Chương 241: Phấn Đấu Cho Ba Vị Trí Đầu

Hoàng Phủ Bá Hàn vẫn con hưng phấn một lát, rồi rất nhanh tỉnh táo lại.

Nói đến Phụng Thiên Lệnh của Thượng Lai Châu cũng có một trăm lẻ tám miếng, nhưng muốn lấy được một trong số đó, lại khó như việc với lên trời vậy.

Trong Thần Trì Giới to lớn tổng cộng mười tám châu, Thượng Lai Châu chính là một trong số đó, ở vào đông nam bộ, phạm vi rộng lớn chừng mấy trăm ngàn dặm.

Ở cả trong Thượng Lai Châu, tông phái, quốc gia, cộng thêm thế lực có thực lực tranh đoạt Phụng Thiên Lệnh ít nhất hơn một ngàn.

Thực lực của Huyền Hoa tông trong phạm vi ngàn dặm ở xung quanh đây tuyệt đối là cực mạnh, nhưng nhìn khắp Thượng Lai Châu, lại chỉ có thể xem như một trong các môn phái mà thôi.

Tùy theo thực lực của bản thân, các thế lực mỗi lần tham gia tranh đoạt danh ngạch Phụng Thiên Lệnh bình thường có một tới hơn mười người không hết. Huyền Hoa tông lại chỉ có ba danh ngạch gồm cả đệ tử trẻ tuổi cùng đệ tử lớn tuổi.

Nói cách khác, mình có thực lực lấy được Phụng Thiên Lệnh hay không trước tiên cũng không nói đến, ít nhất phải cướp lấy được ba vị trí đầu trong tranh tài tông môn, mới có thể tham gia cuộc chiến tranh đoạt Phụng Thiên Lệnh.

Hoàng Phủ Bá Hàn âm thầm nhíu mày, mình đã sống được hai mươi tám năm, đây vẫn là lần đầu nghe thấy được tăm hơi vô cùng xác thực của "Phản Âm Đan", nếu là bỏ lỡ, lần sau sẽ không biết tới khi nào thì mới có thể gặp lại.

Nhưng là phải trong vòng ba tháng thực lực đề cao trên diện rộng, gần như cũng là không có khả năng.

Trừ phi...

Nàng bỗng nhiên cắn chặt răng, nếu là có thể đem bộ Linh vũ kia luyện thành, liền có thực lực để ganh đua cao thấp được cùng với Hải sư tỷ, Kỉ sư muội các nàng.

Đến lúc đó lại lợi dụng uy năng của Trận Vũ, cùng hai sư muội thông lực phối hợp, có lẽ thật đúng là có thể giành được ba vị trí đầu của đa đấu tông môn.

Chỉ là, yêu cầu của Linh vũ đó quỷ dị... Nàng nghĩ đến đây, lông mày nhíu lại càng chặt hơn, chính mình luyện đã sắp mười năm rồi, thủy chung vẫn không thể vượt qua được rào cản cuối cùng.

Cái gì mà "Âm dương tương hỗ duy trì, lấy dương để dẫn, lấy cớ để mai, dẫn đạo linh mạch, lại sử dương nguyên tới khống chế...", lấy sự giảng giải của sư phụ cho chính mình xem, chỉ dựa vào tự chính bản thân mình là tuyệt đối không thể luyện thành được.

Chẳng lẽ lại đi cầu Liễu sư đệ sao? Không thành, năm ngoài hắn đã cự tuyệt đến nỗi cực kỳ kiên định rồi, chỉ sợ cứ cầu hắn như thế, cũng là không làm nên chuyện gì.

Nhưng cả toàn bộ nam đệ tử bên trong tông môn, trừ bỏ hắn còn có ai có thể đủ...

Đợi đã! Nàng trong đầu bỗng nhiên toát ra bóng dáng của một người.

Không phải còn có hắn hay sao?

Có thể thấy hôm nay, hắn ít nhất cũng có tu vi Thất Mạch cảnh trung kỳ, dương nguyên trong cơ thể tuyệt đối cũng đầy đủ.

Hơn nữa hồn lực của hắn rất mạnh, lúc trước tu tập Linh vũ, chỉ có mấy ngày liền đã nhập môn, tuyệt đối là kỳ tài hiếm có. "Vạn Thiên Hư Du Vũ" này tuy là địa giai Linh vũ, nhưng lấy tư chất của hắn, trong vòng ba tháng nhập môn hẳn cũng không phải là việc khó.

Nếu là hắn chịu ra tay giúp mình, việc này sẽ có hy vọng!

Haizz, sớm biết như thế, hôm nay hẳn là lôi kéo nhiều thêm chút quan hệ cùng với hắn, con Thương Viêm Bì kia cho dù tặng hắn cũng không ngại...

Tất sư tổ thấy nàng không lên tiếng, nói với lời nói nghiêm túc "Bá Hàn a, lần này đối với con, đối với vi sư đều là cơ hội vô cùng tốt. Trên Thụy Dật Phong này lấy tu vi thiên phú tốt nhất của con, chỉ cần hai thầy trò chúng ta một lòng, chẳng lẽ lại không lấy được ba vị trí đầu tông môn!"

Hoàng Phủ Bá Hàn chậm rãi gật đầu, "Sư phụ, đệ tử chắc chắn sẽ đem hết toàn lực thử một lần xem sao, để không phụ sự kỳ vọng của người."

"Tốt!" Tất sư tổ mừng rỡ, đứng dậy nói, "Cần cái gì con cứ việc mở miệng, vi sư nhất định sẽ ủng hộ con hết sức mình!"

"Tạ ơn sư phụ." "Tiểu Lolita" khom người chắp tay, lại giống như nhớ tới cái gì ngẩng đầu hỏi, "Sư phụ, chỗ người có đan dược trị liệu hồn phách bị thương, hoặc là linh dược có ích với hồn phách không?"

"Ờ? Ngược lại cũng có một chút, con cần thứ này dùng để làm gì?"

Hoàng Phủ Bá Hàn lập tức nói "Còn thỉnh sư phụ tặng đệ tử một ít, phẩm giai càng cao càng tốt, đệ tử phải mau chóng đề cao thực lực, vật ấy ắt không thể thiếu."

"Được, ta mang con đi xem một chút, tự con chọn lựa đi."

"Tạ ơn sư phụ!"

Không bao lâu, Hoàng Phủ Bá Hàn mang theo một chiếc hộp ngọc với vẻ mặt vừa mong đợi vừa lo lắng đi ra khỏi nơi ở của Tất sư tổ, giương mắt liền nhìn thấy Trần Tuyển đang ở cách đó không xa phất tay với chính mình.

Nàng không khỏi một trận nhức đầu, thầm nghĩ: gia hỏa này đều đã kêu ca suốt trên đường rồi, chẳng lẽ còn không tính buông tha cho mình sao?

Nàng chỉ đành phải tiến lên hô nói "Trần sư muội, ngươi ở đây làm gì vậy?"

Trần Tuyển cũng có chút hưng phấn, kéo nàng qua thấp giọng nói "Sư tỷ, chúng ta mấy ngày hôm trước không phải đang phát sầu vì không tìm thấy người luận bàn luyện tập hay sao?"

Hoàng Phủ Bá Hàn ngẩn người, nàng sao lại nhắc tới chuyện này?

Mình cùng Trần Tuyển cùng với Tống sư muội đã báo danh đa đấu của cuộc tranh tài tông môn, nhưng vẫn luôn buồn rầu về việc không có đối thủ thích hợp để luyện tập Trận Vũ.

Nếu là tìm đệ tử tông môn khác có thực lực tương đương, chỉ sợ trước tiên sẽ bị bại lộ con át chủ bài của chính mình, khiến cho mình ăn thiệt thòi trong tranh tài tông môn.

Mà những đệ tử không tham gia tranh tài tông môn, thực lực đều quá kém, căn bản không có chút hiệu quả nào cho việc luyện tập.

Nàng gật đầu hỏi "Ngươi nghĩ tới biện pháp hay nào khác sao?"

"Ta vừa mới đột nhiên nghĩ ra," Trần Tuyển xoa xoa tay, thần bí cười hề hề nói, "Cả toàn bộ tông môn chỉ có hai người thích hợp nhất."

"Ồ? Là ai?"

"Hứa Dương Hứa sư đệ. Ờ, còn có tiểu sư muội kia của hắn."

"Hứa sư đệ?" Hoàng Phủ Bá Hàn ngẩng khuôn mặt bánh bao trắng nõn lên, không khỏi trước mắt sáng ngời, "Đúng a, hắn quả thật là người thích hợp nhất."

"Sư tỷ cũng cảm thấy như vậy sao? !" Trần Tuyển hưng phấn nói, "Thực lực của Hứa sư đệ không cần phải nói, liền ngay cả sư muội kia của hắn cũng mạnh đến dọa người.

"Mấu chốt quan trọng nhất chính là, hắn mới gia nhập vào tông môn không lâu, khẳng định là sẽ tham gia tranh tài đệ tử mới. Cho nên cùng hắn luyện tập, cũng không phải lo lắng về việc hắn biết được Trận Vũ của chúng ta."

Hoàng Phủ Bá Hàn trong lòng mừng thầm, đang lo không tìm thấy lý do để nhắc tới sự kiện kia với Hứa sư đệ, Trần Tuyển này lại đem cái cớ đưa tới.

Nàng lại cố ý lộ ra một nụ cười "Lão thành", chế nhạo nói "Ngày thường cũng không thấy để bụng đối với việc luyện Trận Vũ như thế, lần này rốt cuộc là xông người về phía tranh tài tông môn, hay là xông người về phía Hứa sư đệ thế hả?"

Trần Tuyển cười mỉa nói "Dĩ nhiên là lấy Trận Vũ của chúng ta làm trọng rồi. Đương nhiên, có thể được tu luyện cùng với người đẹp Hứa sư đệ mỗi ngày như thế, cũng là điều ta mong muốn...

"Đúng rồi, sư tỷ, trong các đệ tử cũ sợ có không ít người đang cần tìm đối thủ để luận bàn luyện tập gấp. Chúng ta phải mau chóng động thân, để phòng ngừa bị người khác nhanh chân đến trước, đem Hứa sư thúc đoạt đi."

Hoàng Phủ Bá Hàn gật đầu, lại nghĩ tới chuyện mà mình muốn nhờ vả Hứa Dương kia, trong lòng cảm thấy hồi hộp không thể giải thích được, trong đầu không khỏi hiện ra nụ cười ấm áp của hắn, cùng với cảm giác rắn chắc khi đôi bàn tay đó xoa bóp tóc của chính mình.

"Việc này không nên chậm trễ, gọi cả Tống sư muội cùng đi Hồng Vân Phong!" Nàng cuống quít lớn tiếng cắt ngang suy nghĩ của chính mình, phất tay với Trần Tuyển, "Có điều trước tiên là phải nói cho rõ, chuyện này là do ngươi nói ra đấy nhé."

"Thành, thành!" Trần Tuyển vội gật đầu không ngừng, lấy ra ngọc bay nhảy lên, "Sư tỷ lúc này chờ ta một chút, ta đi tìm Tống sư tỷ."

Hoàng Phủ Bá Hàn nhìn thấy nàng rời đi, vỗ nhẹ hộp ngọc trên người mình kia, không khỏi nhíu mày, loại chuyện này rất có thể sẽ bị Hứa sư đệ cự tuyệt, nhưng bất luận như thế nào, cũng phải đem hết toàn lực nắm chắc cơ hội lần này mới được!