Hứa Dương đang lúc không biết phải làm sao, chợt thấy trước mắt tối sầm lại, nhất thời trong lòng kinh hãi, chẳng lẽ là phản phệ quá mức nghiêm trọng, nên mình trực tiếp toi luôn rồi sao? !
Đợi một lát sau, hắn phát giác bản thân vẫn còn suy nghĩ được, lập tức cố gắng mở "Mắt" ra, liền phát hiện lại quay trở về trong cái không gian hắc ám kia, bản thân thì biến thành trạng thái đám sương mù.
Đám sương mù bán trong suốt trước đó lúc này lại miễn cưỡng khôi phục màu xám đậm, chỉ là thể tích lại rút nhỏ thêm một vòng, đang vênh vênh váo váo chiếm lấy khu vực trung tâm một lần nữa, đem bảy "Sợi tơ" kia kết nối ở trên người chính mình.
Hắn lập tức hiểu ra, lúc vừa nãy nhất định phải dùng cái phương pháp đặc biệt nào đó để đối phó, nhanh chóng khôi phục thể lực, đem mình lại đẩy ra.
Đột nhiên, trong không gian hắc ám chấn động dữ dội, xung quanh xuất hiện những vết nứt lớn, mảnh vỡ liên tục rơi xuống, thậm chí mặt đất "Dưới chân" hắn cũng có dấu hiệu tan dã.
Hắn trong lòng trầm xuống, thôi toang rồi! Hẳn là Mị Thuật phản phệ đang phá hủy thân thể của chính mình!
Hắn đã có thể đoán được không gian hắc ám này có liên quan đến hồn phách của chính mình, nếu như sụp đổ ở đây, hắn nhất định sẽ chết tại chỗ.
Ngay sau đó, một luồng sáng đen rất kỳ dị lan nhanh theo bảy "Sợi tơ", và lập tức tràn vào trong đám sương mù màu xám đen.
...
Không Lôi Hành đang chuẩn bị muốn liều chết đọ sức cùng với Sa Hoàng Giao, lại đột nhiên mất đi sự khống chế đối với thân thể, về tới trạng thái hồn phách.
Hắn "Thấy" hồn phách của Hứa Dương đã chiếm cứ lấy vị trí chính giữa của "Hồn vực", lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hắn trong lòng vừa sợ vừa tức giận, "Tiểu tử này thật đúng là biết tìm cơ hội, lão tử vừa mới tiêu hao đại lượng hồn tinh căn nguyên, hắn liền đi lên cướp đoạt thân thể. Chỉ là trước mắt còn có một con yêu thú Tam Hải cảnh trung kỳ, tiểu tử ngươi đem ta đẩy xuống dưới, tất sẽ bị con yêu thú kia xé xác không thể không!"
Hắn lúc này bị triệu tới trong cơ thể Hứa Dương, nếu là Hứa Dương chết đi, hắn cũng sẽ đi theo hồn bay phách lạc.
Tuy nhiên, cái chết như mong đợi đã không xảy ra.
Không Lôi Hành không khỏi trong lòng khẽ động, với thực lực ban đầu của thân thể này, Sa Hoàng Giao chỉ cần trong nháy mắt thời gian là cũng đủ giết hắn hơn mười lần.
Mà sao tới thời điểm này hắn vẫn còn sống, điều đó có nghĩa là con yêu thú có thể đã bị đẩy lùi.
Nhất định là Tinh Lị đã liều chết để che chở cho mình.
Hắn lập tức lấy lại tinh thần, liều mạng đến nỗi hồn phách bị thương cũng không thèm đi chăm sóc, lại luyện hóa hồn tinh căn nguyên, khiến chính mình nhanh chóng khôi phục sức mạnh, bằng tốc độ nhanh nhất một lần nữa đoạt lại quyền khống chế thân thể của Hứa Dương.
Bảy "Sợi tơ" kia dung nhập vào hồn phách hắn trong nháy mắt, hắn vội vàng mở to mắt ra, đồng thời chuẩn bị tốt nhất để chống lại sự tấn công mạnh mẽ của con yêu thú, lại kinh ngạc phát hiện, con Sa Hoàng Giao kia vậy mà lại quỳ gối ở trước mặt chính mình, vẻ mặt cực kỳ cổ quái nhưng vẫn không nhúc nhích!
Hắn lập tức quát nói với Tinh Lị ở cách đó không xa "Mau ra tay!"
Tinh Lị cũng là giật mình một cái, lập tức cố nén sự đau đớn ở trên người, tụ khởi tất cả linh lực, cắn răng vọt mạnh lên.
Những vằn đen trên cánh tay phải của nàng ngay lập tức nổi lên, đồng thời trở nên cực kỳ ngưng thực, đại lượng linh lực ba động ở nơi những văn lộ đó lưu chuyển qua lại.
"Yêu vật nhận lấy cái chết!" Nàng chợt quát một tiếng, tay phải lấy thế lôi đình vồ vào sau gáy của con Sa Hoàng Giao.
Con yêu thú kia vẫn là không hề phản ứng, mặc cho một kích của Tinh Lị đem cổ của nàng xé toạc một nửa, lúc này mới mạnh mẽ bật dậy dưới cơn đau, và hét lên một tiếng chói tai khiến người run sợ, "A——"
Tinh Lị lập tức thừa thắng xông lên, vặn thân mình, kéo cánh tay quấn đầy vằn đen lên, lại là một trảo phách về phía chỗ vết thương trên cổ của con yêu xà.
Ánh mắt của Sa Hoàng Giao lúc này mới rốt cuộc khôi phục một tia thanh minh, kinh ngạc thấy địch nhân ở phía sau chính mình, nhất thời phát ra tiếng gầm giận dữ, đầu ngón tay hội tụ ra một cái sa chùy, xoay người đâm về phía sau.
Rốt cuộc động tác xoay người cũng hơi chậm nửa nhịp, "Lợi trảo" màu đen xẹt qua cổ của con yêu thú, cái đầu mắt liễu lập tức văng ra ngoài, máu đỏ sậm phun lên không trung.
Mà cái sa chùy kia lại cũng xẹt qua xương sườn trái của Tinh Lị, mang ra tảng lớn vết máu cùng thịt nát, biến mất ở bên trong cát bụi mờ mịt.
Tinh Lị kêu lên một tiếng đau đớn "Ách", quỳ một chân xuống đất, đưa tay bịt vào miệng vết thương, sau đó mạnh mẽ ngẩng đầu lên, run giọng nói với Không Lôi Hành "Nam Phong Tích, mau lấy thuốc trị thương cho ta..."
Nàng nào biết đâu rằng, Không Lôi Hành đang lâm vào trong tình trạng nguy cơ chưa từng có.
Không Lôi Hành mới vừa nhìn thấy Tinh Lị thả người nhảy lên, liền chợt thấy toàn thân bị đau đớn như sắp vỡ vụn ra vậy, trình độ của cơn đau đó, so với hắn từng bị "Phụng dị nhân" đánh lén, gần như suýt chết lần đó còn kinh khủng hơn gấp mười vạn lần!
Hắn cúi đầu liếc nhìn cánh tay mình, liền thấy da thịt bắt đầu nứt ra từng tấc vỡ toang, tia máu trào ra từ làn da, đồng thời xương cốt cũng phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
Tiểu tử này vừa nãy đã làm cái gì vậy? ! Hắn nhất thời quá sợ hãi, cuống quít thi triển bí thuật chữa thương trong tộc, đem linh lực trong cơ thể đưa tới khắp nơi toàn thân, cực lực tu bổ không ngừng gân cốt da thịt đang băng toái.
Vốn dĩ với thực lực của hắn đã gần đến Tam Hải cảnh hậu kỳ, không cần tốn nhiều sức lực để chữa trị thân thể của Hứa Dương, nhưng lúc này, hắn mặc dù đã tiêu hao đại lượng linh lực, nhưng chỉ là khó khăn lắm mới làm ngừng xu thế tán loạn của thân thể.
Mà khoảnh khắc tiếp theo, một cỗ sức mạnh quỷ dị mà lại tràn ngập sự hủy diệt bắt đầu xé rách hồn phách của hắn, giống như có người đem nó vứt vào bên trong chảo dầu, đồng thời còn dùng trên vạn con dao sắc bén đang không ngừng cắt xén.
Ánh mắt của Không Lôi Hành trong nháy mắt trở nên trống rỗng.
Nếu là khi hắn lúc toàn thịnh, có lẽ còn có thể bằng vào tu vi siêu mạnh, miễn cưỡng chống đỡ được cỗ sức mạnh kinh khủng này.
Nhưng hắn vừa mới tiêu hao quá mức hồn tinh căn nguyên, lúc này hồn phách đang trong tình trạng cực kỳ suy yếu, gần như là trong nháy mắt, trên hồn phách của hắn liền đã đầy kín những vết rách, xuất hiện dấu hiệu sắp bị tan vỡ.
Hứa Dương đã là không còn hy vọng, đột nhiên phát hiện không gian hắc ám nơi mình đang ở đã ngừng sụp đổ, hơn nữa bắt đầu dần dần chữa trị, không bao lâu liền đã cơ bản khôi phục lại nguyên trạng.
Sau đó, đám sương mù màu xám đang chiếm vị trí trung tâm run rẩy dữ dội, và một loạt vết nứt kinh người xuất hiện trên bề mặt của nó.
Những vết nứt đó ngày càng rộng và sâu hơn, chỉ trong chốc lát, một số lượng lớn mảnh vỡ rơi ra khỏi đám sương mù.
Hứa Dương không rõ, cho nên đang định tránh ra xa, thình lình có một "Giọt dịch" màu xám đậm từ trong những cái khe nứt của đám sương mù bật ra, rơi thẳng "Trên người" Hứa Dương.
Hắn vội cúi xuống "Nhìn" trên người, liền phát hiện giọt dịch nhỏ đó vậy mà lại chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể chính mình, lúc này trong lòng cả kinh, đây sẽ không phải là tên gia hỏa kia sắp chết phản công lại đấy chứ? !
Nhưng mà, hắn vẫn chưa cảm giác được có chỗ nào không đúng, ngược lại, dường như có một nguồn năng lượng vô cùng tinh khiết phun ra từ giọt dịch đó, tẩm bổ thân thể trạng thái đám sương mù của hắn, khiến hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái một trận.
Đây là cái thứ gì vậy? Hắn rõ ràng có thể cảm giác được, cảm quan, sức mạnh của chính mình đều đề cao trên diện rộng trong khoảng thời gian ngắn, cả người thoải mái đến nỗi giống như là đang ngâm mình ở bên trong ôn tuyền vậy.
Hắn trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ nói, giọt dịch nhỏ này là thứ tốt?
Sau đó lại có giọt dịch màu xám đen chảy ra từ trong đám sương mù đang chiếm cứ lấy thân thể của hắn. Hắn lập tức nhớ tới mỗi khi màu sắc của tên gia hỏa này biến thành xám đen, sức mạnh của hắn sẽ bạo tăng, còn khi màu sắc nhạt đi, hắn sẽ trở nên vô cùng yếu ớt.
Mà giọt dịch màu xám kia đang giống như đúc cùng với màu sắc khi đám sương mù kia biến mạnh!