Hứa Dương trong lòng thầm nói còn cái thẻ bài thắt lưng gì nữa chứ, sớm đều đã nổ thành cặn bã rồi...
Hắn nhìn chằm chằm vào Trác Ngôn, trầm giọng nói "Uy quốc công tại sao cứ nhất quyết phải đưa chúng ta vào chỗ chết?"
"Cái này..." Trác Ngôn cảm nhận thấy đạo khí tràng khủng bố tản mát ra từ chỗ Dao Trì, lại nghe thấy bên tai có tiếng "Tê tê", đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy một con Sa Hoàng Giao dị biến đang rất ngứa răng, nhất thời không còn ý nghĩ giấu diếm nào nữa.
"Tiểu nhân nghe Lý tướng quân nói, chất nữ Thiệu Kì của Uy quốc công khi lâm trận đã đầu hàng địch, trên vạn đại quân bộ đội sở thuộc này của nàng tất cả đều bị quét sạch, nếu là triều đình trách tội xuống, nàng chắc chắn cũng phải bị liên lụy."
Trác Ngôn lau mồ hôi lạnh trên trán, nói tiếp "Vừa đúng lúc mấy người các ngươi là đi tới từ trong nội địa Vu Phiên, Thiệu Kì lại là bởi vì các ngươi đại náo hậu đội Vu Phiên, nên mới dẫn quân xuất kích.
"Ngoài ra, các ngươi tối hôm qua đã đảo loạn trận hình Vu Phiên, nếu như Thiệu Kì đều cứ như vậy mà binh bại, thì Uy quốc công còn phải gánh thêm tội danh dùng người không tài trí trên lưng.
"Cho nên Uy quốc công muốn đem bọn ngươi nói thành gian tế do Vu Phiên phái ra, cố ý dẫn dụ đại quân Thiệu Kì xâm nhập vào sâu, mới có thể dẫn tới thất bại này. Nếu xét đến đoạn này, triều đình ít nhất sẽ không truy cứu qua Uy quốc công.
"Nhưng nàng lại lo lắng triều đình sẽ phái người đi điều tra rõ, vì thế quyết định trước tiên đem bọn ngươi giết chết, như vậy cho dù triều đình có đến điều tra, cũng không có chứng cứ, hết thảy còn không phải là tùy ý nàng định đoạt."
"Đ- má, thật là xấu xa!" Hứa Dương cắn răng cả giận nói, "Chúng ta có lòng tới báo tin cho Khánh Quốc, nàng lại muốn lấy chúng ta đi lấp lỗ thủng cho chất nữ của nàng!"
Dao Trì lạnh nhạt nói "Nếu đã biết ai là chủ mưu, vậy thì dễ làm rồi."
Trác Ngôn lập tức dập đầu như dã gạo, "Hai vị tiên sư, tiểu nhân chỉ là một thành chủ hèn mọn, thật sự không dám vi phạm nghiêm lệnh của Uy quốc công. Hơn nữa, tất cả những người đã tập kích các ngươi không liên quan gì tới tiểu nhân, còn thỉnh tiên sư tha cho tiểu nhân một mạng.
"Đúng, đúng rồi, tiểu nhân hơi có chút tích góp, nếu tiên sư không chê, thì đều tặng cả cho tiên sư..."
Hứa Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi Trác Ngôn nói "Vừa rồi tất cả những người đột kích giết chúng ta đều đã chết, Uy quốc công kia có lưu lại chuẩn bị ở phía sau không?"
Trác Ngôn lắc đầu nói "Không có, nàng nhận định một ngàn tinh nhuệ kia, cộng thêm sáu tên sát thủ Thất Mạch cảnh hậu kỳ trở lên, đủ dư dả đối phó với các ngươi, cho nên lệnh tiểu nhân đem tất cả những người không liên quan trong vòng hai dặm xung quanh phủ thành chủ đuổi đi toàn bộ, chỉ vì không muốn tiết lộ tin tức ra ngoài. Rồi an vị chờ sau khi Lý tướng quân đắc thủ quay trở về báo tin vui với nàng mà thôi.
"Có điều lúc vừa rồi đám quân tướng đó dường như đã vận dụng 'Bạo Lôi Trận', động tĩnh này quá lớn, phỏng chừng sẽ có người nghe thấy được..."
Dao Trì đột nhiên xua tay nói "Có nhìn thấy quần áo nào thuận mắt không? Lấy cho ta chút qua đây, bắt buộc phải là đồ mới đấy."
Trác Ngôn sửng sốt một chút, nghĩ đến chính mình đã nghe lầm, lại nhìn kỹ sắc mặt của Dao Trì, lúc này mới cuống quít gật đầu nói "Có, có! Thỉnh tiên sư đi theo ta."
Hứa Dương một trận nhức đầu, đại tiểu thư này lại nữa rồi, lửa sắp cháy đến đít rồi, vẫn còn đổi quần áo làm gì nữa a? !
Dao Trì cũng không để ý tới chút nào, đi theo Trác Ngôn vào trước một gian buồng phòng ấm ấp ở trong hậu viện.
Người sau mở đại môn ra, từ trong một dãy tủ đá lấy ra một bộ trường sam màu tím nhạt vô cùng tinh xảo, cúi đầu khom lưng mỉm cười nói "Tiên sư, đây là thượng phẩm linh văn khí gia truyền của tiểu nhân, tên là 'Tử Vũ Thường', sau khi chú nhập linh lực vào có thể ẩn nấp được hơi thở, năng lực phòng ngự cũng là rất mạnh..."
Dao Trì quét mắt liếc nhìn tay nghề cùng kiểu cách, sau đó nhìn vào chiếc áo choàng lớn rách nát dính máu trên người mình, lấy tay tiếp nhận lấy trường sam đó, xoay người đi đến phía sau bình phong bên cạnh, bắt đầu thay nó một cách sột soạt.
Sa Hoàng Giao ở một bên như là nghe thấy được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu phun ra lưỡi xà, rồi hưng phấn mà bồi hồi đi tới đi lui ở phía trước một cái tủ đá thấp.
Trác Ngôn lập tức ân cần đi tới, nói "Yêu thú của tiên sư sợ là ngửi thấy được mùi của linh dược."
Nàng kéo ngăn tủ đó ra, "Tiên sư nếu dùng được nó, liền thỉnh cứ việc cầm đi."
Nàng rất rõ ràng rằng, há miệng mắc quai, nếu là hai vị này trong nháy mắt xóa bỏ được hơn một ngàn cường giả thị vệ tinh nhuệ của Uy quốc công lấy thứ gì đó của chính mình, thì có lẽ liền có thể võng khai một mặt, tha cho chính mình một mạng.
Hứa Dương nhìn thấy nhãn dán trên những chiếc hộp bằng gỗ hoặc bằng ngọc trong tủ, trước tiên cầm lấy một nắm Đằng Vân Thảo đưa cho Sa Hoàng Giao, rồi sau đó đem mấy loại linh dược tương đối hữu dụng thu vào bên trong Càn Nguyên Đại.
Đột nhiên, hắn trước mắt sáng ngời, chỉ thấy một cái hộp ngọc nhỏ phía trên viết ba chữ to —— Bổ Hồn Đan.
Đây không phải là cái loại đan dược giống như lời Dư Hi Dư sư tổ đã nói khi trước, có thể trị liệu thương thế hồn phách của tiểu Trà đó sao? ! Hắn trong lòng mừng rỡ, tự mình còn phải vất vả đi thu thập nguyên liệu, dự tính thỉnh người đến luyện chế loại đan dược này, không nghĩ rằng lại tìm được ở trong này rồi!
Hắn vội lấy hộp ngọc mở ra, chỉ thấy bên trong có hai viên đan dược màu xám đậm đầy kín linh văn, quả nhiên ngoại hình giống y như đúc cùng với Bổ Hồn Đan mà Dư sư tổ từng nói.
Hắn lập tức đem hộp ngọc thu vào trong túi, thầm nghĩ: bất luận là tiểu Trà hay là Dao Trì, tóm lại là bởi vì chính mình mà hồn phách bị thương, nếu đan dược này có thể đem nàng chữa khỏi, bản thân mình cũng coi như đã vứt bỏ đi được một nỗi lòng rồi.
Trác Ngôn cực kỳ khách khí, còn không ngừng giới thiệu các loại đan dược, Hứa Dương rất nhanh đã đem tủ đá lấy sạch hơn phân nửa.
Một lát sau, Dao Trì đã thay xong bộ Tử Vũ Thường kia, đi ra từ phía sau bình phong. Chiếc áo choàng lông vũ được làm thủ công tinh xảo đó, cùng với những đường nét ngũ quan càng tôn nên vẻ xinh đẹp của nàng, cả căn phòng đột nhiên như tỏa sáng!
Hứa Dương cũng là giật mình, thầm nghĩ: trước kia sao không chú ý tới nha đầu tiểu Trà kia vậy mà còn là một mỹ nữ siêu cấp... Chờ chút, nói đến cùng vẫn là cái loại khí chất ngạo nghễ này của Dao Trì, cộng thêm dáng người duyên dáng yêu kiều, mới khiến người chú ý tới hương vị nữ nhân trên người nàng. Nếu là tiểu Trà cứ mặc như thế này đi ra, chỉ sẽ khiến cho người ta nảy sinh cảm giác của một tiểu cô nương mà thôi.
Dao Trì nhẹ nhàng xoay một vòng ngay tại chỗ, dường như cảm thấy không tồi, ngoắc tay nói với Hứa Dương "Đi thôi, đi tìm cái tên Uy quốc công gì đó kia."
Trác Ngôn vội cười làm lành nói "Tiên sư, nể mặt bộ y phục này ngài xem, hay là liền tha cho tiểu nhân đi..."
Dao Trì liếc liếc mắt nhìn nàng một cái, nói "Dẫn đường."
"Dẫn đường? Tiên sư muốn đi đâu?"
"Tìm Uy quốc công."
Trác Ngôn nhất thời sắc mặt trắng bệch, nếu là để cho Uy quốc công biết rằng chính mình đã đem hai người kia dẫn tới chỗ nàng, thì bản thân mình khẳng định cũng không có kết cục tốt.
Nhưng tình thế mạnh hơn so với người, trước mắt vị công chúa điện hạ này càng không thể trêu vào. Nàng chỉ đành phải kiên trì đẩy cửa đi ra, chỉ vào thành nam nói "Uy quốc công nàng bình thường đều ở bên trong đại doanh Tiêu Quan. Doanh trướng lớn nhất ở sườn bắc doanh địa chính là của nàng, đúng rồi, bên cạnh còn có một lá cờ tướng quân, phi thường dễ tìm."
"Dẫn đường." Dao Trì vẫn là thản nhiên nói ra hai chữ.
Trác Ngôn thở dài, cất bước đi về phía trước, chợt nghe thấy vài tiếng "Phập phập phập phập" ở phía sau, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tất cả mấy tên thủ hạ của chính mình đều té ngã ở trên mặt đất, sinh tử không rõ.
Nàng lập tức thi triển thuật Ngự Phong, không đến một bữa ăn thời gian, liền đã xuất hiện ở trước quân doanh Tiêu Quan.
Hứa Dương nhíu mày liếc mắt nhìn đại doanh trải dài liên miên hơn mười dặm, quay đầu nói với Dao Trì "Công chúa điện hạ, oan có đầu nợ có chủ, nếu như có thể mà nói, vẫn là tận lực chỉ giết một mình Uy quốc công là được. Dù sao quân sĩ canh giữ ải nếu bị chết quá nhiều, thì cuối cùng vẫn là tiện nghi cho Vu Phiên."
Dao Trì hiển nhiên cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì đối với Vu Phiên, lập tức vuốt cằm nói "Đây là dĩ nhiên."