Chương 297: Đi Ra Ngoài, Sao Mà Không Có Nổi Quần Áo Ra Hồn Vậy?

Một lão ẩu dị tộc với mái tóc đỏ kinh hãi nhìn Dao Trì nói "Nghe nói Li Kí đại nhân lúc vừa nãy đã bị nữ tử phụng dị nhân kia giết chết!"

Lập tức có người bổ sung nói "Tộc binh dưới tình huống tạo thành chiến trận, bị giết ba bốn mươi người..."

"Hơn nữa là tộc binh tinh nhuệ thủ vệ đại tế đàn!"

Mấy người đều là kinh hãi, toàn trường nhất thời có chút hỗn loạn, "Như thế xem ra, thực lực của nàng có thể so được với Tam Hải cảnh? !"

"Nam tử bên cạnh kia rốt cuộc có phải Không Lôi Hành tổ tiên hay không?"

"Còn không biết thực lực của nam tử kia, ngoài ra cái con Sa Hoàng Giao kia cũng không phải người lương thiện gì..."

Một con yêu thú Thất Mạch cảnh trung kỳ, thực lực chừng có thể so được với Tu Linh giả nhân loại Thất Mạch cảnh hậu kỳ, mà Hữu Lê Bộ lúc này đã tìm không ra được mấy cường giả Thất Mạch cảnh hậu kỳ.

Có một dị tộc nhân trung niên lùn béo chỉ về phía đám người Hứa Dương, nghi hoặc nói "Bọn họ đi đến chỗ ở của tộc trưởng làm cái gì?"

Lão ẩu tóc đỏ híp mắt nói "Bất luận bọn họ muốn làm gì, đây đều là cơ hội còn lại của chúng ta! Bảo tộc binh trì hoãn bọn họ một lát, liền cũng đủ thỉnh tổ khí tới đây rồi!"

"Thỉnh tổ khí? !" Mấy người khác lập tức mở to hai mắt nhìn lại về phía nàng, "Chính là tổ khí mỗi ba năm mới có thể vận dụng một lần, vạn nhất..."

"Không có gì vạn nhất cả!" Lão ẩu tóc đỏ trầm giọng nói, "Trước mắt chính là sinh tử đại nạn trong tộc, lúc này không thỉnh tổ khí, còn muốn lưu tới khi nào?"

Mấy người khác trầm mặc không nói, lão ẩu tóc đỏ lập tức gào to một tiếng về phía tây mặt, "Thỉnh tổ khí!"

...

Tộc trưởng của Hữu Lê Bộ đã theo Dực Nguyệt đám người đi Tiêu Quan, cảnh báo trong tộc lúc trước, làm các gia quyến khác đã chạy trốn tới một chỗ chuyên dụng để lánh nạn, trước mắt nơi ở của tộc trưởng chỉ có ba thị vệ gác.

Mấy người đó thấy một nữ tử thần sắc lạnh lùng kiêu ngạo không coi ai ra gì đẩy cửa đi vào, lập tức gầm rú công lên từ ba phương hướng.

Lần này Dao Trì vẫn chưa ra tay, Sa Hoàng Giao ở một bên đã dọa cho những thị vệ đó hoảng sợ, vảy khắp người dựng đứng lên, quất đuôi đem các nàng liên tiếp hất bay ra ngoài, hai người trong số đó còn đập vỡ vách tường bằng gỗ, rồi nặng nề rơi xuống đất trước mặt những tộc binh bên ngoài.

Dao Trì nhìn lướt qua xung quanh, cũng không tìm thấy thứ mình muốn, vì thế xoay người đi vào trong phòng bên trái, vẫn là khẽ nhíu mày lắc đầu.

Rồi sau đó nàng lại đi vào phòng trong, kéo một cánh cửa tủ đá cao bằng một người lớn ra, nhưng lần nữa lắc đầu rời đi.

Hứa Dương nghe thấy tiếng bước chân ngoài phòng càng ngày càng dày đặc, trong lòng biết rằng nhất định có rất nhiều dị tộc nhân đã đem nơi này vây quanh, thật sự muốn hỏi một chút Dao Trì đến tột cùng muốn tìm cái gì, nhưng nhớ tới thần thái cao ngạo của nàng lúc trước đó, chỉ đành phải thở dài, đi theo sát.

Thẳng cho đến khi Dao Trì đi vào một gian tiểu thiếp không lớn, nhìn thấy chiếc áo choàng lông cáo màu đỏ lớn treo trên khung gỗ, mới rốt cuộc lông mày hơi giãn ra.

Đột nhiên, trong góc phòng có tiếng "Ô ô" khe khẽ, Dao Trì quay đầu lại nhìn một cái hộp gỗ ở đó, lạnh lùng nói "Ai? Đi ra."

Nắp hộp gỗ chậm rãi từ bên trong đẩy ra, một nam tử dị tộc mặt lộ ra vẻ kinh hãi, cả người run lên không ngừng, run rẩy nói "Đừng, đừng giết ta, cầu ngươi..."

Dao Trì chỉ vào cái áo khoác da cáo kia, hỏi hắn nói "Cái này là của ai vậy?"

Nam tử dị tộc ngẩn người, cố gắng áp chế sự sợ hãi trong lòng, thấp giọng khóc nức nở, "Là, là cho tộc trưởng đại nhân, chuẩn bị, chuẩn bị cho lễ cúng tế Thiên Vu tháng sau."

Dao Trì vừa lòng gật đầu, "Nói cách khác, đây là đồ hoàn toàn mới chưa có ai mặc qua?"

"Vâng, vâng..."

"Đừng có khóc nữa." Dao Trì lấy tay gỡ áo khoác xuống, liếc mắt nhìn nam tử kia một cái, lại hỏi, "Ở đâu còn có những thứ như quần áo?"

Nam tử chỉ vào ngăn tủ cạnh cửa sổ, nhỏ giọng nói "Lễ phục để chuẩn bị cho lễ cúng tế đều ở đằng kia."

Dao Trì mở cửa tủ ra, xua tay nói "Ngươi có thể đi rồi."

Nam tử kia lại là sửng sốt, như được đại xá xoay người chạy ra ngoài phòng.

Dao Trì lại liếc mắt nhìn Hứa Dương, "Ngươi cứ đi ra ngoài trước đi. Không được nhìn lén."

"Ờ?" Hứa Dương trong lòng lo lắng, lửa sắp cháy đến đít rồi, lão đại ngài đây là muốn làm gì a?

Hắn muốn thúc giục vài câu, lại nhìn thấy ánh mắt chân thật đáng tin kia của Dao Trì, chỉ đành phải lắc đầu đi ra ngoài phòng, thuận tay đem cửa đóng lại.

Một lát sau, Dao Trì đẩy cửa đi ra, trên người đã thay một chiếc áo da màu trắng xanh nhạt nhỏ, khoác một chiếc áo choàng lông cáo màu đỏ lớn, búi tóc chải ngược, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, cả người tràn đầy vẻ ưu nhã và khí chất bất phàm của một đấng bề trên, giống như phảng phất thần phi tiên tử lâm thế vậy.

Hứa Dương đã quen nhìn bộ dáng tiểu Trà mặc phục sức tông môn, lúc này ánh mắt đảo qua từ trên người nàng, nhất thời sững sờ ngay tại chỗ, thầm nghĩ trong lòng: sắc đẹp của tiểu nha đầu này... à tiểu công chúa này quả thực miễu sát những minh tinh siêu mẫu ở đời sau kia, hơn nữa loại khí chất lạnh nhạt mà tôn quý này, cũng không phải người thường có thể bắt chước theo được.

Dao Trì thuận tay ném một chiếc áo khoác da màu nâu sẫm qua, ra hiệu vào trong phòng nói "Vào thay đi."

Hứa Dương nhìn chiếc áo khoác da được cho là làm bằng da gấu, lúc này mới hiểu ra được, vị đại tiểu thư này dám đi lại ở trong nhà của tộc trưởng, chỉ để tìm một bộ quần áo thích hợp sao? !

Hàng trăm người có thể đã bao vây ở bên ngoài! Lão đại ngươi này gan to đến mức độ nào? !

Hắn bất đắc dĩ xoay người đi vào nhà, dùng tốc độ nhanh nhất để thay bộ thanh sam của Huyền Hoa tông, cất vào bên trong Càn Nguyên Đại, lại mặc lên bộ trường sam làm bằng da gấu kia.

Những bộ quần áo này được mặc cho nghi lễ cúng tế của tộc trưởng Hữu Lê Bộ hoặc gia quyến, tay nghề cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, khi mặc ở trên người hắn, càng làm tôn nên khuôn mặt đẹp trái quá phận kia của hắn, càng hiển thị rõ khí chất xuất chúng, dung nhan tuyệt thế.

Chờ khi hắn ra khỏi phòng, Dao Trì cũng sững sốt một chút, có điều biểu tình kinh ngạc trên mặt chỉ chợt lóe mà thôi, lập tức liền dời đi ánh mắt, xua tay nói "Chúng ta hiện tại có thể đi được rồi, dẫn đường đằng trước đi."

Hứa Dương trong lòng khóc không ra nước mắt, vừa rồi thật không dễ gì xông qua được chiến trận của dị tộc nhân, lão đại ngài lại chạy tới nơi này để chọn quần áo, hiện tại nhớ tới việc phải đi, thì nào có dễ dàng mà đi được như vậy chứ?

Hắn chỉ ra ngoài phòng nói "Ta nói công chúa điện hạ, hiện tại bên ngoài khẳng định vây đầy người, ta chỉ sợ sẽ phải nghĩ ra chút biện pháp gì đó mới có thể rời đi được..."

"Phải nghĩ biện pháp gì?" Dao Trì thần sắc bình tĩnh nói, "Cứ đi ra ngoài từ đại môn thôi."

Hứa Dương dùng sức hít vào một hơi, thầm nghĩ trong lòng: nàng có thể nói như vậy, xem ra đúng là có sự tin tưởng tuyệt đối với thực lực của chính mình rồi. Được, ngươi nói làm sao thì cứ làm như thế đi, dù sao thấy tình hình này, cũng rất khó có kế sách thoát thân nào.

Hắn lập tức gọi Sa Hoàng Giao bơi ở phía trước nhất, mình đi theo sát một đường tới trước đại môn, nhìn xuyên qua khe cửa bị che khuất một nửa, lập tức nhìn thấy tộc binh quân địch của dị tộc đã bày trận địa sẵn sàng nghênh đón ở bên ngoài cửa.

Hắn vội lui ra phía sau vài bước, nói với Dao Trì "Công chúa điện hạ, chỉ tính ở cửa nói ít cũng phải có năm sáu mươi người, phỏng chừng phụ cận cũng có, ngươi xem việc này..."

Dao Trì ngạo nghễ ngẩng đầu, tiến lên vài bước, đẩy cửa đi ra.

Trong phút chốc, vô số mâu, tiễn, thậm chí cả rìu bay được bao bọc trong linh lực phô thiên cái địa phóng vào nàng, nhưng dưới cái phất tay nhẹ nhàng của nàng đều hóa thành khói bụi.

Dao Trì đứng ở trên thềm đá trước cửa, nhìn một đám dị tộc, lạnh nhạt nói "Tránh ra, bản cung không muốn lại bị bẩn tay bởi các ngươi nữa."

Đáp lại lời nàng là tiếng hò hét của quan quân dị tộc xung quanh, "Thương Giao Trận, khởi!"

"Vu Bì Trận, khởi!"