Chương 216: Chỉ Có Thế Thôi Sao?

Sáu cỗ "Tử thi" lập tức thả người lao ra.

Hứa Dương lập tức chau mày, tốc độ của mấy gia hỏa này, vậy mà lại còn nhanh hơn so với "Tưởng Bội" trước đó, nói cách khác, bọn chúng ít nhất cũng là thực lực Luyện Khí Lục Trọng.

Hắn vội thấp giọng nói với đám người Hạng Tinh "Cẩn thận đấy! Có cơ hội liền tách ra chạy!"

Nào biết rằng, hắn lời còn chưa dứt, mấy tên "Đệ tử Thanh Dương tông" đã chạy như điên tới trước mặt hắn.

Đám gia hỏa này dường như cũng không biết sử dụng linh thuật, chỉ là huy quyền đập tới, có điều cơ thể của đám bọn chúng phồng lên, sức mạnh cực lớn, không hổ danh là cao thủ tu Võ đạo.

Hứa Dương chân đạp bước Linh vũ, né qua được hai nắm đấm bằng thịt thối bao vây một cách nguy hiểm, đang định điều chỉnh trọng tâm, liền có một cước đá tới từ bên cạnh.

Thế một cước này mạnh mẽ trùng xuống, nháy mắt đánh tan lá chắn của phù Thạch Chung, bên ngoài thân Hứa Dương lại xuất hiện ra văn lộ của Kim Cực Giáp, hóa giải được đại bộ phận lực đạo, nhưng vẫn bị đá lảo đảo một cái.

Không đợi hắn điều chỉnh lại tư thế, "Tử thi" thứ tư đã huy quyền kích tới.

Hứa Dương đã không thể né tránh được nữa, chỉ đành phải giơ lên song chưởng, hội tụ tất cả linh lực, ngạnh kháng xuống một quyền này, nhất thời bị một cỗ cự lực chấn lảo đảo về phía sau bước đi khỏi năm sáu bước.

Hắn cố nén sự đau nhức, hít sâu một hơi, dư quang liền nhìn thấy Hạng Tinh cùng Vương Chí Tiên đang lâm vào khổ chiến ở bên sườn, dưới sự tấn công điên cuồng của "Tử thi" cả người đẫm máu, mắt thấy sắp chống đỡ không được.

Hắn vội đem trâm vàng nắm trong tay, nhất thời một mảnh quang mang màu vàng chiếu ra, rồi sau đó nhanh chóng triệu tập linh lực, hừ nhẹ một tiếng, giơ ngón tay chỉ về phía bốn "Tử thi" đang đánh tới trước mặt.

Một đạo linh lực dao động đồng thời lướt qua trên đầu của mấy "Đệ tử Thanh Dương tông", nhưng ngoài dự kiến của hắn chính là, những "Tử thi" này lại không chịu ảnh hưởng một chút nào, quyền cước đồng thời công tới từ bốn góc độ.

Hứa Dương thầm nghĩ một tiếng "Bỏ mẹ rồi", liều mạng triệt bước về phía sau, dường như sau lưng lại đụng phải cái gì đó.

Hắn vội vàng quay đầu lại thoáng nhìn, chỉ thấy tiểu Trà đang run lẩy bẩy co lại thành một đoàn, mà Khúc Hâm sớm đã ôm đầu ghé vào trên mặt đất.

"Mau tránh ra..." Hắn chỉ tới kịp nói ra ba chữ, hai nắm đấm liền đã đánh trúng vào phía trên cánh tay cùng vai hắn, theo sau lại có một cước hắn không kịp phòng bị đánh trúng vào bụng.

Hứa Dương chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới như bị xé toạc, thân thể lại bị ném về phía sau, liền liếc thấy nắm đấm của một "Tử thi" sau cùng đang đánh về phía tiểu Trà.

Cẩn thận! Hắn đã không thể phát ra được tiếng, chỉ có thể hô to ở trong lòng.

"A ——" tiểu Trà sợ tới mức hét lên một tiếng, theo bản năng phất tay ra chắn, cánh tay mỏng manh của nàng va chạm với trọng quyền được bao quanh bởi những đường gân xanh trong không khí.

Một điều mà mọi người không mong đợi đã xảy ra!

Sau một tiếng "Phốc" qua đi, "Tử thi" huy quyền đánh úp về phía tiểu Trà kia giống như bị cự chùy vô hình đánh trúng, cánh tay bị bẻ gẫy trong nháy mắt, cả người như diều đứt dây bay ngược ra xa hơn mười trượng, rồi nặng nề nện ở trên mặt đất, run rẩy vài cái cũng không thể bò người lên được.

Trang chưởng sự vốn dĩ đang xem "Thi lỗi" đem Hứa Dương vây quanh từ xa, trong tay đã bấm niệm pháp quyết, chuẩn bị thừa dịp này đánh một kích trí mệnh.

Lúc này nàng lại thấy Hứa Dương trong khi triệt thoái về phía sau, cũng không biết dùng cái linh thuật gì, đem một "Thi lỗi" dễ dàng đánh bay, vội nín thở thu tay lại, tiếp tục đứng quan sát.

Tiểu Trà liếc mắt nhìn về phía "Tử thi" kia, sau đó lại nhìn xuống bàn tay không hề hấn gì của mình, trong lòng không khỏi toát ra một cái ý niệm trong đầu: đám gia hỏa này xem ra chỉ là nhìn đáng sợ, cũng không lợi hại như thế a...

Ba "Tử thi" còn lại thấy đồng bạn bị trọng thương, lúc này tru lên một tiếng, vây công về phía tiểu Trà.

Những "Thi lỗi" này tuy rằng sức chiến đấu yếu hơn một chút so với khi còn sống, lại không biết thi triển linh thuật, nhưng lại có sự dũng cảm không sợ chết. Có câu nói là kẻ ngang tàng sợ người ngu, người ngu sợ người liều. Trang chưởng sự bằng vào thuật Khống Thi trong tay này, không biết đã đánh bại bao nhiêu đối thủ tu vi con cao hơn so với chính mình, do đó ở Đông Đường đã lên như diều gặp gió vậy.

Tiểu Trà không biết đánh nhau, dưới sự bao vây của ba người cũng không biết né tránh như thế nào, lập tức cố lấy dũng khí, nhấc bàn tay nhỏ bé lên dùng sức vỗ mạnh một cái vào một "Tử thi" ở gần nhất.

Chợt nghe thấy một tiếng giòn vang "Ba", "Tử thi" kia đã bị vỗ ngã xuống đất một cách dễ dàng, khảm nhập vào trong bùn đất hơn một thước có thừa.

Tiểu Trà lập tức như được sự ủng hộ lớn, hô một tiếng, "Tránh ra!" Giơ lên song chưởng đập loạn như quạt một cách bừa bãi.

Hai "Tử thi" còn lại không biết bị nàng quạt như thế nào mà bay ra như một con quay, một con thì ngửa cổ sang một bên, dường như đã bị bẻ gãy!

Hứa Dương quả thực xem mà ngây người, không tự chủ được véo một phát ở trên đùi.

Á đù, đau quá!

Không phải là nằm mơ!

Hắn không kịp nghĩ kỹ lại, chỉ vào Hạng Tinh bên kia hô "Đi giúp Hạng sư điệt!" Rồi sau đó, lắc lắc song chưởng đã bị tê dại, giơ tay chỉ một chỉ về phía mặt đất trước người Vương Chí Tiên.

Lập tức, một bức tường đất nổi lên từ trên mặt đất, giúp Vương Chí Tiên đỡ được một kích trí mạng.

Tiểu Trà bên kia lòng tin đã tăng lên nhiều, chạy đến bên cạnh Hạng Tinh, huy động đôi bàn tay trắng như phấn, đem "Tử thi" đang điên cuồng tấn công về phía người sau đập bay ra ngoài.

Mí mắt của Trang chưởng sự đang đứng từ xa theo dõi trận chiến nhảy lên mạnh mẽ, trong lòng thầm nói thật là may mắn, không ngờ trong đám người này lại ẩn chứa một cao thủ như vậy, trên tay tiểu nha đầu kia chừng ngàn cân lực, vừa rồi mình nếu là tùy tiện xông lên, chỉ sợ cũng khó ngăn trở được một kích.

Hứa Dương lôi kéo Vương Chí Tiên rời khỏi vài bước, lấy ra thuốc trị thương giao cho nàng cùng Hạng Tinh, cũng không kịp nói cái gì với tiểu Trà, chỉ thấy tiểu cô nương nhặt lên một viên đá từ trên mặt đất, ném mạnh về phía "Đệ tử Thanh Dương tông" đang đuổi theo phía sau hắn.

"Phốc" một tiếng vang nhỏ, "Tử thi" trước đó một khắc còn đang chạy như điên dừng lại đột ngột, bay ngã ngửa thẳng ra phía sau, vậy mà lại bị hòn đá đục một lỗ ở trên đầu, nơi xuyên qua đó vừa đúng lúc trúng vào vị trí sợi dây ở sau đầu kia.

Hạng Tinh đem khóe miệng lau đi vết máu, nhìn tiểu Trà khiếp sợ nói "Tiểu Trà cô nương rốt cuộc là tu vi gì? !"

Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt to, nghiêm túc nói "Ta mới bắt đầu học tập tu luyện cùng với Hứa Dương ca ca hôm kia..."

"Có thể đánh bại sáu 'Thi lỗi', quả nhiên thật sự có tài." Trang chưởng sự bỗng nhiên lên tiếng cười nói, "Có điều các ngươi vừa rồi đã hao phí quá nhiều thời gian, đại gia hỏa của ta đã sắp tới rồi."

Hứa Dương nghe thấy vậy không khỏi nhíu mày, lúc này mới chú ý tới cái loại tiếng vang "Xoàn xoạt" quái dị phía trước đó đã cực kỳ rõ ràng rồi, dường như ở ngay gần đây.

Trang chưởng sự đầu ngón tay tụ tập linh lực, trên cổ tay chính mình họa ra một đạo lỗ máu, rồi sau đó lập tức hướng người sang bên cạnh.

Ngay sau đó, một bóng dáng cự đại từ trong đêm đen từ từ hiện ra, cao hơn bốn trượng, trên mặt cơ thể phản chiếu ánh trăng, từng bước đi tới bên cạnh Trang chưởng sự, thè ra một cái lưỡi còn dày to hơn so với một cái thắt lưng, liếm máu trên cổ tay nàng một cách tham lam.

Vương Chí Tiên nhìn chằm chằm vào bóng đen cự đại kia, bỗng nhiên kinh hô "Đó dường như là một con bọ cạp lớn!"

Hứa Dương kinh hãi dưới sự nhắc nhở của nàng, lúc này mới nhìn ra, quả nhiên là một con bọ cạp đen thui có kích thước như một chiếc xe tải với cái càng khổng lồ.

Ở phía sau hắn, Khúc Hâm run giọng nói "Đây, đây là một con 'Thôn Sơn Sái' mà Thanh Dương tông dùng để ngâm nước thuốc!"

Ngâm nước thuốc? Đã chết rồi? ! Hứa Dương trong lòng hoảng sợ, quay đầu lại hỏi tiểu Trà nói "Trên người con bọ cạp kia có sợi tơ hay không?"

Tiểu cô nương gật đầu, "Ừm, ở ngay trên đỉnh đầu của nó."