Chương 322: Ăn Miếng Trả Miếng

Trong thành Tiêu Quan.

Trong một tòa quân trướng cực kỳ xa hoa, Uy quốc công của Khánh Quốc đang cầm bút viết cực nhanh, lại chợt nghe thấy một trận tiếng ồn ào ở bên ngoài quân doanh, dường như có không ít người đang chạy với tốc độ cao.

Nàng khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nói với quan quân bên cạnh "Lý Phong lúc nào cũng khoa trương như vậy, chỉ là giết chết mấy gian tế mà thôi, cứ phải làm ra như kiểu thắng trận lớn hồi doanh như vậy, là sợ không ai biết chuyện hay sao..."

Nàng lời còn chưa dứt, liền nghe thấy một tiếng hét thảm "A ——", lập tức một người đánh vỡ doanh trướng của nàng bay ngược vào trong, rơi nặng nề ở trước mặt nàng.

"Có chuyện gì thế? !"

Quan quân cùng thị vệ ở bên cạnh đều giơ binh đao ra, rồi lại nghe thấy tiếng binh lính kêu thảm thiết rồi quát lên, "Ngăn bọn họ lại! A ——"

"Mau! Mau đi bẩm báo Uy quốc công!"

"Cảnh báo, mau cảnh báo, có người tập kích doanh trại..."

"Không còn kịp nữa rồi, trước tiên mau đi bảo hộ quốc công!"

Uy quốc công nhất thời sắc mặt trầm xuống, vươn tay cầm lấy trường sóc của chính mình, đang định cất bước xuất trướng, xung quanh bỗng nhiên vang lên một tiếng "Cạch rắc", đại trướng ba trượng vuông đột nhiên bay lên giữa không trung, đem mấy người trong trướng chiếu sáng ở dưới ánh sáng mặt trời.

Một nữ tử dáng người không cao, thân mặc trường sam màu tím nhạt, chào đón ánh ban mai chói lọi, sải bước về phía nàng.

Ở phía sau nữ tử, có một thiếu niên mặc áo khoác da màu nâu, trên lưng còn cõng một tiểu cô nương, một con yêu xà dài hơn trượng trên thân màu đỏ vàng giao nhau đi sát theo bên cạnh người hắn.

"Là nàng!" Uy quốc công nhất thời đồng tử co rụt lại, theo bản năng nói, "Các ngươi vậy mà lại vẫn còn sống? !"

Chợt nàng lại nhìn thấy Trác Ngôn bị nam tử kia xách cổ áo mang theo, giống như chó chết vậy, lập tức lớn tiếng hỏi "Trác thành chủ, ngươi tới này làm chi? Lý Phong đâu? Thân vệ tinh nhuệ của ta đâu? !"

Trác Ngôn dùng ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi liếc về phía Dao Trì, lúc trước vị sát thần này đồ diệt một ngàn thân vệ của Uy quốc công tình hình như thế nào nàng cũng không nhìn thấy được, nhưng lúc vừa rồi binh sĩ canh giữ doanh trại là bị giết chết trong nháy mắt như thế nào, nàng chính là nhìn thấy được rõ nhất.

Nàng lại nhìn về phía Uy quốc công, run giọng nói "Lý tướng quân các nàng... đều đã chết rồi."

Uy quốc công mặc dù đã đoán được một phần, nhưng nghe được tin tức thật, vẫn nhịn không được trong lòng trầm xuống, hai người trước mặt kia vậy mà lại giết một ngàn tinh nhuệ của mình! Hơn nữa một ngàn người đó ngay cả cơ hội chạy trốn báo tin cũng đều không có? !

Phải biết rằng, thân vệ của Uy quốc công đều là binh lính tư nhân mà nàng đã chọn lựa tỉ mỉ, rồi huấn luyện nhiều năm, thực lực kém cỏi nhất cũng có Luyện Khí Lục Trọng.

Trong một ngàn người nàng sở phái ra kia, quan quân thực lực Thất Mạch cảnh trở lên còn có hơn mười người, chiến lực tuyệt đối đứng đầu toàn bộ đại quân Khánh Quốc!

Nàng lập tức làm ra phán đoán, mình đã quá coi thường rồi, quan quân tối hôm qua trốn trở về được đã nói rằng việc hai người này từng sát diệt mấy ngàn Vu Phiên chỉ sợ cũng không phải là hư ngôn, thực lực của bọn họ chỉ sợ vượt qua sự tưởng tượng của chính mình.

Nàng rất là hối hận, chỉ là muốn tìm một người để vu oan hãm hại mà thôi, vậy mà lại chọc tới gia hỏa khó đối phó như vậy, bản thân mình thật sự là thời vận không tốt...

Quan quân ở một bên lập tức cao giọng quát "Kết trận! Bảo hộ Uy quốc công!"

Nhưng mà, chỉ có mười mấy tên thị vệ ở phụ cận chạy tới, đại đội nhân mã ở xa hơn vẫn đang bỏ chạy tán loạn, căn bản không ai để ý tới nàng.

Dao Trì đứng đằng xa, quét mắt liếc nhìn Uy quốc công đang đứng ngơ ngác ở phía sau bàn, giọng lạnh lùng nói "Ngươi chính là Uy quốc công của Khánh Quốc?"

"..."

"Ngươi tại sao phái người tới ám sát bản cung?"

"Ta... tru sát gian tế, nghĩa bất dung từ!" Tới lúc này rồi, Uy quốc công cũng chỉ có thể đâm lao đành theo lao thôi. Đối phương giết hơn một ngàn thân vệ của mình, cho dù muốn làm hoà, dùng chân nghĩ cũng là chuyện căn bản không có khả năng.

"Uh, ngươi thừa nhận thì tốt." Dao Trì bàn tay trắng nõn khẽ nâng lên, mảng lớn linh tiễn nhất thời phô thiên cái địa bay bao trùm về phía Uy quốc công.

Quan quân ở bên cạnh người sau lập tức hét lớn một tiếng, " 'Vưu Giáp Trận, khởi!' "

Một trận ô quang chớp lên, linh lực ba động ở bên cạnh nàng trong nháy mắt hiện ra mảng lớn giống như da thú, đem sáu bảy mươi người trong chiến trận cùng Uy quốc công bao phủ lại.

Linh tiễn rơi xuống trên phiến "Da thú" bán trong suốt kia, kích khởi một vòng gợn sóng, cũng không thể xuyên thấu.

Dao Trì hơi hơi nhíu mi, tháo Lưu Ma Cung từ phía sau xuống, lạnh nhạt nói "Người cản trở bản cung, chết!"

Uy quốc công trà trộn trong triều đình Khánh Quốc đã nhiều năm, sớm luyện thành trơn trượt như cá chạch vậy, thấy tình thế không ổn, lập tức bứt ra bạo lui, đồng thời lớn tiếng quát lệnh, "Cảnh báo! Toàn quân kết trận, giết địch!"

Cùng lúc đó, nàng đem một viên đan dược ăn vào, lại từ trong ngực lấy ra một cái bình ngọc xanh biếc, nâng tay tháo nắp bình ra.

Theo nàng linh lực không ngừng chú nhập vào, bình ngọc kia nhanh chóng phình to lên, trong chớp mắt liền đã cao hơn chín thước, bốn phía quang hoa lưu chuyển, linh văn chớp động, hiển nhiên cực không tầm thường.

Mà cách đó không xa, tiếng dây cung rung động liên tiếp phát ra, ngay cả khi có tiếng người hô ngựa hý ở bốn phía xung quanh, nhưng lại có thể nghe được rõ rành mạch như trước.

Ba cái thiết tiễn đen xì vẽ ra ba đạo đường cong, dễ dàng xỏ xuyên qua Vưu Giáp Trận, liên tiếp tấn công Uy quốc công từ nhiều phương hướng khác nhau.

"Lên cho ta!" Uy quốc công biết hôm nay tuyệt đối là kết cục không chết không ngừng, hai mắt đỏ ngầu hô lớn về phía binh sĩ bên cạnh người.

Nhưng chỉ có không đến hai trăm tên binh sĩ tương đối tinh nhuệ tạm thời hợp thành hai cái chiến trận, dưới sự thúc giục của nàng, trong trận hai cái trường mâu màu bạc cấu thành bởi linh lực đón gió gào thét đánh tới thiết tiễn.

"Coong coong" hai tiếng nổ, hai cái cự mâu màu bạc trong trận đứt thành từng khúc nứt ra, một trăm bảy tám mươi người tạo thành chiến trận chỉ cảm thấy một cỗ linh lực phản xung cực lớn vọt tới, nhất tề ngửa mặt lật mình ngã ngửa, người có tu vi tương đối kém lập tức há to mồm hộc máu tươi, hiển nhiên đã bị nội thương không nhẹ.

Có điều hai cái thiết tiễn kia cũng bị hao đi hơn phân nửa uy thế, tốc độ chậm đi rất nhiều, bị Uy quốc công dễ dàng né qua.

Một cái thiết tiễn cuối cùng mang theo kình phong nghênh diện bay đến, tốc độ nhanh như tia chớp vậy. Uy quốc công thấy đã tránh cũng không thể tránh được, chỉ đành phải cắn răng dùng tay phải nhặt lấy trường sóc, nện mạnh về phía bóng ảnh màu đen kia.

Lại là "Coong" một tiếng nổ vang, trường sóc của Uy quốc công rời tay bay ra, cả tay phải của nàng đầy kín vết máu, dĩ nhiên đã mất đi tri giác.

Nàng trong lòng kịch chấn, vốn tưởng rằng dựa vào tu vi Tam Hải cảnh trung kỳ của mình, cho dù không địch lại, nhưng ở đây chính là đại doanh Khánh Quốc, đều có vạn tướng sĩ tương trợ, ít nhất cũng có khả năng tự bảo vệ mình không việc gì.

Đợi cho đến khi Thời Dịch Dung nhận được tin tức tới đây tương trợ, liền có thể đánh chết hai tên gia hỏa này.

Nhưng không nghĩ tới, thực lực của đối phương vậy mà lại khủng bố như thế. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương trông bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi kia, trong lòng thầm than: từ uy lực của một kích vừa rồi kia xem ra, nàng ít nhất cũng có tu vi Tam Hải cảnh hậu kỳ! Mà nam tử ở một bên thủy chung còn chưa ra tay, chẳng lẽ lão thân hôm nay khó tránh khỏi một kiếp sao?

Haizz... sớm biết như thế, nói cái gì cũng sẽ không đi trêu chọc vào hai tên gia hỏa này... Chỉ hy vọng vận dụng "Thiên Trạch Bảo Thủy" có thể bám trụ được bọn họ một lúc, công chúa trưởng, ngươi ngược lại tới nhanh lên một chút a!

Dao Trì bên kia thấy ba cái thiết tiễn hoặc bị ngăn trở, hoặc bị né được, trên mặt cũng không hề gợn sóng, hai tay không ngừng trong chốc lát, dây cung dưới sự rung động liên tiếp, các mũi tên bay quay trở về tới trong tay liền lại bắn ra, mang theo hắc tuyến liên tiếp tạo thành một đường đi tìm kiếm sự chết chóc ở trên không trung.