Chương 280: Nhân Họa Đắc Phúc

Chẳng lẽ giọt dịch màu xám đậm chính là ngọn nguồn sức mạnh của đám sương mù kia sao?

Hứa Dương âm thầm đoán, nếu là nói như vậy, ngược lại không thể để lãng phí a!

Hắn cẩn thận lướt qua, nghiêng người chạm vào giọt dịch chảy ra từ đám sương mù màu xám, trong tích tắc, năng lượng tinh thuần dâng trào, khiến cả người hắn tràn ngập với cảm giác sức mạnh bùng nổ.

Hắn lùi lại đợi một lúc, nhưng không nhận thấy có gì không ổn, rồi lại bước tới, đem càng nhiều giọt dịch màu xám đậm hấp thu vào trong cơ thể một cách tham lam.

Lúc này Không Lôi Hành đã rơi vào trạng thái hôn mê do hồn phách bị tổn thương nặng nề. Nếu là để cho hắn biết được, hồn tinh căn nguyên trân quý đến cực điểm của chính mình cứ bị một cái tên tiểu tử "Phụng dị nhân" tùy ý hấp thu như vậy, chắc chắn giận mà đem Hứa Dương xé thành mảnh vụn không thể không.

Hứa Dương với tu vi thấp kém của mình, thi triển Mị Thuật một cách mạnh mẽ đối với yêu thú Tam Hải cảnh, tuy rằng mượn dùng hải lượng linh lực của Không Lôi Hành lưu lại, đã sinh ra hiệu quả mị hoặc đối với yêu thú, nhưng phản phệ theo đó mà đến cũng là hung mãnh chưa từng có. Dù là hồn phách của Không Lôi Hành cường đại như vậy, dưới tình hình suy yếu cực độ, cũng là căn bản không chống đỡ được.

Khi Hứa Dương không ngừng hấp thu, hồn tinh căn nguyên chảy ra từ trong Không Lôi Hành càng ngày càng ít —— Trên thực tế trải qua đại lượng tiêu hao một trận này, hồn tinh của hắn còn thừa lại cũng chỉ không đến nửa thành.

Có điều đối với Hứa Dương mà nói, đây cũng một hồi cơ duyên cực lớn.

Dựa theo tốc độ tu luyện bình thường của hắn, cho dù có liều mạng tu luyện thêm hai mươi ba mươi năm nữa cũng không thể tích lũy được nhiều hồn tinh như vậy.

Thời gian trôi qua, Hứa Dương phát hiện thân hình trong hình thái đám sương mù của mình đang dần dần trở nên ngưng thực hơn, màu sắc cũng đậm hơn lên rất nhiều, điều làm hắn kinh ngạc nhất chính là, đám sương mù này của bản thân mình vậy mà lại còn trở lên lớn hơn ít nhất ba thành!

Hắn thầm nghĩ trong lòng: Ngay từ đầu hắn so với đám sương mù màu xám đen kia đã lớn hơn rất nhiều, nếu kích thước của đối phương là bình thường, vậy thì mình rất có thể trước kia cũng đã hấp thu qua loại năng lượng giọt dịch này.

Chẳng lẽ là thời điểm khi xuyên không qua, đã lấy được từ chỗ đại thiếu gia Hứa gia chân chính đó sao?

Trước sau ước chừng qua gần một cái canh giờ, hồn phách của Không Lôi Hành rốt cuộc cũng không còn có giọt dịch chảy ra nữa, mà bởi vì hắn đã không kịp thời ngăn chặn vết thương, nên màu sắc hồn phách của hắn gần như trong suốt, hơn nữa loãng đến nỗi giống như là thổi một cái sẽ tán loạn vậy.

Hứa Dương bên này cũng tinh thần chấn hưng trước nay chưa từng có, chỉ cảm thấy chính mình mạnh đến nỗi gần như có thể đi ngang nhiên được rồi.

Trên thực tế hắn là không biết, những hồn tinh căn nguyên tinh thuần vừa nãy hấp thu đó, khiến hồn phách của hắn cường đại mấy chục lần! Đồng thời hồn lực cũng tăng lên mấy chục lần.

Nếu là hắn lúc này thi triển Lôi Trạch Diệt Hành Thuật, đạo lôi điện công kích hồn phách đó thậm chí có thể đem một gốc cây đại thụ xuyên thủng trực tiếp, lại càng không cần phải nói tới việc đánh trúng hồn phách yếu ớt.

Hắn lúc này làm quen với trạng thái một chút, rồi lại "Nhìn" vào nơi đầy kín vết rách kia, dường như chỉ một búng là đám sương mù sẽ vỡ tan, lúc này thả người tiến lên, dùng sức đánh vào nó.

Điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, tên gia hỏa vô cùng mạnh mẽ lúc trước kia quả thực không chịu nổi một kích, bị hắn dễ dàng đẩy ra khỏi khu vực trung tâm, hơn nữa còn có một mảng sương mù lớn rơi xuống dưới từ trên người nó.

Ngay lúc Hứa Dương vừa mới lấy lại được sự khống chế của thân thể, bên tai liền nghe thấy tiếng một nữ nhân ho to nói, "Nam Phong Tích, người tốt xấu gì cũng là Đại Tế Ti của Lê Bộ, con yêu xà kia cũng không có làm ngươi bị thương, ngươi ngược lại mở to mắt ra cho ta a!"

Hứa Dương nghe ra đó không phải là giọng nói của Hoàng Phủ Bá Hàn, thầm nghĩ trong lòng: tên gia hỏa này hẳn là cũng giống với tình huống của mình bên này, đã khống chế thân thể của Hoàng Phủ sư tỷ.

Từ tình huống lúc trước đến xem, thực lực của nàng cũng là cực kỳ khủng bố, nếu là bị nàng phát hiện mình không phải đồng bạn của nàng, rất có thể sẽ bị nàng xóa bỏ trong nháy mắt.

Phải đáp lời như thế nào đây?

Trước tiên xem tình huống một chút rồi nói sau, nếu thật sự không được mà nói, thì cứ giả bộ bất tỉnh.

Nghĩ đến đây, hắn mở mắt giả vờ yếu đuối —— thật ra, tuy rằng khắp nơi trên người đều có cảm giác đau nhức, nhưng hắn tràn đầy sức lực, trong khí huyết lại tràn ngập linh lực, còn nhiều hơn không chỉ gấp trăm lần so với ngày thường hắn tự mình tu luyện mà lấy được.

Tinh Lị thấy hắn tỉnh lại, lập tức lôi kéo hắn ngồi dậy, cao thấp đánh giá nói "Ngươi sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?"

Hứa Dương không dám lên tiếng, chỉ sợ nói nhiều sẽ lộ, lập tức khẽ lắc đầu, trong lỗ mũi nhẹ nhàng mà "Uh" một tiếng.

Tinh Lị ngẩn người, nắm lấy cổ tay của hắn ấn một cái, nhíu mày nói "Linh lực hư không, nhưng thân thể lại gần như không bị vết thương lớn nào. Chẳng lẽ là hồn phách bị thương sao?"

Nàng thấy "Không Lôi Hành" không lên tiếng, nghĩ rằng hắn là đang ngầm thừa nhận, vì thế lại nói "Sa Hoàng Giao hẳn là không biết loại yêu thuật hồn phách nào... hoặc là, đó là một con Sa Hoàng Giao dị biến?"

Hứa Dương thấy nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào chính mình, trông như kiểu muốn nhìn ra đáp án vậy, nên vội gật gật đầu, cũng vẫn không lên tiếng.

Tinh Lị hiện ra vẻ lo lắng, "Sao ngươi từ nãy đến giờ không nói gì? Là vì thương thế hồn phách sao?"

Hứa Dương lại gật đầu. Lời giải thích mà bản thân nàng đưa ra hẳn là điều mà nàng tin tưởng, mình cần gì phải vẽ rắn thêm chân chứ?

Tinh Lị lại hỏi "Vậy tình hình trước mắt của ngươi như thế nào? Có tiếp tục chạy được nữa không?"

Hứa Dương nghe thấy vậy trong lòng căng thẳng.

Hắn có thể đoán được, "Nam Phong Tích" trong miệng nữ tử này hẳn chính là đám sương mù màu xám đậm đã khống chế thân thể của mình kia. Mà tên gia hỏa đó chính là biết thi triển linh thuật phi hành, dù biết rằng đoạn thời gian này vẫn luôn học trộm, nhưng căn bản cũng không dám đảm bảo có thể thi triển ra được.

Nếu nữ nhân này kêu mình dùng linh thuật phi hành để chạy, chẳng phải là lập tức sẽ bị lộ tẩy?

Xem ra, chỉ có thể tiếp tục "Giả vờ bệnh" thôi. Hắn lập tức làm bộ như cực kỳ suy yếu khẽ thở dài, lại lắc lắc đầu.

Tinh Lị nhìn sa mạc mênh mông xung quanh, lông mày nhăn lại nói "Đều tại ngươi cứ nhất quyết tham lam cái quả trứng của con Sa Hoàng Giao kia, mới tốt như thế này đây, khiến cho chính mình bị trọng thương như vậy! Đại Diễn Bạc rộng lớn này, chúng ta muốn đi ra được cũng phải phí một phen trắc trở rồi."

Nàng khóe mắt thoáng nhìn chỗ thi thể của Sa Hoàng Giao cách xa hơn mười trượng, lập tức đứng dậy, nhưng lại động đến vết thương dưới xương sườn của nàng, đau đến nỗi nhếch miệng một cái.

"Nam Phong Tích, ta nhớ rằng ngươi từng nói qua, trên người tên tiểu tử này có đan dược chữa thương, lấy cho ta một viên." Nàng vươn tay đến chỗ Hứa Dương, rồi lại ra hiệu về phía thi thể kia, "Ta đi xem một chút tên gia hỏa này có yêu đan hay không, mặt khác, quả trứng kia hẳn cũng đang ở quanh đây."

Hứa Dương cẩn thận sờ vào bên hông, cũng may, Càn Nguyên Đại vẫn còn. Hắn lập tức lật tay lấy một viên đan dược chữa thương từ bên trong Càn Nguyên Đại ra rồi đưa qua.

Tinh Lị đem đan dược đó nuốt vào, sắc mặt nhất thời tốt lên một ít, nói với "Không Lôi Hành" "Ngươi cứ nghỉ ngơi ở chỗ này trong chốc lát, ta đi một chút rồi về."

Hứa Dương gật đầu, đợi khi nàng xoay người đi xa, liền lập tức đem linh lực chú nhập vào trong Càn Nguyên Đại, trong lòng mặc niệm: ngàn vạn lần đừng đem chút gia sản của anh đây tiêu sài sạch sẽ a...

Trong Càn Nguyên Đại vốn dĩ vẫn trống trơn dường như còn phong phú thêm không ít. Hắn đầu tiên liền phát hiện, Thanh Linh Dịch của mình đã bị thiếu rất nhiều, chỉ còn lại có hơn một trăm khắc.

Hai cái tên bại gia tử này! Hắn trong lòng thầm mắng một câu, lại trấn an chính mình nói: tiền tài chỉ là vật ngoài thân, dù sao thì mạng vẫn còn, về sau kiếm lại là được.

Hắn tiếp tục lật xem Càn Nguyên Đại, ừm, linh văn khí đều vẫn còn. Linh dược cơ bản không bị thiếu, đan dược thiếu mấy viên, tổn thất cũng không lớn...