ngay trước mắt mọi người, phải mất một lúc lâu mới hơi từ từ chậm dãi trở lại.

Lí Nhã San "Phì" phun ra cát ở trong miệng, liền phát hiện đáy thuyền đã bị cát vàng khảm nhập vào bên trong, gần như không thể hoạt động được.

"Mau, đem cát lấy ra khỏi thuyền."

Nàng đang phất tay chỉ huy, liền nhìn thấy có binh sĩ vẫy tay về hướng chính mình rồi chạy tới, lo lắng hò hét.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Giáo úy đại nhân, Long Hoàng lúc vừa nãy cảnh báo, có Ma tộc đang tới gần." Thẳng cho đến khi người nọ tiến đến bên tai của Lí Nhã San, dắt trong cuống họng hô to, nàng lúc này mới rốt cuộc nghe rõ được.

Nàng lông mày nhíu chặt lại, thi triển lên Phong Kiếm Thuật, đem một mảng lớn cát vàng cuốn xuống dưới thuyền.

Các tướng sĩ Nam Quân ở bốn phía xung quanh vội đi theo ba chân bốn cẳng đem cát vàng đẩy đi ra ngoài, một lúc lâu sau mới rốt cuộc đem boong tàu dọn dẹp sạch sẽ được.

Thân tàu mới khẽ nổi lên được một đoạn, lại có binh sĩ truyền tin chạy tới, vội la lên nói với Lí Nhã San "Giáo úy đại nhân, Ma tộc kia đã đến ngoài hai mươi trượng, ở đoái vị."

Lí Nhã San quay đầu nhìn về phía đoái vị, lại là cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng nàng biết, cường giả Ma tộc mà ngay cả Nhã tướng quân cũng đều không đối phó được kia đang ở ngay phụ cận.

Chú giải: (*)Khảm vị là một trong số các vị trí của Bát Quái tương dương với vị trí phía Bắc của La bàn.