Không sai, chờ trăm năm Hứa Duệ về sau, chẳng lẽ để một cái tên phế vật còn chưa Luyện Khí nhập môn chấp chưởng Hứa gia sao? Vậy thì không bao lâu, Hứa gia sẽ bị các thế lực còn lại chiếm đoạt mất.
Trong tổ huấn Hứa gia sở dĩ có một điều như vậy, đó cũng là do tổ tiên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng đã xác định được điều đó là có ích vô hại đối với gia tộc.
Hứa Duệ bỗng nhiên nở nụ cười, "Dòng dõi của ta đoạn tuyệt à? Nói cho ngươi biết, Dương nhi nhà ta chính là một kỳ tài hiếm có, tất có thể trở thành gia chủ ưu tú nhất của Hứa gia!"
"Hắn á? Kỳ tài á? !" Hứa Ích nhìn qua Hứa Dương cười điên cuồng ra thành tiếng, "Từ trên xuống dưới toàn bộ người của thành Phượng Minh không ai không biết hắn là một cái tên phế vật cả?"
Hứa Duệ cũng không tức giận, chỉ nói "Ít nhất tính từ đời của bà ngoại trở đi, Hứa gia còn chưa từng xuất hiện qua hài tử nào có thiên phú cao hơn so với Dương nhi. Bây giờ trong số thế hệ trẻ tuổi nhất của Hứa gia, hắn cũng là hạc giữa bầy gà."
"Hắn sao?" Hứa Ích cười còn ác hơn, qua một hồi lâu mới dừng lại, "Hứa Duệ, nếu ngươi muốn che chở cho nhi tử, cũng không cần phải khoe khoang như vậy.
"Muốn nói về thiên phú, thì ta sẽ để cho ngươi xem một chút cái gì gọi là hạc giữa bầy gà chân chính!"
Nàng ngoắc tay về phía cửa viện, "Các ngươi qua đây đi."
"Vâng." Hai tên nữ tử đầu đội vương miện chạm trổ hình phượng hoàng bằng ngọc bích trẻ tuổi chắp tay lên tiếng, bước nhanh đi vào trước sàn gỗ, một lão phụ tuổi gần sáu mươi, mặc quần áo vải thô màu xám tóc bạc đi theo sát phía sau, dường như là hạ nhân sai sử của các nàng.
Hứa Ích chỉ vào nữ tử hơi cao một chút, dương dương đắc ý nói "Trưởng nữ của ta, Hứa Đan, năm nay hai mươi lăm, tu vi đã đạt Luyện Khí Ngũ Trọng."
Nàng lại chỉ vào nữ tử trên mặt có vết đao chém bên cạnh, "Thứ nữ Hứa Song, hai mươi mốt tuổi, cũng đã có thực lực Luyện Khí Tứ Trọng."
Mọi người ở đây bất luận có cái nhìn như thế nào đối với Hứa Ích, nhưng khi nghe thấy tư chất của hai nữ nhi này của nàng, đều là không khỏi âm thầm gật đầu.
Phải biết rằng, trong thành Phượng Minh, chừng hai mươi tuổi có thể có Luyện Khí Tam Trọng cũng đã là thiên phú cực cao rồi, mà đạt tới Luyện Khí Ngũ Trọng, nhìn khắp toàn bộ Tứ Tây Châu, đều là rất ít gặp.
Hứa Ích ngạo nghễ liếc mắt nhìn Hứa Duệ, "So với nhi tử phế vật kia của ngươi, đây mới là nhân tuyển gia chủ đời kế tiếp có thể làm cho Hứa gia hưng thịnh!"
Hứa Đan thần thái tự nhiên chắp tay với Hứa Duệ, mà Hứa Song kia thì lại một mực cúi đầu, liều mạng tránh né ánh mắt Hứa Dương.
Trước đó, thời điểm khi nàng nghe thấy được giọng nói của Hứa Dương đã cảm thấy không đúng, lúc này đến gần mới xác nhận, đúng là nam tử đội mũ rộng vành đã gặp phải hôm qua trong tiệm thảo dược kia.
Hứa Đan thì lại là không biết chút nào, một đôi con mắt vẫn còn đang tham lam quét tới quét lui ở trên người Hứa Dương.
"Ha! Vậy mà lại là hai cái tên bại hoại các ngươi đấy à?" Hứa Dương nhìn thấy hai người, không khỏi cười lạnh một tiếng, "Quả nhiên thượng bất chính hạ tắc loạn, nương như thế nào thì nữ nhi cũng sẽ như thế đó.
"Nương ngươi năm đó dám giết người vô tội, ngươi liền có thể giữa ban ngày ban mặt đi trêu ghẹo gạ tình nam tử con nhà lành, nhìn một cái biết chính là thân sinh."
Mặc dù Hứa Ích nghe không hiểu là chuyện gì xảy ra, nhưng hiển nhiên không phải lời nói gì tốt đẹp, lập tức giận tái mặt, trách móc nói "Ngươi cái tên phế vật này, sợ là sắp phải cút đi ngay rồi, bớt ở chỗ này lè lưỡi nói bậy linh tinh!"
Hứa Dương chỉ vào hai người Hứa Đan Hứa Song, chuyển qua phía mọi người ở đây, cao giọng nói "Hứa Song này hôm qua đã cợt nhả với một tên nam tử trẻ tuổi ở trong cửa tiệm ở đường Phúc Vận, bị tỷ tỷ của hắn bắt được, đánh cho một trận cực đau.
"Nàng thì dập đầu bồi tội trả lại hai tỷ đệ người ta, còn Hứa Đan thì lại phải lấy ra một vạn năm ngàn lượng bạc, khổ chủ lúc này mới thả các nàng rời đi. Việc này trong thành có mấy trăm người mắt thấy, hỏi một chút là biết ngay."
Hứa Ích nghe thấy vậy, nhíu mày trừng mắt nhìn về phía Hứa Song, hạ giọng giận nói "Đồ hỗn trướng, nói bảo ngươi đóng cửa không ra, không ngờ còn đi gây chuyện!"
"Con..." Hứa Song cúi gằm đầu xuống thấp một hơn chút.
Hứa Dương khẽ cười nói "Là con hàng này, còn muốn kế nhiệm gia chủ Hứa gia sao? Là muốn để cho Hứa gia phải mất mặt với toàn bộ thành Phượng Minh sao?"
"Khục ——" Tam cô nãi của Hứa Dương tiến lên hai bước, vịn vào ba tong nói, "Người trẻ tuổi ai còn không có thời điểm khinh suất chứ? Nghiêm khắc quản giáo, sửa chữa là được, cũng không phải đại sự giết người phóng hỏa gì."
Một tên trưởng bối Hứa gia khác lập tức tiếp nói "Ta lại cảm thấy, Hứa Đan làm người chính trực, thấy muội muội phạm sai lầm, liền lập tức cầm bạc đền bù tổn thất người ta, phẩm hạnh này rất tốt a!"
Hứa Dương suýt chút nữa không có phát tức giận ra, điều này thật đúng là rửa tay cực sạch rồi! Xem ra anh đây, hôm qua "Tống tiền" nàng hơn một vạn lượng kia, ngược lại là giúp cho phẩm hạnh của nàng đoan chính rồi sao?
"Không sai." Lại có một lão phụ nghiêm từ chính nghĩa nói, "Bất luận là như thế nào, tuyệt không thể để một người tu vi thấp đảm nhiệm chức gia chủ được, đây là đại sự liên quan đến sự hưng suy của gia tộc, tên Hứa Dương này vẫn là không thành..."
Hứa Duệ lập tức cắt ngang lời nàng nói "Biểu di, ngươi sao đã vội kết luận Dương nhi không thành chứ? Kì thực tu vi của hắn đã..."
Nói đến đây, nàng không khỏi ngẩn người, mình thật sự là vẫn còn chưa biết tu vi của nhi tử. Tiểu tử này lần trước ẩn ý nói muốn tiết lộ một chút cho mình, kết quả vong vo mấy vòng liền không thèm nói ra.
Hứa Ích thấy nàng đột nhiên dừng lại, chỉ coi nàng là chột dạ, lập tức bắt lấy nỗi đau của nàng tấn công mạnh, "Phế vật này đến tột cùng tu vi gì, ngươi ngược lại là nói a, Luyện Khí nhập môn? Hay là Luyện Khí Nhất Trọng?"
Phía dưới lập tức truyền ra vài tiếng cười nhẹ.
Hứa Duệ nhìn về phía Hứa Dương, thấy hắn cũng không có ý định công bố tu vi của mình, đành phải vội ho một tiếng, cao giọng nói "Chuyện này không cần phải nói cho ngươi biết, ngươi chỉ cần biết thực lực của hắn cao hơn hai nữ nhi này của ngươi rất nhiều là được."
"Hừ, nói khoác còn không biết ngượng!" Hứa Ích lạnh hừ một tiếng, lại nói, "Xét cho cùng, vẫn là phải dùng thực lực để nói chuyện.
"Nếu ngươi đã không muốn nói ra tu vi của tên phế vật này, vậy chi bằng để hắn cùng hai nữ nhi của ta tỷ thí một phen, mạnh yếu dĩ nhiên sẽ rõ ràng."
Hứa Duệ lại nhìn về phía Hứa Dương, thấp giọng nói "Dương nhi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Hứa Dương bị phơi dưới ánh mặt trời giữa trưa dường như có chút buồn ngủ, ngáp một cái, lần lượt chỉ vào Hứa Song cùng Hứa Đan, nói với Hứa Ích "Có phải chờ sau khi ta thắng nàng, vẫn phải cùng nàng lại đánh một trận khác hay không?"
Hứa Ích liếc xéo hắn nói "Hừ, chờ khi ngươi không có bị đánh cho tàn phế rồi nói sau!"
Hứa Dương gật đầu, "Nếu đều phải đánh, vậy thì cũng chớ làm lãng phí thời gian, cứ để cả hai người cùng lên một lúc đi."
Hắn lời này vừa nói ra, mọi người ở đây lập tức một mảnh xôn xao, "Ta không nghe lầm đấy chứ, hắn muốn một chọi hai sao? !"
"Đối phương một người Luyện Khí Tứ Trọng cùng một người Luyện Khí Ngũ Trọng, hắn chẳng lẽ nói đùa sao!"
"Ta thấy thái độ tự nhiên trấn định của hắn, có lẽ thật sự cũng có phần nắm chắc..."
"Nếu là như vậy, thì hắn ít nhất phải có thực lực Luyện Khí Lục Trọng."
"Mười sáu tuổi Luyện Khí Lục Trọng? ! Đừng nói là một nam hài tử đã khó mà tu luyện, kể cả là nữ hài nhi vậy cũng quả thực là yêu nghiệt a!"
"Tam công chúa điện hạ danh xưng thiên tài đệ nhất của Đại Chính Quốc, cũng là khi mười bảy tuổi mới đạt tới Luyện Khí Lục Trọng, tên Hứa Dương này..."
"Đừng có gấp, có lẽ hắn chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, vẫn là chờ bọn hắn so tài qua rồi nói sau."
Hứa Ích nhìn qua Hứa Dương, lắc đầu mà cười, "Nếu ngươi đã không biết tự lượng sức như thế, vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi bất luận là tàn phế chân tay, hay là chết thẳng cẳng, thì cũng đừng trách ta không có nhắc nhở. Đan nhi, Song Nhi, các ngươi cùng lên đi."
Hứa Đan dường như có chút không vui, mặt mê muội mà nhìn chằm chằm vào Hứa Dương, "Nương, đối phó với phế vật bực này, để muội muội đi cũng được, con không muốn mất đi người này."