Hứa Dương vội ra hiệu cho đám thôn dân đứng lên, rồi chỉ vào cái bụng phình to của Sa Hoàng Giao, xin lỗi nói "Gia hỏa này đã ăn mất con dê không biết của nhà nào trong các ngươi, chiếu theo giá mà ta sẽ bồi thường là được."
Hắn nói xong, thả linh lực ra lật một lần ở trong Càn Nguyên Đại, lại xấu hổ phát hiện, trên người vậy mà lại một chút vàng bạc gì đó cũng không mang.
Vì thế chỉ đành phải hắn lấy ra non nửa bình Thanh Linh Dịch, nói "Cái kia, ta đi ra ngoài quên không mang theo tiền, chỉ có thể bồi thường một chút Thanh Linh Dịch cho các ngươi."
Một lão phụ đầu bạc nhất thời thất thanh kinh hô, "Thanh Linh Dịch? ! Cái loại bảo vật có thể giúp người thường tu ra linh lực này sao? !
"Tiên sư, cái này không thể nhận được, tuyệt đối không thể nhận được! Chỉ là một con dê mà thôi, sao xứng đáng với tiên bảo trân quý như thế được!"
Hứa Dương mỉm cười nói "Các ngươi cứ nhận lấy không sao đâu. Ta còn phải hỏi đường các ngươi một chút đây, có thể cho ta một tấm bản đồ là tốt nhất. Ngoài ra..."
Hắn nhìn mắt sắc trời, "Ta cùng công chúa điện hạ đã chạy liên tục mấy ngày đường rồi, đêm nay sẽ quấy rầy nơi này của các ngươi một chút, những Thanh Linh Dịch này coi như là chi phí để nghỉ trọ."
Lão phụ đầu bạc vẫn là sợ hãi lắc đầu, "Đây, đây đều là một chút sự tình, tiên sư không cần phải tiêu pha như thế."
Dưới sự yêu cầu của Hứa Dương một lần nữa, trưởng thôn mới nơm nớp lo sợ nhận lấy một khắc Thanh Linh Dịch đó, coi như trân bảo vậy, phái hơn mười thôn dân tinh tráng nhất đưa tới từ đường của thôn, rồi sau đó tự mình mang theo đám người Hứa Dương vào thôn.
Hứa Dương hỏi lão phụ kia nói "Vị bà bà này, khoảng cách từ nơi đây tới Tiêu Quan còn bao xa?"
Lão phụ vội vái nói "Bẩm tiên sư, tiếp tục đi về hướng đông nam, rồi đi thêm bảy tám trăm dặm đó chính là Tiêu Quan."
Hứa Dương quay đầu lại cười nói với Dao Trì "Công chúa điện hạ, xem ra chúng ta ngày mai có thể đến được Tiêu Quan rồi, thành Lạc Phong gần trong ải nhất chỉ có hơn năm mươi dặm, sau một lát là có thể vào thành."
Lão phụ nghe thấy nói bảy tám trăm dặm một ngày là có thể đi được tới nơi, lập tức cả kinh trợn mắt há hốc mồm, trong lòng hô lên liên tiếp: tiên sư thánh pháp thông thiên!
Một nữ tử cường tráng hơn năm mươi tuổi ở bên cạnh lại nhíu mày nói "Tiên sư, nghe nói đang có Vu Phiên tấn công Tiêu Quan, ngài lúc này đi qua đó, chỉ sợ sẽ có rất nhiều nguy hiểm a."
"Vu Phiên?" Hứa Dương hỏi, "Chính là cái loại dị tộc có làn da màu nâu đen, mà trên người đầy kín những hoa văn nhỏ màu đen phải không?"
Nữ tử cường tráng đó gật đầu nói "Chính là bọn họ. Những Vu Phiên này hàng năm chiếm giữ bên ngoài biên ải, cực kỳ hung tàn, nhưng là lại cực ít khi tới gần Tiêu Quan trong phạm vi ngàn dậm, vậy mà mấy tháng qua, lại thường xuyên xâm phạm vào phía nam.
"Kỳ thật không dối gạt tiên sư, thôn chúng ta sớm đã thương lượng phải di chuyển vào bên trong ải, nếu ngài tới muộn nửa tháng nữa, nơi này chỉ sợ là đã không thấy người ở rồi."
Đang nói chuyện thì đoàn người đi đến một ngôi nhà gỗ đã cũ một nửa, trưởng thôn tiến lên cung kính nói "Tiên sư, đây là gian phòng tốt nhất ở trong thôn rồi, còn thỉnh tiên sư cố gắng chịu đựng một đêm. Tiểu nhân sẽ phái người hầu hạ chờ ở ngoài phòng, ngài nếu cần việc gì, cứ phân phó một tiếng là được."
"Ừm, đa tạ trưởng thôn rồi."
Hứa Dương gật đầu ra hiệu với các nàng, liền cùng Dao Trì đi vào phòng.
Đồ đạc trong phòng tuy thô sơ, nhưng vẫn rất sạch sẽ, Hứa Dương đợi Dao Trì tắm rửa sạch sẽ xong liền mỉm cười khanh khách lướt người qua nói, "Công chúa điện hạ, ngươi xem, hay là liền thừa dịp cơ hội này giúp ta phiên dịch 'Nghi thức phản linh' đi?"
Dao Trì liếc mắt nhìn cái giường đất ở trong góc phòng, nhíu mày gật đầu nói "Đành chịu thôi, tóm lại cũng khó mà ngủ được ngay lúc này, liền dạy ngươi linh thuật đi."
Tuy rằng Dao Trì nói là "Nhớ mang máng" văn tự Vu Phiên, trên thực tế phiên dịch lại cực kỳ lưu loát, cũng là lâu nửa canh giờ, Hứa Dương đã đem bản văn tự nhân tộc của "Nghi thức phản linh" ghi tạc lại ở trong đầu.
Chỉ là loại linh thuật này cần ba người cùng nhau thi triển, hơn nữa người bị hồn phách "Tổ tiên" phụ thân không thể bao hàm ở bên trong đó, hắn cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Rồi sau đó hắn lại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Dao Trì "Công chúa điện hạ, hay là ta dạy cho ngươi thuật Ngự Phong được không, sau này đi đường cũng tiện hơn chút."
Dao Trì nhìn không chớp mắt, lạnh nhạt nói "Tùy ngươi."
Hứa Dương bĩu môi, cũng không so đo cùng với nàng, liền đem phương pháp thi triển của thuật Ngự Phong nói một lần. Loại linh thuật nhập môn này gần như tất cả các tông môn, thế gia đều biết, cho nên dạy cho ngoại nhân ngược lại cũng không bị truy cứu trách nhiệm.
Dao Trì đem những điểm mấu chốt của thuật Ngự Phong mặc niệm một lần, trong tay bấm niệm pháp quyết, chỉ một chỉ xuống dưới chân, thân thể lập tức liền bay lên hai tấc.
Rồi sau đó nàng bắt đầu di chuyển chậm rãi trong nhà và tăng dần tốc độ.
Trước sau chỉ qua thời gian một bữa cơm, nàng liền đã có thể tiến lùi tự nhiên, lao đi với tốc độ cao trong gian phòng một trượng vuông, nhưng lại không bị đụng tới thứ gì.
Hứa Dương trong lòng thầm giật mình, chính mình trước kia hai ngày luyện được thuật Ngự Phong cũng đã xem như rất nhanh rồi, không nghĩ tới vị công chúa này còn nhanh hơn gấp chục lần so với chính mình! Quả thực là yêu nghiệt a!
Hắn ho khan một tiếng, "Khụ, cái kia, công chúa điện hạ nếu đã sắp thuần thục nắm vững, không bằng ta sẽ dạy ngươi chút linh thuật khác đi?"
Dọc theo đoạn đường này còn không biết sẽ gặp phải được bao nhiêu người của Vu Phiên, nếu Dao Trì có thể nắm vững nhiều thêm được một ít linh thuật, thì bọn họ đến được Tiêu Quan có thể sẽ càng thuận lợi hơn một chút.
Dao Trì vẫn là một bộ dáng không thèm để tâm, "Tùy ngươi."
Trong thời gian một nửa buổi tối, Hứa Dương đã đem tất cả những sơ giai linh thuật nhập môn nắm giữ được dạy một lần cho Dao Trì.
Mà người sau cũng là cực kỳ khủng bố, gần như nghe một lần là biết, thử thi triển hai lần là còn phải thuần thục hơn so với cả Hứa Dương.
Rất nhanh, Hứa Dương phát hiện chỉ còn lại có Mị Thuật cùng với Lôi Trạch Diệt Hành Thuật là chưa có dạy qua. Cái trước là khẳng định không thể dễ dàng truyền cho người ngoài được, mà cái sau thì lại cực kỳ bề bộn phức tạp, lúc trước Ngô Vận chỉ dùng phương thức chú nhập ký ức vào để dạy hắn, nếu dùng phương thức khẩu thuật, chỉ là phải niệm từ đầu tới đuôi một lần cũng mất thời gian cả đêm.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới "Thiên Ba Vũ Trì Thuật" cùng "Thiên Vu Chi Nộ" lấy được từ trong kho tộc của Hữu Lê Bộ, sao không nhân cơ hội này bảo Dao Trì giúp đỡ đem hai loại linh thuật này phiên dịch ra nhỉ, tự mình có thể tu luyện, cũng coi như nhân tiện dạy cho nàng.
Vì thế hắn đem hai quyển da thú đóng thành sách đưa cho Dao Trì, "Đây cũng là những thứ ta lấy được từ chỗ Vu Phiên, điện hạ nhìn xem hữu dụng hay không?"
Dao Trì trước tiên cầm lấy "Thiên Vu Chi Nộ", chỉ lật vài tờ, liền gật đầu nói "Linh thuật này ngược lại cũng có chút thú vị."
Chờ khi nàng nhanh chóng đem quyển sách xem xong toàn bộ, nhắm mắt suy tư một lát, đột nhiên trong lòng bàn tay ấn xuống phía dưới một cái, một tiếng nổ đùng liền phát ra ở chỗ gần cửa phòng, đem cái bàn gỗ ở bên cạnh tạc nát vụn.
Hứa Dương nhất thời trợn trừng mở to hai mắt, ngươi học được cũng quá nhanh rồi đấy!
Vì thế hắn lướt tiến đi lên, ngọt ngào cười, "Công chúa điện hạ, bên trên đều viết cái gì vậy, nói cho ta nghe một chút đi mà."
Dao Trì vuốt cằm, bắt đầu giảng thuật "Thiên Vu Chi Nộ".
Nhưng mà, nàng vừa mới nói được vài câu, Hứa Dương liền cảm thấy trong đầu kêu ong ong, giống y như khi có ý đồ sao chép loại linh thuật này lần trước.
Xem ra linh thuật này đã vượt ra ngoài phạm vi năng lực của mình, hắn vội bảo Dao Trì dừng lại, lắc đầu nói "Không thành, hồn phách áp lực quá lớn, vẫn là chờ khi tu vi của ta đề cao một chút rồi nói sau."
Dao Trì thất vọng liếc mắt nhìn hắn, rồi lấy giấy bút, đem ngôn ngữ nhân tộc của hai loại linh thuật viết ra giao cho hắn.
Đợi khi sắc trời hơi sáng, Hứa Dương vươn vai một cái, đẩy cửa đi ra, đang định hỏi người trong thôn chuẩn bị bản đồ như thế nào rồi, lại nghe thấy có người hô lớn từ xa "Không tốt rồi, tối hôm qua đã có Vu Phiên huyết tẩy Thạch Nham thôn!"