Trong một thời gian này, Hứa Dương bận đối phó với đám Hoàng Phủ Bá Hàn các nàng, khiến cho thời gian tu luyện giảm đi đáng kể, cho nên tuy rằng đầu tháng trước hắn đã có dấu hiệu sắp đột phá, nhưng đến lúc này vẫn không thấy động tĩnh gì.
Hắn chiếu theo thường lệ đi vào bên trong chuồng trại, hai con bát giai yêu thú Tử Vẫn Hổ cùng Thương Viêm Bì nghe thấy động tĩnh của đại môn, đều là không tự chủ được cả người run lên —— chúng nó vốn tưởng rằng rơi vào trong tay nhân loại, hoặc là bị khống hồn, hoặc là chết, nhưng không nghĩ tới vậy mà lại là ngày đêm tra tấn lặp đi lặp lại vào tinh thần như vậy.
Hứa Dương chọn con Thương Viêm Bì trạng thái tốt hơn một tí hút một phen, chợt cảm thấy tinh hoa Linh Nguyên trong cơ thể tuôn ra dồi dào như sắp nổ tung.
Rồi sau đó hắn lấy ra một cây Nguyên Cơ Thảo từ bên trong rương bên cạnh, ném cho con Hùng Yêu, "Được rồi, bồi bổ một chút đi, ngày mai lại tiếp tục."
Thương Viêm Bì nơm nớp lo sợ đem linh dược tóm lấy, lại run rẩy nhét vào trong miệng, nỗi đau thống khổ trong hồn phách cuối cùng cũng giảm bớt đi một chút.
Hứa Dương thấy nó bình tĩnh lại một chút, không khỏi lắc đầu cười nói "Tiểu Trà chó ngáp phải ruồi, ngược lại cũng lập được một công."
Mấy ngày hôm trước đúng là bởi vì tiểu Trà lấy cây Nguyên Cơ Thảo mà hắn đặt ở trên bàn để trêu trọc chơi với con Tử Vẫn Hổ, kết quả lại phát hiện trạng thái tinh thần bị hút đến ngáo của con Tử Vẫn Hổ đã tốt hơn rất nhiều.
Hứa Dương lập tức nghĩ đến, Mị Thuật làm tổn thương đối với hồn phách, đúng lúc có thể dùng loại linh dược này để tẩm bổ hồn phách điều trị.
Vì thế hắn liền mua về không ít Nguyên Cơ Thảo cùng những loại linh dược khác có công năng tương tự, sau mỗi lần hút Linh Nguyên đem cho yêu thú ăn, phát hiện thời gian chúng nó có thể kiên trì được quả nhiên lâu hơn rất nhiều so với trước kia.
Đây chính là yêu thú hai mươi khắc Thanh Linh Dịch, việc kéo dài "Thời hạn sử dụng" bằng một loại linh dược có mấy phân Thanh Linh Dịch, có thể nói là cực kỳ có lời. Nếu không phải là tìm thấy được phương thuốc cổ truyền này, thì con Tử Vẫn Hổ kia hiện tại có thể đã phải không chịu nổi rồi.
Sau đó Hứa Dương ngồi xuống bãi cỏ khô bên cạnh, bày ra thức mở đầu của Thiên Vận Triền Tâm Công, bắt đầu luyện hóa tinh hoa Linh Nguyên vừa nãy đã hút được.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, hắn phát hiện giọt dịch linh lực trong cơ thể dần dần biến thành dày đặc, tốc độ chảy ra cũng nhanh hơn vài phần.
Ngay trong một vòng vận công mới vừa vận chuyển hoàn thành xong, giọt dịch linh lực đó đột nhiên vỡ ra, biến thành ba giọt dịch nhỏ hơn một chút.
Sau đó ba giọt dịch nhỏ lại nhanh chóng tăng lớn, mỗi giọt dịch có kích thước gần bằng tám thành so với trước khi tách ra, rồi lần lượt xâm nhập vào trong đan điền của hắn.
Hứa Dương chỉ cảm thấy đan điền đau nhức dữ dội, dường như mỗi giọt linh lực đều giống như một viên đạn vậy, nhưng sau mỗi cơn đau dữ dội, dung lượng của linh lực trong đan điền lại tăng lên rất nhiều.
Đây là đột phá rồi!
Hắn tuy là trong lòng rất sung sướng, nhưng là không có kinh ngạc quá mức.
Dù sao ngày nào mình cũng lấy bát giai yêu thú hút Linh Nguyên ra như ăn cơm uống nước vậy, cộng thêm lúc trước còn hút qua ba hắc y nhân có tu vi không thấp ở trên Thanh Dương lĩnh nữa, dưới sự tích tụ lâu ngày, cũng nên tới lúc tu vi có thể đột phá được rồi.
Không bao lâu sau, bốn giọt linh lực đều đưa về đan điền, cả người hắn đột nhiên sảng khoái run lên, toàn thân cường hãn, linh lực dồi dào như sắp tràn ra ngoài vậy.
Hắn bỗng nhiên trong lòng vừa động, trận này tự mình luyện tập "Lôi Trạch Diệt Hành Thuật", lại thủy chung cảm thấy không thể thi triển thành công.
Trải qua sự khổ luyện hơn một tháng, hắn đã thuần thục nắm vững được phương pháp thi triển của loại linh thuật này, nhưng mỗi khi cần phóng ra linh lực công kích, lại luôn có cảm giác lực bất tòng tâm.
Lúc trước hắn đoán rằng, rất có thể là do tu vi của bản thân mình vẫn còn chưa đủ để thi triển cao giai linh thuật.
Mà trước mắt mình đã đột phá, linh lực tăng trưởng gần gấp ba lần, cũng không biết có đủ để dùng được một lần cao giai linh thuật hay không nữa.
Hắn lập tức nín thở ngưng thần, đem "Lôi Trạch Diệt Hành Thuật" nhanh chóng nhớ lại một lần, rồi sau đó triệu tập linh lực, dựa theo linh thuật ghi lại thi triển lên.
Lập tức, hắn liền cảm thấy đầu óc có chút mê muội —— loại linh thuật hồn phách cao giai này áp lực cực lớn đối với hồn phách của người thi pháp, nếu là hồn lực không đủ mạnh, không đợi linh thuật thi triển ra, chính bản thân mình sẽ bị ngất đi trước.
Cũng may loại áp lực này vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được của Hứa Dương, ngay sau đó, hắn đột nhiên nhìn vào khoảng không trong chuồng trại, trong ánh mắt lôi quang chợt lóe, sau đó đột nhiên xuất hiện một đạo tia sáng chói lọi bao bọc hồn lực bay ra ngoài, bay lơ lửng đi khoảng cách mấy trượng, lưu lại một dấu vết cháy đen to bằng đầu móng tay ở trên vách gỗ của chuồng trại.
Thành rồi!
Hứa Dương trong lòng mừng rỡ, hôm nay đầu tiên là đột phá Luyện Khí Ngũ Trọng, lại lần đầu thành công thi triển ra Lôi Trạch Diệt Hành Thuật, có thể nói thực lực của bản thân mình đã có một bước nhảy vọt về chất.
Hắn bước đến bên cạnh bức tường gỗ, nhìn vết cháy nhỏ rồi gật đầu hài lòng.
Phải biết rằng, loại linh thuật này chính là tác dụng trực tiếp vào hồn phách, bất luận thân thể ngươi có mạnh mẽ như thế nào, cho dù là bất khả xâm phạm, nhưng hồn phách cũng đều là cực kỳ yếu ớt.
Lôi điện cuốn trong linh thuật vừa rồi xem ra uy lực không lớn, nhưng nếu là rơi xuống hồn phách, tin tưởng tuyệt đối không ai có thể chịu đựng được!
Hứa Dương hưng phấn rất nhiều, lại âm thầm cảm nhận linh lực trong cơ thể, cũng không khỏi cười khổ, chỉ vẻn vẹn thi triển một lần Lôi Trạch Diệt Hành Thuật vừa rồi, liền đã tiêu hao mất hơn tám phần linh lực. Khó trách khi Luyện Khí Tứ Trọng căn bản không thể thi triển được.
Hắn tùy tay nhặt lên một cây Nguyên Cơ Thảo bỏ vào trong miệng, nhai vài cái, rồi đem chất lỏng đắng chát nuốt xuống, cơn mê muội trong đầu lập tức cảm thấy giảm bớt đi không ít.
Ngay khi Hứa Dương chuẩn bị tiếp tục tu luyện, chợt hắn nghe thấy bên ngoài viện vang lên một tiếng "Rầm" truyền tới khiến lòng người run sợ, giống như là có thiên thạch va vào Hồng Vân Phong vậy.
Hắn hai bước ba bước liền vội vàng chạy ra khỏi viện, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy tiểu Trà đang đau đến nỗi liều mạng lắc lắc tay, mà cây cổ thụ to bằng ba bốn người ôm bên cạnh đã bay xa hơn mười trượng, chỉ lưu lại một gốc cây bị bem gãy một cách chỉnh tề.
Hắn đi ra phía trước, nhíu mày hỏi "Đây là làm sao vậy?"
Kỉ Lâm Oanh ở một bên có vẻ mặt kỳ quái, liếc nhìn cây thước sắt vứt sang một bên bị gãy thành nhiều mảnh, sau đó nhìn về phía tiểu Trà, nói "À, ta vừa rồi xem qua rồi, tay nàng không sao. Có điều, ngươi phải mua một cây thước sắt mới cho Lăng sư điệt rồi."
"Cái này... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Hứa sư thúc," Lăng Nguyệt đã đi tới, nói với Hứa Dương, "Vừa nãy tiểu Trà sư thúc muốn thi triển đao pháp, nhưng cảm thấy nhánh cây quá mức mỏng manh, vì thế ta liền đem thước sắt tùy thân cho nàng mượn, coi như là đao để dùng.
"Tiếp theo sau đó tiểu Trà sư thúc lợi dụng 'Xung Thiên Thức' đánh về phía cây cổ thụ kia, không ai nghĩ rằng, thước sắt của ta vậy mà lại không chịu nổi cự lực của sư thúc, trong nháy mắt bị gãy thành nhiều mảnh. Mà tiểu Trà sư thúc thu tay lại không kịp, một quyền đánh vào trên thân cây, sợ là cũng bị một chút vết thương nhẹ."
Hứa Dương nhìn về phía cây cổ thụ bị gãy kia, không khỏi khóe miệng giật giật. Hắn chính là phi thường rõ ràng, thước sắt của Lăng Nguyệt kia mặc dù không phải là linh văn khí, nhưng cũng là dùng trăm thanh Mặc Cương luyện tạo ra, cứng hơn không chỉ mấy lần so với sắt thép bình thường, tiểu Trà nha đầu kia vậy mà lại đem nó bẻ gẫy được!
Hắn trước tiên xác nhận lại tay của tiểu Trà không có việc gì, lại chuyển sang nói với Lăng Nguyệt "Ta quay về sẽ tìm một chút xem sao, cũng không biết có mua được thước sắt thích hợp để ngươi dùng hay không nữa."
Lăng Nguyệt tất nhiên là chối từ một phen, biểu thị đem mảnh vụn thước sắt thu hồi, rồi tìm một thợ thủ công để rèn lại.
Rồi sau đó Hứa Dương nhìn về phía tiểu Trà, "Ngươi đem 'Xung Thiên Thức' luyện thành rồi sao?"
"Ừm," Tiểu cô nương gật đầu, "Đao pháp mà sư huynh dạy thật sự là lợi hại, cây cổ thụ to như vậy, một kích lập tức liền gãy luôn!"