Chương 301: Tiên Sư Thần Tích

Hứa Dương mang theo Dao Trì một đường đi về phía trước tiến vào Hữu Lê Bộ, lại hưng phấn dò hỏi "Vậy công chúa điện hạ có thể dạy ta luyện linh thuật bên trên này được không?"

Dao Trì không hề nghĩ ngợi, lập tức tiện mồm nói "Bản cung không có nhiều thời gian rảnh rỗi."

Hứa Dương cười khổ, ngươi đây cự tuyệt cũng rất rõ ràng đi.

Hắn có giải thích nói "Vậy à, ta lúc trước luyện nhầm những bí thuật đó của dị tộc, làm cho một hồn phách tổ tiên của bọn họ tiến vào trong cơ thể ta. Trước mắt tên kia dường như là bị ta ngăn chặn, nhưng cũng vẫn không thể dọn dẹp sạch sẽ được.

"Mà ngươi vừa nãy nhìn thấy đó chính là linh thuật có thể đem hồn phách của dị tộc kia đưa trở về, chỉ có luyện được cái này, mới có thể hoàn toàn giải quyết được cái tên ở trong cơ thể ta kia."

Dao Trì đang định lại cự tuyệt, khóe mắt lại liếc thấy đôi mắt long lanh như sao của hắn kia, trong đó tràn ngập sự khát vọng cầu xin, không khỏi trong lòng lại mềm mỏng, nói "Ngươi làm tùy tùng bên người bản cung, lại có hồn phách của người khác kí sinh vào trong cơ thể? Quả thực là làm mất người của bản cung."

Nàng lại lật xem một lần "Nghi thức phản linh", "Ngược lại có chút đơn giản, chờ bản cung có thời gian rảnh sẽ dịch cho ngươi nghe vậy."

Hứa Dương vội vái nói "Đa tạ công chúa điện hạ."

Hắn thầm nghĩ trong lòng: nếu có thể luyện được loại linh thuật này, về sau nếu có cơ hội mà nói thì cũng có thể đem Hoàng Phủ sư tỷ cứu lại.

Hai người một xà rất nhanh đi vào mảnh đất bên cạnh Hữu Lê Bộ, ngoài ba bốn dặm phía sau tuy có không ít dị tộc nhân đi theo từ xa, nhưng lại không một ai dám can đảm tiến lên ngăn trở.

Hứa Dương dừng lại cước bộ, chỉ về phía trước nói với Dao Trì "Công chúa điện hạ, thời điểm khi ta tới đây nghe bọn họ nói, nơi này bị một 'Vân Vụ Trận' bao phủ, cần đóng linh trận này mới có thể rời đi được."

Dao Trì lại không để ý tới chút nào, tản ra linh lực quét qua, lập tức đi tới hơn mười trượng về phía tây nam, giơ tay đánh mạnh vào không trung.

Chợt nghe thấy "Bành" một tiếng trầm đục, giữa không trung trống rỗng vậy mà lại xuất hiện từng trận gợn sóng. Ngay lập tức, nàng liên tiếp đánh vào cùng một vị trí ba lần, cuối cùng chỉ bằng một tiếng "Rắc", một vết nứt lớn xuất hiện trong gợn sóng trên không trung, lan ra độ cao hơn mười trượng.

Tại trung tâm của vết nứt, Hứa Dương nhìn thấy dãy núi xanh ở phía xa đã trở nên vô cùng cằn cỗi hoang vu, chính xác là những gì hắn thấy khi mới tới đây.

Không bao lâu, vết nứt đã thành một mảng lớn, hơn nữa đều bong ra từng mảng rơi xuống dưới, dần dần biến thành một cái lỗ trên không khí cao bằng hai người.

Dao Trì nghiêng đầu nói với Hứa Dương nói "Đi thôi." Rồi sau đó cất bước đi ra từ bên trong cái lỗ trên không khí kia.

Vãi cức, đủ bạo lực! Đủ trâu bò! Hứa Dương vội gọi Sa Hoàng Giao bước nhanh đuổi kịp theo.

Đợi khi hắn đi qua từ bên trong mảng vết rách kia, cảnh sắc xung quanh trong nháy mắt liền biến thành thổ sơn cực kỳ hoang vắng, trên sườn đồi màu vàng xám khô héo cũng không có lấy một ngọn cỏ.

Tộc nhân Hữu Lê Bộ không sợ hãi ở phía sau bọn họ đứng ngây ngay tại chỗ, "Vân Vụ Trận vậy mà lại bị người đánh vỡ rồi!"

"Mất đi sự che dấu của Vân Vụ Trận, bộ tộc sẽ bị bại lộ..."

"Mau chóng đem người già cùng trẻ nhỏ dời đi tới Tây Lung Bộ, để phòng bọn họ dẫn người công tới."

"Nhanh đi báo nguy với tộc trưởng..."

Dao Trì không để ý tới chút nào những tiếng nói dị tộc nhân đó, ra hiệu nói với Hứa Dương "Trước tiên tìm một nơi đông người, bản cung muốn mua một chút đan dược, linh bảo gì đó.

"Bản cung nhớ rõ có một số thứ đã đánh rơi ở Thần Trì Giới, chờ làm chút chuẩn bị liền sẽ đi tìm trở về."

Hứa Dương đang định đi Tiêu Quan cảnh báo, vì thế gật đầu nói "Nơi gần nhất có thể mua được đan dược, linh bảo các loại, hẳn chính là Khánh Quốc. Chúng ta trước mắt hẳn là vẫn còn đang ở ngoài biên ải, nếu muốn đi tới Khánh Quốc, thì phải theo đi qua ải Tiêu Quan mới được."

Dao Trì vuốt cằm, "Vậy trước tiên đi tới Tiêu Quan thôi."

Hứa Dương trả lời lại một tiếng, lập tức thúc dục thuật Ngự Phong, nhanh chóng lao về phía nam.

Kỳ thật phải đi như thế nào để tới được Tiêu Quan, hắn cũng không phải là phi thường rõ ràng lắm, có điều cứ đi thẳng theo hướng này hẳn là không sai, chờ khi trên đường gặp được người đi đường, vừa hỏi là biết.

Sa Hoàng Giao bơi nhanh như bay, thậm chí có thể đi quanh Hứa Dương một vòng, còn Dao Trì thì hơi cau mày chạy vài bước theo sau.

Hứa Dương nhìn thấy bộ dáng của nàng, không khỏi kinh ngạc "Công chúa điện hạ lại không biết thuật Ngự Phong sao?"

Dao Trì tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, giọng lạnh lùng nói "Bản cung chỉ mơ hồ nhớ ra một số phương pháp dẫn đường linh lực, nhưng linh thuật đều đã bị quên mất rồi."

Hứa Dương vỗ đầu, lấy Truy Vân Quyển từ trong Càn Nguyên Đại ra, "Ta ngược lại đã quên mất điều này, may mắn ta đây vẫn còn có cái linh văn khí loại cưỡi đi này, tốc độ mặc dù không mau lẹ bằng thuật Ngự Phong, có điều cũng tiết kiệm được rất nhiều sức lực."

Dao Trì tiếp nhận Truy Vân Quyển, lúc này mới vừa lòng gật đầu, sau khi chú nhập linh lực vào rồi cất bước nhảy lên.

Kỳ thật lấy thực lực của nàng, cho dù đi bộ chạy hơn mấy tháng cũng không phải là vấn đề, hơn nữa tốc độ cũng còn nhanh hơn so với Hứa Dương thi triển thuật Ngự Phong.

Chỉ là nàng đường đường Dao Trì công chúa, vậy mà lại phải chạy như điên ở giữa núi rừng hoang vu, hình ảnh thực sự không nhã nhặn, cho nên tình nguyện chậm một chút, cũng phải cưỡi linh văn khí mà đi.

Hứa Dương lúc đầu cũng đứng trên Truy Vân Quyển, nhưng sau khi đi cả ngày, Sa Hoàng Giao bắt đầu bị tuột xích —— dù sao gia hỏa này vẫn còn đang ở thời kì "Trẻ sơ sinh", sức chịu đựng quả thực cũng không được, trườn càng ngày càng chậm.

Vì thế Hứa Dương chỉ có thể xuống dưới tiếp tục dùng thuật Ngự Phong để chạy đi, Dao Trì đứng trên Truy Vân Quyển, phía sau là một con yêu xà.

Cứ như vậy, bọn họ đã đi thẳng về phía nam trong năm ngày, xung quanh thủy chung là sơn đàn mênh mông, trên đường không thấy một tòa thành trấn hoặc là thôn xóm nào của nhân tộc, ngược lại gặp được mấy nhóm dị tộc nhân, có điều cũng không cần Dao Trì phải ra tay, Sa Hoàng Giao đều có thể lo liệu được tất cả.

Thẳng cho đến ngày thứ sáu, Hứa Dương người đang đi phía đằng trước, cuối cùng cũng nhìn thấy một thôn trang đơn sơ trong một khe núi, đánh giá từ phong cách kiến trúc, hẳn là không phải thôn của dị tộc.

Hắn cùng Dao Trì đứng ở ngoài thôn, bảo Sa Hoàng Giao đi vào trong tìm hiểu tình hình.

Không bao lâu, liền nghe được trong thôn một trận gà bay chó sủa, có tiếng nam tử hô to, "Có yêu thú, cứu mạng a!"

"Mau, nhanh đi tìm Điền Bá tới!"

"Chỉ sợ lại là yêu thú của Vu Phiên, mau chạy đi..."

"Nữ tử cường tráng mau đi chống đỡ yêu thú, nam nhân cùng trẻ nhỏ mau chạy lên trên núi!"

Rồi sau đó một đám người liền cuống quít bỏ trốn ra khỏi thôn. Hứa Dương đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy quả nhiên đều là nhân tộc bình thường, vì thế cuống quít tiến lên, phất tay hô to nói "Mọi người chớ sợ, con yêu xà kia là do tại hạ nuôi dưỡng, sẽ không đả thương người!"

Mọi người nửa tin nửa ngờ thả chậm cước bộ, quay đầu lại liền nhìn thấy một nam tử đẹp trai đến nỗi như Thiên Tiên lâm thời vậy, phía sau hắn còn có một nữ tử thân mặc áo khoác lông cáo màu đỏ sẫm, khí chất tuyệt trần, dung mạo tuyệt mỹ, hiển nhiên cũng không phải là người thường.

Một lão giả gọi thôn dân nói "Mọi người trước tiền đừng chạy nữa, để cho tiên sư giúp chúng ta dừng yêu vật lại."

Hứa Dương thúc dục thuật Ngự Phong vọt vào thôn, đi ngược lại hướng thôn dân đang chạy trốn, rất nhanh tìm thấy được Sa Hoàng Giao, thằng nhãi này đang ở nuốt ăn một con dê, nghẹn đến nỗi hai mắt trợn trừng trừng.

Hứa Dương bất lực nâng trán, triệu nó đến bên cạnh hắn với vẻ mặt bình tĩnh, rất nhanh liền trở lại lối vào thôn.

Mọi người thấy hắn bay lơ lửng đi qua đi lại chân không chạm đất, con yêu xà kia lại cực kỳ nhu thuận đi theo sát ở phía sau hắn, lập tức "Bịch bịch" quỳ xuống một mảng, quỳ bái, cao giọng la lên, "Tiên sư thần tích!"

"Bái kiến tiên sư."

"Tiên sư hiển linh a..."