Chương 261: Sự Phẫn Nộ Của Trầm Thiên Mục

Đợi khi Trầm Thiên Mục chạy tới gần sườn núi, chỉ thấy có ba bốn mươi người đang tụ tập ở đây, phù Chiếu Sáng làm bừng sáng cả màn đêm.

Trầm Thiên Mục giữ chặt lấy một đệ tử tuần sơn, vội la lên nói "Xảy ra chuyện gì?"

"Bẩm Trầm sư tổ, hình như là có thích khách tập kích Hứa sư thúc, bọn họ còn đại chiến một phen ở đây..."

Trầm Thiên Mục ánh mắt ngưng tụ, gần như đem đệ tử kia xách lên, lớn tiếng nói "Hứa Dương sao rồi?"

Đệ tử tuần sơn giãy dụa nói "Trầm sư tổ buông tay... Hứa sư thúc chẳng biết đã đi đâu, ờ, còn có tiểu Trà sư thúc cũng không thấy nữa."

"Cái gì? !" Trầm Thiên Mục xanh cả mặt, bỏ lại người nọ, bước nhanh chạy tới chỗ ở của Hứa Dương, mới vừa chạy ra được hơn mười bước, liền nhìn thấy mấy tên đệ tử đang giúp đỡ một người bị cháy đen toàn thân, đang cho nàng uống thuốc trị thương.

"Đây là..." Trầm Thiên Mục nhíu mày nhìn kỹ người bị trọng thương kia, lập tức cả kinh nói, "Kỉ sư điệt? !"

Dưới sự hỗ trợ của thuốc trị thương, Kỉ Lâm Oanh vất vả mở mắt ra, mờ mịt nhìn chung quanh một vòng, khi nhìn thấy khuôn mặt của Trầm Thiên Mục, nàng lập tức chật vật đứng dậy, "Trầm sư... thúc, mau đuổi theo..."

Trầm Thiên Mục vội cúi người ngồi xuống, lo lắng nói "Đuổi theo? Đuổi theo cái gì?"

Kỉ Lâm Oanh dùng hết toàn lực nhấc lên một ngón tay, chỉ xuống dưới chân núi, "Hứa, Hứa sư đệ... hai người... rất mạnh..."

"Ý của ngươi là, có hai người đã bắt Hứa Dương đi sao? !" Trầm Thiên Mục bật đứng thắng dậy, trong mắt phun hỏa, "Tặc tử! Dám đụng đến đồ đệ của Trầm Thiên Mục ta!"

Nàng lập tức thúc dục thuật Ngự Phong, bay nhanh xuống phía dưới chân núi, đồng thời tản ra thuật Thăm Dò, ngưng thần tìm kiếm hơi thở xung quanh.

Nàng trong lòng lo lắng vô cùng, hai tên thích khách đáng chết kia, chẳng những xuống tay với Hứa Dương, vậy mà ngay cả tiểu Trà một đồ đệ khác của mình cũng không buông tha.

Nếu là tóm được nàng, chắc chắn sẽ đem nàng bầm thây vạn đoạn!

Không bao lâu, Dư Hi cũng chạy tới bên ngoài viện của Hứa Dương, còn chưa kịp tới hỏi han nguyên do sự tình với Kỉ Lâm Oanh, người sau đã lại hôn mê bất tỉnh.

Dư Hi nghe thấy đệ tử tuần sơn bên cạnh nói rằng Hứa Dương bị người ta bắt đi, tiểu Trà tăm tích không rõ, Trầm Thiên Mục đã đi truy đuổi địch nhân, nhất thời sắc mặt lạnh như băng, nói với Cát Văn Hoàn ở phía sau "Mau! Mau đi phát cảnh báo sơn môn! Tuyệt không thể để cho tặc nhân chạy thoát!"

Được xưng là hai đệ tử trẻ tuổi thiên tài nhất của Hồng Vân Phong bị người cướp đi, Kỉ Lâm Oanh người mạnh nhất trong số các đệ tử trẻ tuổi bị đánh thành trọng thương, việc này quả thực sẽ làm gãy mất nền móng của Hồng Vân Phong!

Cát Văn Hoàn lĩnh mệnh rời đi, Dư Hi nhìn xuống dưới chân núi nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi cũng thả người đuổi theo.

"Hoàng Phủ Bá Hàn" cùng "Hứa Dương" chạy được một đoạn đường, đều tự thu liễm linh lực, rồi khôi phục lại bộ dáng bình thường, chỉ là thể tích vừa rồi của Hứa Dương trở nên quá lớn, đem quần áo xé toạc ra, lúc này trên người chỉ treo mấy miếng vải bố rách te tua, hình tượng có chút chật vật.

Một lát sau, hai người đã chạy tới chân núi của Hồng Vân Phong, ngẩng đầu nhìn ra xa bốn phía xung quanh, chỉ thấy dưới ánh trăng khắp nơi đều là những dãy núi ngọn núi cao và hiểm trở, căn bản không biết đường để rời khỏi núi ở nơi nào.

"Góa phụ, bây giờ phải đi như thế nào?"

"Ta nào biết được?" "Hoàng Phủ Bá Hàn" hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nổi giận nói, "Ngươi chỉ biết đánh đánh giết giết, vừa rồi nếu là ta lừa được cái tên nữ tử vóc dáng cao kia, chúng ta đã có thể thong dong mà rời đi rồi, làm sao mà phải bị khốn khổ như bây giờ chứ? !"

"Lừa á?" "Hứa Dương" khinh thường nói, "Nàng chính là bởi vì ngươi nói sai lời nói, lúc này mới sinh ra cảnh giác. Mới vừa rồi nếu không có ta quyết đoán xuống tay, chờ nàng gọi viện binh tới, chúng ta cũng đừng nghĩ muốn thoát thân!"

"Bớt nói nhảm! Mau tìm đường ra đi!"

"Hoàng Phủ Bá Hàn" đang nói, liền nhìn thấy hai tên bạch y đệ tử đang vội vàng chạy lên trên núi, dường như nhìn thấy dị thường trên sườn núi.

"Hứa Dương" lập tức thân hình nhoáng lên một cái, chắn ở trước mặt hai người, trầm giọng nói "Nói, đường rời khỏi núi ở đâu?"

Hai đệ tử ngoại môn chỉ cảm thấy trước mặt hoa mắt, rồi sau đó dưới ánh trăng, các nàng nhìn thấy một nam tử tuyệt sắc đang giang rộng cánh tay chặn đường, mà điểm chết người chính là, trên người của nam tử đó chỉ có một miếng vải bố rách te tua, chim cò như ẩn như hiện, khiến người khó có thể áp chế sinh ra sự tưởng tượng vô hạn.

Cả hai người lần lượt lau máu mũi, mặc dù nghĩ mọi chuyện thật kỳ quặc nhưng các nàng lại không thể rời mắt khỏi trên người nam tử kia.

Cuối cùng, một người trong đó nhận ra dung mạo của người đang ở trước mặt, nhất thời kinh hô "Là, là Hứa sư thúc? !"

"Hứa Dương" túm lấy cổ áo của nàng xách lên, hung tợn nói "Đường để rời núi đi như thế nào?"

Người nọ đầu tiên là quét mắt vài cái nhìn thân ảnh Hứa Dương ở cự ly gần, lúc này mới nơm nớp lo sợ chỉ về phía nam, "Phía trước chính là đại lộ, sư thúc đi dọc theo con đường thẳng về phía nam, chính là sơn môn...."

"Ừm." "Hứa Dương" gật đầu một cái, thuận tay đem hai đệ tử ngoại môn vỗ chết, thi thể ngã sang một bên.

"Hoàng Phủ Bá Hàn" giận mà trách mắng "Nam Phong Tệ, sao ngươi lại muốn giết các nàng? !"

"Chỉ là hai tên 'Dị nhân' mà thôi, không giết chẳng lẽ còn mang về để ăn mừng năm mới chăng?"

"Ngu xuẩn! Nàng chỉ nói một cái chung chung, ngươi có thể cam đoan sẽ không đi lầm đường sao?"

"Ta... sẽ tóm thêm một người nữa là được." "Hứa Dương" nói xong, lại cúi đầu nhìn xuống phía miếng vải bố rách trên người, lập tức cởi quần áo của một tên đệ tử ngoại môn đã chết, tự mình thay ba hai cái.

Sau đó hai người lần lượt đặt chân lên đại lộ dẫn đến sơn môn, chỉ đi được một đoạn ngắn, chợt nghe thấy từng trận tiếng vang trầm thấp "Ô —— ô ——" truyền ra khắp xung quanh.

Lập tức, xa xa sáng lên từng mảng lớn phù Chiếu Sáng, thậm chí còn có người thôi phát "Nhược Nhật Trận", mấy quả cầu ánh sáng cực kỳ chói mắt lập tức bốc lên, chiếu sáng toàn bộ Huyền Hoa tông sáng như ban ngày.

"Hoàng Phủ Bá Hàn" nhíu mày nói "Không ổn, nhất định là những 'Phụng dị nhân' này muốn ngăn cản chúng ta rời khỏi đây!"

"Sợ cái gì?" "Hứa Dương" cười lạnh một tiếng, "Lão tử mấy ngàn năm trước ngay cả những tên 'Giả Tiên' đó cũng đều dám giết, những tên 'Phụng dị nhân' hèn mọn này há có thể vây khốn được ta sao? !"

"Hoàng Phủ Bá Hàn" cũng không lạc quan như vậy, dưới chân bay nhanh, quay đầu nhíu mày nói "Còn không biết khoảng cách nơi này tới 'Thánh địa' có xa lắm không, rất có thể nằm trong vùng nội địa do 'Phụng dị nhân' khống chế, chúng ta đã đem đả thảo kinh xà, không biết có thoát trở về được không..."

Nàng đang nói, chỉ thấy Không Lôi Hành —— cũng chính là Hứa Dương —— nghiêng người lướt ra, lại lấy thế lôi đình đem một đội thanh sam đệ tử cầm phù Chiếu Sáng trong tay, đang dò xét ở xung quanh đánh chết, chỉ lưu lại một người duy nhất, rồi mang theo quay trở về trên đại lộ.

Thanh sam đệ tử kia thần sắc cực kỳ khiếp sợ, đầu tiên là nhìn chằm chằm vào "Hứa Dương" hô to "Hứa Dương, tại sao ngươi lại lạm sát đồng môn?" Rồi sau đó lại nói với "Hoàng Phủ Bá Hàn", "Hoàng Phủ sư thúc, mau ngăn hắn lại!"

"Hứa Dương" không thèm để ý tới nàng, chỉ vào cuối đường hỏi "Rời núi là từ nơi này đi phải không?"

"Đi? Hừ!" Thanh sam đệ tử kia cứng cổ hô, "Cảnh báo đã phát, ai cũng đều đừng nghĩ đi ra khỏi tông môn!"

"Khốn kiếp!"

"Hứa Dương" giận dữ, đang định tiếp tục giết người, lại chợt nghe thấy phía sau có tiếng gió, vội thả thanh sam đệ tử kia xuống, cẩn thận xoay người lại.

Dưới sự chiếu rọi của "Nhược Nhật Trận", một nữ tử trung niên gầy gò xuất hiện ở trước mặt hai người, khi người tới nhìn thấy "Hứa Dương" cùng tiểu Trà đang hôn mê trên vai hắn, cũng không khỏi sửng sốt, "Các ngươi không có sao đấy chứ?"