Hứa Ích liều mạng gật đầu, nói "Hứa gia tổ huấn, 'Tổ Khí' bắt buộc phải do gia chủ tùy thân mang theo, chắc hẳn Hứa Duệ cũng không dám làm trái."
Chương Thượng sư mỉm cười gật đầu, "Ừm, cũng may ngươi vẫn còn có một chút tác dụng."
"Thượng sư quá khen..." Hứa Ích âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Chương Thượng sư đứng dậy, sờ vào búi tóc của mình, lạnh nhạt nói "Có điều, tác dụng của ngươi đến đây cũng chấm dứt rồi."
Hứa Ích nghe thấy vậy đồng tử co rụt lại, đột nhiên từ dưới đất vọt lên, hô lớn với Hứa Đan cùng Hứa Song "Chạy! Chạy mau!"
Hứa Đan cùng Hứa Song đang băng bó thuốc cho nhau nghe thấy vậy sững sờ, nhưng trong lúc các nàng quay đầu lại nhìn thấy Chương Thượng sư rút trâm vàng trên búi tóc ra, đều là thần sắc đại biến, không chút do dự lần lượt nhảy một phát ra từ cửa sổ.
"Muốn chạy?" Chương Thượng sư giơ trâm vàng lên, đang định thi triển linh thuật, thình lình Hứa Ích thả người nhào tới.
"Muốn chết!" Chương Thượng sư khẽ quát một tiếng, trâm vàng trong tay chuyển chỉ về phía Hứa Ích, một đạo linh lực kim sắc trong suốt mắt trần có thể nhìn thấy được ba động từ trên ngọn trâm bắn ra, chính giữa trán của người sau.
Nhưng mà, Hứa Ích lại là không sợ hãi chút nào, đem toàn bộ linh lực tụ ở trên cánh tay phải chưa bị gãy của mình, ngay lúc kim sắc ba động kia xuyên qua trán, gắt gao ôm chặt lấy phần eo của Chương Thượng sư.
Người sau nhíu nhíu mày, nắm lấy tóc của Hứa Ích dùng sức kéo mạnh một cái, thấy ánh mắt của nàng mặc dù đã buông lỏng, nhưng cánh tay phải kia lại giống như kìm sắt kẹp chặt trên người mình, căn bản không kéo nhúc nhích được một chút nào.
"Hỗn trướng..." Chương Thượng sư vốn không muốn hao tốn quá nhiều linh lực, nhưng mắt thấy tỷ muội Hứa Đan đã bỏ chạy xa, cũng là có chút lo lắng, nếu như bị các nàng chạy thoát, tin tức mình lấy được thứ kia sẽ bị lộ ra ngoài, đến lúc đó tất có cường giả đến đoạt.
Nàng lập tức tụ tập linh lực ở phía trên trâm vàng, trong lúc nhất thời kim quang đại thịnh, đem toàn bộ nông trại phản chiếu sáng rõ.
Sau đó nàng huy động trâm vàng, xẹt qua từ bên vai của Hứa Ích, lập tức như cắt đậu hũ, đem cánh tay đó chặt đứt.
Bên ngoài nông trại, tỷ muội Hứa Đan đã chạy ra xa khoảng bốn mươi năm mươi trượng.
Hứa Đan thoáng nhìn thấy có kim quang tràn ra ở sau lưng, không khỏi thống khổ nhắm con mắt lại, khàn giọng hô nói với muội muội "Chạy tách nhau ra! Đừng quay đầu lại!"
Đầu óc của Hứa Song đã là hoàn toàn trống rỗng, dựa theo lời Hứa Đan nói một cách máy móc, quay đầu nhìn về phía Bắc rồi lao đi, nhưng nàng vừa chạy ra hơn trăm bước, liền nghe thấy có một cơn gió mạnh gào thét ở sau lưng, khoảng cách càng ngày càng gần so với mình.
"Tỷ —— "
Hứa Đan chỉ nghe thấy truyền đến một tiếng kêu thảm từ xa, nhưng căn bản cũng không dám dừng bước lại, Chương Thượng sư kia thế nhưng là tu vi Thất Mạch cảnh sơ kỳ, chỉ cần chần chừ một chút, thì mình sẽ có thể bị nàng đuổi kịp ngay.
Nàng chạy bằng tất cả sức lực, đổi hướng liên tục trên đường đi, một mực chạy đến mức không còn chút sức lực, hai chân mềm nhũn ngã lăn xuống đất...
...
Hứa Dương ngã xuống trên giường, chỉ cảm thấy khắp người đau nhức, tỷ thí cùng tỷ muội Hứa Đan ngược lại là cũng không cần tốn nhiều thể lực, nhưng trải qua cái nghi thức dài dòng kia, nào là tế bái tổ tiên, nào là đáp tạ tân khách đến đây, làm cho hắn lâm vào tình trạng mệt mỏi kiệt sức, đơn giản còn vất vả hơn so với nghiêm túc tu luyện cả một ngày.
Ngoài phòng có hạ nhân đi qua, đang hưng phấn nói chuyện với nhau "Đại Xuân, muốn nói ta là thật không nghĩ tới, thiếu gia lại trong chớp mắt đã đem hai nữ nhi kia của Hứa Ích đánh bại."
"Đúng thế, thiếu gia hôm nay quả thực là đẹp trai đến tột đỉnh!"
"Ừ ừ! Thiếu gia văn thao vũ lược, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, quả thực là hoàn mỹ!"
"Các ngươi không thấy được biểu tình kia của Tam cô nãi các nàng đâu, thật đúng là một sự đặc sắc."
"Hừ, mấy cái tên già đời kia, vẫn còn muốn ngăn cản thiếu gia làm gia chủ đời kế tiếp chứ..."
Hứa Dương khi nghe thấy lời này trong khẽ động, Tam cô nãi đám người kia hiển nhiên là đã cấu kết cùng với Hứa Ích, ý đồ muốn đuổi nương từ trên chức vị gia chủ xuống, không nghĩ tới Hứa gia lại còn có một cỗ thế lực như thế.
Nếu muốn sau này bớt gặp phải những sự việc liên lụy đến gia tộc, thì nhất định phải diệt trừ mấy cái tên gia hỏa này mới được!
Chỉ là, cần phải làm sao để tóm lấy được cái đuôi của các nàng đây chứ?
Hắn chợt nhớ tới Thiên Mục Các danh xưng "Không gì không biết không gì không hiểu" kia, chuyện này giao cho các nàng đi thăm dò là phù hợp nhất.
Hắn lập tức xoay người rời khỏi giường, khắc họa xuống dấu ấn của Thiên Mục Các ở trên tường ngoài phòng mình.
"Thiếu gia," một tên hạ nhân ở ngoài viện bẩm nói, "Gia chủ gọi ngài đi dùng bữa tối."
"Ờ, ta biết rồi." Hứa Dương lên tiếng, lúc này mới phát hiện ra mặt trời đã ngả về tây, vội vàng đi theo tên hạ nhân đó về phía sảnh chính.
Yến tiệc gia tộc cực kỳ phong phú, Tường Long Song Phi, Phật Thủ Kim Quyển, Tú Cầu Càn Bối, Kim Ti Tiên Chi (*)... Bày đủ mười bảy mười tám món đồ ăn, mùi thơm bay bốn phía, làm cho người thèm nhỏ dãi.
Hứa Dương ban ngày chưa ăn cái gì, sớm đã đói đến nỗi bụng hóp vào rồi, lập tức thi lễ với phụ mẫu, rồi chộp lấy đũa, kẹp lên một miếng Càn Bối thấm đầy nước canh đậm đặc nhét vào bên trong miệng.
Lập tức, dầu mỡ cùng vị thơm ngọt nở rộ ở bên trong vị giác, Hứa Dương chỉ trỏ khen ngợi, "Đã lâu không ăn món ăn của nhà chúng ta rồi, thật là ngon!"
"Dương nhi, ta nghe nương ngươi nói, ngươi bị Hứa Ích... bị đại di ngươi đánh lén," Hứa phụ lo lắng nhìn qua hắn nói, "Không bị thương tích gì chứ?"
Hắn từ chỗ phu nhân nhà mình biết được rằng, nhi tử ít nhất cũng là thực lực Thất Mạch cảnh nhập môn, cho nên chắc chắn nhi tử không có nguy hiểm gì lớn, nhiều nhất thụ thương một chút mà thôi.
"Cha yên tâm, con không sao." Hứa Dương đang nhai một miếng thịt kho tàu Hùng Chưởng, lắc lắc đũa nói.
Hắn lời nói này xong, vẫn không khỏi nhớ tới một chày uy thế kinh người kia của Hứa Ích, mặc dù mình miễn cưỡng tránh thoát được một kích, nhưng nếu không phải nương kịp thời đem nàng ngăn lại, phát thứ hai là mình bất luận làm như thế nào đi nữa cũng không tránh khỏi được.
Tu vi của mình vẫn là quá thấp một chút, chỉ vừa bị linh lực tràn ra quét qua một chút, mà đã suýt nữa thụ thương rồi, đây là vẫn còn dưới sự chống đỡ của Kim Cực Giáp.
"Vậy thì tốt," Hứa phụ thần sắc vì đó mà buông lỏng, vừa oán hận nói, "Nàng đơn giản là quá hèn hạ rồi..."
Hứa Dương nghe thấy vậy thầm nghĩ, đúng thế a, con hàng Hứa Ích này cùng với hai nữ nhi của nàng đều là hạng người vô liêm sỉ, hôm nay trước mặt mọi người ăn phải quả đắng, khó đảm bảo các nàng không biết giở trò, ngược lại là không thể không phòng a...
Hắn nghĩ tới đây, không khỏi mỉm cười, xem ra lần này lựa chọn mua sắm một lượng lớn linh phù cùng linh trận trước khi đi ra ngoài, đơn giản quá là chuẩn xác rồi.
Còn dám đến nữa, sẽ khiến cho các ngươi thích mê cho mà xem!
Ăn xong cơm tối, Hứa Dương lại cùng phụ mẫu hàn huyên một hồi, rồi quay về trong phòng mình.
Không bao lâu, có hạ nhân bẩm nói ở bên ngoài phòng hắn "Thiếu gia, có một người tự xưng là Thiên Mục Các, nói muốn gặp ngài ở ngoài cửa phủ.
Nhanh như vậy đã đến rồi sao? Hứa Dương gật đầu, "Ta biết rồi."
Hắn bước nhanh ra khỏi Hứa phủ, chỉ thấy dưới bậc thang trước cửa chính có một tên nữ tử tướng mạo bình thường đang đứng chờ, gật đầu ra hiệu với chính mình.
"Ngươi là?"
Nữ tử kia vội vàng vái chào thi lễ, "Hứa công tử, tại hạ Phàn Lộc. Không biết ngài tìm Thiên Mục Các có chuyện gì muốn hỏi?"
Hứa Dương tiến gần thêm mấy bước, cũng là đi thẳng vào vấn đề, "Việc ta muốn biết, chính là việc về tộc nhân trong Hứa gia, có những ai đang câu kết với Hứa Ích?"
Phàn Lộc lật mở ra quyển sách nhỏ tùy thân, chắp tay nói "Hứa công tử, cần phải thu của ngài một vạn bảy ngàn lượng."
Nàng ngược lại là vô cùng có "Tố dưỡng nghề nghiệp", từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu nhìn Hứa Dương một chút, chỉ là chuyên tâm trả lời.
"Sao đắt thế?" Hứa Dương chậc chậc lưỡi, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ nói, "Thanh Linh Dịch được không?"
"Dĩ nhiên có thể." Người kia thu lấy một khắc Thanh Linh Dịch, còn trả lại cho Hứa Dương một ngàn lượng, thì ra ở chỗ thành Phượng Minh này tỉ lệ hối đoái Thanh Linh Dịch vẫn còn cao hơn một chút so với Huyền Hoa tông bên kia.
Chú giải: (*) Các món ăn sơn hào hải vị của Trung Quốc cổ đại xưa