Chương 252: Tiểu Thư Bá Đạo Đã Yêu Ta

Lý Duyệt vội vái nói "Dư sư thúc khách khí rồi."

Sau khi Dư Hi đăng ký thêm hạng mục cho Hứa Dương cùng tiểu Trà xong, trong lòng rất vui sướng, đang mơ mộng tới viễn cảnh Hồng Vân Phong ôm hết tất cả ba vị trí đầu của tông môn, chỉ thấy mấy người đi ra từ hậu điện của Vụ Đức Điện, trong đó một gã lão giả đang nói với một người trẻ tuổi bên cạnh "Ngô cô nương, người này ta liền giao cho ngươi rồi. Đợi sau khi quay trở về thành Dung Tuyền, còn thỉnh đại tông chủ cùng ta tới vấn an Ngô gia chủ."

Nữ tử trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, mặc bộ y phục màu vàng nhạt hoa phục vân biên, nước da trắng trẻo, cằm thon chắp tay nói "Vãn bối nhất định làm theo. Đúng rồi, Đồng trưởng lão, quý phái có nam tử tên là Hứa Dương, ngài có thể mang ta đi gặp hắn một lần được không?"

"Ồ? Ngô cô nương quen biết Hứa Dương sao?"

"Vãn bối cũng không quen hắn, chỉ là trưởng bối của nhà ta có một chút việc, lệnh cho ta tìm hắn xử lý một chút."

Đồng trưởng lão khẽ nhíu mày, "Có thể nói cho ta biết là chuyện gì quan trọng được không?"

"À, chỉ là một chút chuyện vặt." Hoa phục nữ tử cười nhạt nói, "Trưởng bối nhà ta có đem một thứ gì đó giao cho hắn mượn, lệnh cho ta đến để thu hồi lại."

"Nếu đã như thế, vậy ta..." Đồng trưởng lão đang nói, giương mắt liền nhìn thấy Dư Hi, vội vẫy vẫy tay với nàng, "Vừa đúng lúc, Dư sư điệt lại ở đây."

Nàng chuyển sang nói với hoa phục nữ tử bên cạnh "Đây là Dư sư điệt, nàng chính là chủ sự Hồng Vân Phong."

Người sau chắp tay với Dư Hi, "Gặp qua Dư sư thúc, vãn bối Ngô Cử Đồng, cháu đời thứ bốn mươi mốt của Ngô gia Nguyên Hoang Châu."

Ngô gia Nguyên Hoang Châu? Lai lịch không nhỏ a. Dư Hi cũng chắp tay ra hiệu với nàng, hỏi "Xin hỏi Ngô gia chủ là gì của ngươi?"

"Ồ, gia chủ là đại di của vãn bối."

Dư Hi gật đầu, thầm nghĩ: vậy mà lại còn là một con cháu cốt cán của Ngô gia, nàng vì sao không quản xa xôi ngàn dặm chạy đến Huyền Hoa tông?

Đồng trưởng lão chỉ vào nữ tử làn da ngăm đen, có chút răng hô bên cạnh, nói với Dư Hi "Đây là đệ tử Ngô gia bị lưu lạc bên ngoài, danh gia Khúc Hâm... Ờ, nàng hiện tại đã quay về Ngô gia, đổi tên thành Ngô Hâm.

"Lần trước Dư sư điệt cũng từng nghe nói qua chuyện Thanh Dương tông rồi phải không, hiện nay Ngô cô nương chính là phụng mệnh Ngô gia chủ, đón Ngô Hâm quay trở về Nguyên Hoang Châu.

"À, Ngô cô nương mới vừa nói, muốn tìm Hứa Dương của Hồng Vân Phong có một chút việc, vừa đúng lúc chúng ta cùng Dư sư điệt cùng đi về một hướng."

Dư Hi vội hỏi "Vâng, đệ tử tuân mệnh."

Ngô Cử Đồng cúi mắt xuống suy nghĩ, lập tức cười nói với Đồng trưởng lão "Đồng trưởng lão phải đảm đương nhiệm vụ quan trọng của tông môn, vãn bối không tiện lại làm chậm trễ thời gian của ngài. Vãn bối tự có thể đi tìm Hứa Dương, nói mấy câu cùng với hắn liền quay về Nguyên Hoang Châu, sẽ không làm phiền trưởng lão ngài nữa."

Vì lúc trước đó Ngô Cử Đồng đã chào từ biệt qua tông chủ của Huyền Hoa tông, Đồng trưởng lão lại cùng nàng khách khí vài câu, liền không lại kiên trì nữa, để nàng bay đi Hồng Vân Phong cùng với Dư Hi.

Giữa không trung, Khúc Hâm đã đổi tên thành Ngô Hâm do dự hồi lâu, rốt cuộc cố lấy dũng khí nói với Ngô Cử Đồng "Biểu di, kỳ thật ta không trở về nhà cũng rất tốt, cứ ở lại trên núi Huyền Hoa này, sống cũng rất mãn nguyện..."

Ngô Cử Đồng trợn mắt liếc nàng một cái, cực kỳ khinh thường thấp giọng nói "Hừ, quả nhiên là người chưa từng thấy qua thiên hạ, loại tiểu tông phái này đã làm cho ngươi mù mắt rồi sao? Thế lực của Ngô gia chúng ta còn hơn nơi này gấp trăm lần! Gia chủ trực tiếp hạ lệnh cho ta tới đón ngươi, chính là một vinh hạnh vô thượng của ngươi, ngươi chớ có không biết tốt xấu."

Ngô Hâm lập tức cúi đầu không dám nói thêm nữa, Ngô gia là Tu Linh thế gia trải qua mấy ngàn năm, nội tình cực kỳ thâm hậu, nghe nói gia chủ Ngô gia, cũng chính là đại di nải của mình đã là cường giả vượt qua Tam Hải cảnh.

Nếu là Ngô gia cố ý muốn mình quay trở về nhận tổ nhận tông, chỉ sợ Huyền Hoa tông cũng không nguyện vì lý do lưu lại mình mà đắc tội với Ngô gia.

Không bao lâu, mấy người đã bay tới Hồng Vân Phong, Ngô Hâm từ rất xa chợt nghe đã thấy tiếng nổ lớn nặng nề từ trên mặt đất truyền đến, lập tức kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, đang cầm một "Sản Đồng" trong tay cao chừng bằng hai người nàng, lấy thế lôi đình vạn quân đập xuống mặt đất.

Lại là một tiếng trầm đục, trên mặt đất rõ ràng xuất hiện một cái hố to kinh người, đất đá bay khắp nơi.

Ngô Hâm nhận ra đó là tiểu Trà, kinh hỉ lẩm bẩm "Lúc này mới mấy tháng thời gian, mà thực lực của nàng lại đề cao nhiều như vậy!"

"Hừ!" Ngô Cử Đồng ngạo nghễ nói, "Chút tài mọn thôi, bên trong thế hệ trẻ tuổi của Ngô gia, tùy tiện lấy ra một người cũng có thực lực như thế này."

Miệng nàng thì cứng rắn, nhưng kì thực trong lòng cũng là giật mình không thôi, rất nhiều thế hệ đệ tử trẻ tuổi của Ngô gia có thể đạt được loại trình độ này, chính nàng cũng là một trong số đó. Đương nhiên, cũng tuyệt không giống như lời nàng nói tùy tiện chọn một người cũng đều được, nhiều nhất cũng chỉ có thể chọn ra được hơn mười người có loại thực lực này.

Hơn nữa, tiểu cô nương kia tuổi thật sự quá nhỏ, lớn như nàng ở Ngô gia, vẻn vẹn chỉ có một mình Ngô Diệu thiên tài hiếm thấy mới đạt tới tu vi Thất Mạch cảnh. Mà dưới Thất Mạch cảnh, hiển nhiên cũng không thể là đối thủ của tiểu cô nương kia.

Ngô Cử Đồng âm thầm nhíu mày, không nghĩ tới chỉ là một Huyền Hoa tông nhỏ bé, vậy mà lại cũng có đệ tử trẻ tuổi thiên phú cao như thế!

Dư Hi hiển nhiên cũng là phi thường vừa lòng đối với một kích vừa rồi kia của tiểu Trà, chậm rãi gật đầu nói "Tiểu nha đầu này tiến cảnh thần tốc, lần này ba vị trí đầu trong tranh tài tông môn tất có Hồng Vân Phong ta một tịch!"

Ngô Cử Đồng lúc này mới thoải mái, thì ra là đệ tử xếp hạng ba vị trí đầu của tiểu tông phái này, điều này thì chẳng có gì là lạ, bên trong môn phái nào mà chẳng không có mấy thiên tài? Cũng không thể đại biểu cho trình độ phổ biến của các nàng được.

Dư Hi mang mấy người rơi xuống trên bãi đất trong ở sườn núi, gọi Hứa Dương một câu, đem hắn cùng Ngô Cử Đồng giới thiệu lẫn nhau, rồi sau đó cười nói "Mấy người trẻ tuổi các ngươi từ từ chậm rãi mà tán gẫu đi, ta vẫn còn không ít việc vặt, sẽ không nấn ná nhiều ở chỗ này nữa. Ngô cô nương có chuyện gì, có thể tùy thời tới tìm ta."

Dứt lời, nàng liền muốn xoay người rời đi.

Mà Ngô Cử Đồng từ khi nhìn thấy được Hứa Dương, liền một mực sững sờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần như hoàn hảo của hắn, trong lòng quả thực kinh ngạc không thôi, thế cho nên căn bản không có nghe thấy Dư Hi nói cái gì.

Cũng may Ngô Hâm ở cùng với Hứa Dương cũng tương đối lâu rồi, nên đã có chút lực miễn dịch, vội túm túm vạt áo của nàng, nhỏ giọng nói "Biểu di, Dư sư tổ đang nói với ngươi kìa."

Ngô Cử Đồng giật mình một cái, vội vàng nhìn sang chỗ khác, có chút bối rối nói "Ơ, được, Dư sư thúc nói rất đúng."

Dư Hi không khỏi bật cười, lại đem lời mới vừa rồi nói ra lặp lại một lần nữa, Ngô Cử Đồng lúc này mới lại chắp tay nói "Vãn bối cung tiễn Dư sư thúc."

Đợi khi Dư Hi lăng không bay đi, Ngô Cử Đồng lúc này mới lại híp mắt nhìn về phía Hứa Dương, giống như thưởng thức một bức danh họa vậy không ngừng gật đầu, "Ngươi chính là Hứa Dương? Ừm, không tệ, không tệ."

Hứa Dương yên lặng đánh giá nàng cao thấp một phen, khoảng hơn hai mươi tuổi, diện mạo bình thường, quần áo hoa lệ, ánh mắt ngạo nghễ, nhất là ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn còn có chút mê mẩn mụ mị, xem ra cũng không phải cái loại người dễ sống chung, liền chắp tay gật gật đầu đối với nàng, rồi sau đó mỉm cười nói với Ngô Hâm

"Nói như vậy, ngươi đã chính thức trở thành con cháu Ngô gia rồi sao? Cuối cùng thì thời kỳ khổ cực cũng đã trôi qua."

Ngô Hâm lại nhíu mi cười khổ, "Kỳ thật, ta cũng không muốn trở về như vậy. Dù sao từ nhỏ đã cùng cha ta phiêu bạt bên ngoài, đều đã thành thói quen rồi..."

Ngô Cử Đồng thấy Hứa Dương không thèm nhìn chính mình, không khỏi có chút buồn bực, nàng làm đệ tử cốt cán của Ngô gia, đến chỗ nào mà không bị người chú ý truy đuổi nịnh nọt, mà nam nhân trước mắt này vậy mà lại dám như thế!

Nàng giơ tay tóm lấy vai trái của Hứa Dương, đem hắn chuyển qua hướng trước mặt chính mình, ngẩng đầu lên, lỗ mũi hướng lên trời nói "Nam nhân, ngươi đại khái không biết lai lịch của ta phải không?"