"Lai lịch á?" Hứa Dương liếc mắt nhìn Ngô Cử Đồng một cái, cái loại cảm giác con cháu thế gia quá mức tốt đẹp này làm cho hắn có chút khó chịu, lúc này lạnh nhạt nói, "Ta không thuê công nhân ở đây, cho nên ngươi không cần phải giới thiệu sơ yếu lý lịch."
Ngô Cử Đồng hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, lại nín nhịn sự tức giận, vẫn là vẻ mặt kiêu ngạo, giọng lạnh lùng nói "Nói cho ngươi biết, ta chính là đệ tử cốt cán của Ngô gia Nguyên Hoang Châu, gia chủ Ngô gia đương đại chính là đại di ta! Hơn nữa ta bên trong các thế hệ đệ tử trẻ tuổi của Ngô gia, thực lực xếp hạng trước năm vị trí đầu!"
Nàng nói xong lời này một phen, liền đắc ý dương dương tự đắc nhìn chằm chằm Hứa Dương, chờ hắn thất kinh tiến lên giải thích, rồi sau đó mình sẽ có thể khoan hồng độ lượng mà tha thứ hắn, tiếp theo dễ dàng lấy được ấn tượng tốt của hắn, thậm chí là sùng bái.
Bởi vì, nàng từ nhỏ đã gặp phải trường hợp tương tự, chỉ cần báo xuất gia môn, bất luận là thiên kiêu của tông môn hay là công chúa vương tộc, đều không phải bộ dáng như thế này.
Đó chính là Ngô gia! Tu Linh đại thế gia của Nguyên Hoang Châu mà không ai không biết. Chỉ cần dính hai chữ "Ngô gia" ở bên trên, có nghĩa là họ có thân phận và địa vị vượt xa những Tu Linh giả bình thường!
Hứa Dương vỗ vỗ Ngô Hâm, tiếp tục nói "Kỳ thật a, vẫn là đại thế gia càng yên ổn hơn một chút. Chỉ cần cẩn thận chút, đừng cuốn vào bên trong sự đấu đá của các thế lực bất đồng là được."
Ngô Cử Đồng ngây ngẩn cả người, nam tử tuấn mỹ này sao mà vẫn còn đang nói chuyện phiếm cùng với Ngô Hâm chứ? !
Hắn vậy mà lại không có phản ứng gì với những điều mình vừa nói ra kia sao? !
Không phải là nên sùng bái, khuynh đảo, ngưỡng mộ kia sao? !
Sao lại có thể như vậy chứ? !
Không, không có khả năng có người không thèm để ý đến gia thế của ta!
Đúng, đúng thế! Hắn nhất định là đang muốn làm trò hề!
Ha, tâm cơ của nam nhân này quả là thâm sâu!
Nàng cắn chặt răng, một tay kéo Ngô Hâm ra, đứng ở trước mặt Hứa Dương, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, "Hừ, thú vị.
"Có điều ngươi còn không biết, ta còn có được Huyền Vũ Chi Thể, từ trưởng lão đến gia chủ trong gia tộc, đều cực kỳ coi trọng đối với ta, đều là dốc lòng tài bồi.
"Thậm chí nếu ta có một ngày có thể đột phá Tam Hải cảnh hậu kỳ, sẽ được lập thành gia chủ ngay lập tức!
"Hơn nữa, lấy thiên phú của ta, có hơn bốn thành có thể đạt tới được tu vi này!"
Trong hơn mười vạn Tu Linh giả, cũng khó có được một người có thể đạt tới Tam Hải cảnh hậu kỳ, có thể có bốn thành nắm chắc, đã có thể nói là thiên tài trong thiên tài rồi!
"Ồ." Hứa Dương gật gật đầu, lại nói với Ngô Hâm ở phía sau nàng "Ngoài ra tài nguyên tu luyện của đại thế gia cũng..."
Ngô Cử Đồng có chút chán nản, cao giọng nói "Ê! Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói nói hay không đấy? !"
"Thứ nhất, tên ta không phải là 'Ê', tên ta là Hứa Dương." Hứa Dương thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, "Thứ hai, ta cũng không phải là người điều tra hộ khẩu, ngươi không cần phải nói chi tiết như vậy. Ý, mà đúng rồi, ngươi chạy tới chỗ ta là muốn làm gì?"
Ngô Cử Đồng sắc mặt nhất thời đen lại, giọng lạnh lùng nói "Nam nhân, nếu là ngươi muốn thu hút sự chú ý của ta, vậy thì chúc mừng ngươi, ngươi xem như đã thành công rồi đấy.
"Hừ, để ta xem ngươi còn có thể giả vờ được đến khi nào?"
Nàng ho nhẹ một tiếng, dùng một loại tư thái của người chinh phục nhìn xuống người Hứa Dương, cực kỳ kiêu căng nói "Ta cứ việc nói thẳng đi, ta có dự tính muốn thu ngươi làm thiếp thất. Hiện tại ngươi chỉ cần gật đầu một cái, có thể lập tức được gia nhập vào Ngô gia chúng ta, trở thành con dâu của một gia tộc giàu có!"
Nàng bình tĩnh chờ Hứa Dương kích động đến phát khóc hô nói "Ta nguyện ý". Ngày thường một nam nhân có rất nhiều thân phận, thiên phú đều vượt qua tên Hứa Dương này tùy thời chờ nàng đến rước đến cầu, cầu làm tiểu thiếp của nàng.
Nam nhân, không phải là muốn tìm một nữ nhân cường đại mà có thế lực, làm chỗ dựa cả đời mình hay sao?
Nàng không tin trên đời có tên nam nhân nào có thể cự tuyệt được sự cám dỗ cực lớn như vậy!
"Vãi cức!" Hứa Dương nghe thấy hai chữ "Thiếp thất", suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, cố nín nhịn sự xúc động đến bật cười, liếc mắt nhìn nàng nói, "Ngươi đọc hơi nhiều truyện nữ quyền quá rồi đấy? Mau qua chỗ mát mẻ nào đó đợi đi, chỗ ta đây không có thuốc điều trị bệnh Down đâu."
Ngô Cử Đồng mặc dù không hiểu được toàn bộ lời hắn nói, nhưng là đại khái biết rằng đây là ý cự tuyệt, lập tức lại là cười lạnh, "Hừ, tuy rằng gia tộc từng bảo tộc nhân ở bên ngoài phải biết khiêm tốn, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, ta hiện tại đã là tu vi Thất Mạch cảnh trung kỳ, ngươi nếu là theo ta..."
Gia thế, thiên phú, cộng thêm thực lực tuyệt đối này, quả thực chính là một thiên chi kiêu nữ hoàn mỹ!
Đột nhiên, có một tiếng vang nhẹ kỳ lạ trong bãi đất trống cách đó không xa, động tĩnh tuy rằng không lớn, nhưng lại khiến tim người đập cực kỳ nhanh, dường như có thứ gì đó đang trực tiếp đập vào trên linh hồn.
Ngô Cử Đồng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy tiểu cô nương lức trước đang cầm "Sản Đồng" trong tay kia lại là một kích nện ở trên mặt đất, khơi dậy một vòng sóng xung kích rõ ràng, nhanh chóng lan tràn ra bốn phía xung quanh.
Nàng khẽ nhíu mày, lần này dường như không có lực phá hoại lớn như lúc trước, chẳng lẽ là do nàng tu luyện quá lâu, nên thể lực đã bị hao hết?
Nhưng đúng vào lúc này, lại là "Phốc" một tiếng, mặt đất bắt đầu lún xuống nhanh chóng theo những vết nứt lớn, cách đó không xa, một cây đại thụ rậm rạp đột nhiên mất đi chỗ dựa, ngã về một bên.
Ngô Cử Đồng nhất thời đồng tử co rụt lại —— bộ rễ của cây đại thụ kia vậy mà lại bị đứt từng khúc nứt ra, trộn lẫn cùng với bùn đất biến thành cát mịn.
Nàng trong lòng kịch chấn, chẳng lẽ dưới một kích vừa rồi của tiểu nha đầu kia, bề mặt mặt đất vẫn chưa bị hao tổn, mà lực đạo đã xuyên vào lòng đất, làm đất, đá, rễ cây, các loại vỡ vụn sao?!
Hơn nữa phạm vi khoảng cách chừng sáu bảy trượng.
Đây là Võ kỹ khủng bố gì vậy!
Nàng tự nghĩ rằng mình nếu cố gắng hết sức để sử dụng linh thuật mạnh nhất của mình, cho dù vận dụng linh văn khí, nhiều nhất cũng chỉ có thể chấn vỡ đất đá trong phạm vi ba trượng.
Nói cách khác, tiểu nha đầu không đáng nhìn này, tu vi ít nhất cũng tương đương so với mình? !
Huyền Hoa tông thật sự là đã giẫm phải vận may cứt chó, tìm đâu ra được một tên yêu nghiệt như vậy thế chứ!
Thôi bỏ đi, trước tiên không nên quan tâm đến nàng nữa...
"Khụ," nàng lại nhìn về phía Hứa Dương, khóe miệng hiện lên một nụ cười, "Câu trả lời của ngươi thì sao?"
Không đợi Hứa Dương nói cái gì, tiểu Trà liền chạy nhảy chân sáo tới, trên mặt lộ ra vẻ thành tựu, kéo hắn kích động, reo lên một cách mềm mại dịu dàng "Sư huynh, thức thứ ba của Đao pháp mà huynh dạy cho muội, muội rốt cuộc đã luyện được rồi! Muội rất lợi hại phải không?"
"Ừm, tiểu Trà thật là giỏi." Hứa Dương dựng thẳng lên ngón cái khen ngợi.
Tròng mắt của Ngô Cử Đồng đều sắp trừng lòi ra ngoài, cái tình huống gì vậy? Một chiêu đó vừa rồi của tiểu nha đầu này, vậy mà lại là do Hứa Dương dạy sao?
Hắn chính là một nam nhân, sao lại có thể? Nam nhân không phải đều là phế vật không thể tu luyện hay sao? Cho dù có trường hợp cá biệt có thể miễn cưỡng tu luyện, cũng rất ít người có thể vượt qua được Luyện Khí cảnh...
Nàng theo bản năng giữ chặt tiểu Trà nói "Một kích vừa nãy của ngươi kia, là do Hứa Dương dạy sao?"
"Đúng a," tiểu Trà một bộ biểu tình kiểu đương nhiên, "Ta từ bắt đầu hít thở, đến công pháp, linh thuật, còn có 'Quán Nhật Đao Pháp' vừa rồi, tất cả đều là do sư huynh dạy ta."
Ngô Cử Đồng sững sờ ở ngay tại chỗ, khó có thể tự chủ được lắc đầu, "Không, một tên nam nhân mà thôi, sao lại mạnh như thế được?"
Tiểu Trà nhìn nàng một cái, hỏi Hứa Dương nói "Sư huynh, nàng là ai a, sao lại không có mặc quần áo của tông môn chúng ta?"
"Ờ, nàng là người của Ngô gia Nguyên Hoang Châu, tới đón Ngô Hâm trở về."