Chương 174: Có Tiền, Tự Do Phóng Khoáng

Khi Hứa Dương đi ra từ Phồn Trân Điện, trong Càn Nguyên Đại đã nhiều thêm chín cái bình ngọc nhỏ, bên trong là trọn vẹn tám mươi hai khắc Thanh Linh Dịch!

Mà trong số đó có ba mươi khắc Thanh Linh Dịch do hôm qua Chúc Đại đánh cược thua đưa, mấy người đã cứng rắn đem hắn phân mười khắc, trước mắt toàn bộ tài sản của hắn đã có gần trăm khắc Thanh Linh Dịch!

Dù cho nhìn khắp toàn bộ Huyền Hoa tông, ngoại trừ tông chủ và mấy tên trưởng lão, thì người có thể lập tức xuất ra nhiều Thanh Linh Dịch như vậy cũng không tìm ra được mấy người.

Phải biết rằng, số tiền này có thể đủ mua hai kiện trung phẩm linh văn khí, hoặc là năm sáu viên thượng phẩm đan dược, tuyệt đại đa số đệ tử tông môn tích lũy cả một đời cũng tích lũy không được nhiều như vậy!

Bây giờ Hứa Dương đang nằm trong số đệ tử mới, tuyệt đối coi là thổ hào bên trong thổ hào.

Ngoài ra, bởi vì hắn đã bán ra cho Phồn Trân Điện một số lượng lớn linh dược —— phẩm chất kém nhất cũng là hạ phẩm, vượt qua hơn sáu trăm cây —— dựa theo quy định tông môn, cũng kiếm thêm được hai điểm công tích tông môn, khiến công tích hiện tại của hắn cộng lại đã đạt tới mười bảy điểm, càng là có một không hai trong số tất cả các đệ tử mới.

Cầm một đống lớn Thanh Linh Dịch, Hứa Dương lập tức bay về phía Tư Cần Điện.

Đã trải qua cửu tử nhất sinh ở bên trong mê trận, cùng với sự kiện ám sát khuya ngày hôm trước, hắn thật sự đã cảm nhận được rằng việc chuẩn bị một số vật bảo mệnh tùy thân quan trọng đến bực nào!

Thanh Linh Dịch lưu ở trên người cũng chỉ là chút dịch nhỏ màu xanh vô dụng, chỉ có đổi thành các loại linh phù, đan dược, mới có thể thể hiện ra giá trị của nó.

Trên "Phiên chợ" ở ngoài Tư Cần Điện, hắn đã mua được mấy chục tấm linh phù, đan dược cùng bốn bộ linh trận dưới sự chào đón nồng nhiệt của đông đảo đệ tử tông môn cùng với những ánh mắt soi mói nóng bỏng.

Những thứ này đủ loại công năng, chỉ cần hắn cảm thấy có thể sẽ có chút tác dụng, liền tất cả đều bỏ vào trong túi, không bao lâu đã tiêu hết gần ba mươi khắc Thanh Linh Dịch.

Không còn cách nào, kẻ có tiền chính là tự do phóng khoáng như thế.

Đợi đến khi mua sắm kết thúc, Hứa Dương lập tức chạy về Hồng Vân Phong, thẳng đến chỗ ở của Dư Hi, chuẩn bị xin phép nghỉ để về nhà.

Ngoài thạch ốc gần đỉnh núi Hồng Vân Phong, một tên đệ tử trên cổ áo thêu ngân sắc Lôi Điện nhìn thấy có ngọc bay đang rơi xuống dưới, lập tức cao giọng nói "Dư sư tổ phụng lệnh tông chủ, tự bế quan hối lỗi..."

Nàng chưa kịp dứt lời thì đã thấy sư muội mặc váy bên cạnh lao ra như gió, nhiệt tình chào hỏi "Hứa bảng, a! Đây nhất định chính là Hứa sư đệ a? Tai nghe không bằng mắt thấy, quả nhiên là phong thái trác tuyệt, khí độ xuất trần a!"

Hứa Dương chắp tay nói "Vị sư tỷ này quá khen rồi."

Một người đệ tử khác mất bò mới lo làm chuồng, vội vàng cũng đi qua, càng là tiếu dung xán lạn, "Chúng ta là đệ tử của Phụng Luật Điện, nàng gọi Lữ Sướng, ta gọi Hàn Kha Thụy. Không biết Hứa sư đệ tới có chuyện gì?"

Người của Phụng Luật Điện tới chỗ này làm gì? Khó trách cảm thấy các nàng lạ mắt. Hứa Dương tuy là nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, rồi lại gật đầu ra hiệu đối với hai người, sau đó nhìn về phía thạch ốc Dư Hi nói "Ồ, nhà ta có chút việc gấp, muốn tìm Dư sư tổ để xin nghỉ phép, không biết..."

Lữ Sướng vội vàng ngăn hắn lại, khổ sở nói "Hứa sư đệ, cái này chỉ sợ không thành rồi.

"Tối hôm qua tông chủ bên kia đã ban hành hình phạt đối với Dư sư tổ —— tự bế quan hối lỗi nửa năm. Chúng ta chính là phụng mệnh giám sát ở đây."

"Hình phạt?" Hứa Dương lúc này mới nhớ tới, sự nhầm lẫn của Dư Hi đã đem mê trận làm thành dị cảnh, bảo các đệ tử Hồng Vân Phong tiến vào để lịch luyện, chết hơn mấy chục người, tông môn khẳng định sẽ phải trừng phạt, răn đe.

Nói đến sự nhầm lẫn lớn như vậy, chỉ vẻn vẹn tự bế quan hối lỗi nửa năm đã là rất nhẹ rồi.

Hứa Dương không khỏi vò đầu bứt tai, từ núi Huyền Hoa đi thành Phượng Minh một chuyến tối thiểu phải mất ít nhất mười ngày đến nửa tháng, nếu muốn rời khỏi tông môn một thời gian dài như vậy, thì nhất định phải xin nghỉ phép với sư phụ mình hoặc chủ sự một Phong.

Nhưng trước mắt Trầm Thiên Mục cùng Dư Hi đều không gặp được ai, vậy thì chuyện này sẽ thành sự phiền toái rồi...

Hàn Kha Thụy thấy thần sắc hắn phiền muộn, lập tức lại gần ân cần nói "Nếu như Hứa sư đệ muốn rời khỏi sơn môn một đoạn thời gian, ta ngược lại thật ra có một biện pháp."

"Ồ? Còn thỉnh sư tỷ chỉ giáo."

Hàn Kha Thụy cười nói "Hứa sư đệ chỉ cần đi một chuyến tới Vụ Đức Điện, tìm một cái nhiệm vụ tông môn khoảng cách gần nhà ngươi rồi nhận lấy nó.

"Với thực lực của Hứa sư đệ, thì giải quyết một chút nhiệm vụ tất sẽ tốn không có bao nhiêu thời gian, khoảng thời gian còn lại sẽ có thể đi về để xử lý sự việc trong nhà rồi."

Hứa Dương liên tục gật đầu, chắp tay hành lễ, "Đa tạ Hàn sư tỷ chỉ điểm, vậy ta sẽ đi ngay đến Vụ Đức Điện."

Lữ Sướng nhìn lấy bóng lưng hắn đi xa, không khỏi trợn mắt nhìn Hàn Kha Thụy một chút, thấp giọng nói "Nếu ngươi không thừa nước đục thả câu, thì chúng ta cũng có thể trò chuyện nhiều thêm được một lát cùng với Hứa sư đệ..."

"Không có khả năng, ta sẽ không muốn nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của sư đệ chúng ta nhiễm lên vẻ u sầu." Hàn Kha Thụy lập tức trả lại cho nàng một cái liếc mắt, lời nói chính nghĩa nghiêm túc, "Chỉ cần hắn vui vẻ, ta ít nói hai câu với hắn, ta cũng vui lòng."

"Hừ! Giả vờ thanh cao!"

Trong Vụ Đức Điện.

Tôn Ích đang đắc ý hưởng thụ lấy ánh mắt hâm mộ của các nữ đệ tử khác, hai mắt trong chốc lát không rời Hứa Dương, mấy lần suýt nữa bị trượt chân bậc thang trong điện, nhưng không thèm để ý đến, "A, Hứa sư thúc cẩn thận dưới chân."

Thẳng cho đến khi Hứa Dương vào trong phòng, trong đại sảnh một đám đệ tử mới nhao nhao quay đầu nhìn lại, rồi việc của ai người đó tiếp tục.

Đây là một căn phòng yên tĩnh chỉ có những đệ tử cốt cán mới có thể được hưởng dụng, mặc dù Hứa Dương không phải đệ tử cốt cán, nhưng Tôn Ích đã chủ trương tự tác để mở cửa sau cho hắn, ngược lại tránh đi sự ồn ào trong đại sảnh.

Tôn Ích đem một quyển lớn danh sách nhiệm vụ tông môn bày ra ở trước mặt Hứa Dương, sau khi cực kỳ chu đáo lật ra mấy chục trang, xoa xoa tay cười nói "Hứa sư thúc, bắt đầu từ chỗ này chính là nhiệm vụ thích hợp cho thực lực Thất Mạch cảnh, ngài xem..."

Hứa Dương lập tức lật lại về phía trước, rồi hỏi "Có cái nào gần thành Phượng Minh hay không?"

"Thành Phượng Minh? Có!" Tôn Ích cực kỳ quen thuộc lật lại vài tờ về phía sau, "Thành chủ thành Cổ Giang mời tông môn giúp hắn..."

Hứa Dương nhìn thấy một loạt chữ nhỏ bên cạnh cái nhiệm vụ kia "Thất Mạch cảnh sơ kỳ trở lên", lập tức lắc đầu nói "Cái này có chút phiền phức, đơn giản chút thì tốt, ta không quan tâm đến ban thưởng nhiệm vụ."

Tôn Ích suy nghĩ một chút, rồi lật trở lại vài tờ, "Vậy thì, Trình gia của Hạt Tùng trấn..."

Hứa Dương nhìn thấy "Luyện Khí Thất Trọng trở lên", lắc đầu một lần nữa, "Đơn giản hơn một chút nữa."

Tôn Ích lật ra nửa ngày, tha thiết hỏi "Cái này chỉ cần Luyện Khí Tam Trọng là được, nhiệm vụ vốn là dành cho đệ tử ngoại môn, có điều xa hơn một chút, nhưng đi qua thành Phượng Minh. Ý Hứa sư thúc như thế nào?"

"Để ta xem một chút." Hứa Dương lập tức tiếp nhận lấy quyển sách, nhanh chóng xem qua một lần lời giới thiệu nhiệm vụ, không khỏi gật đầu.

Nhiệm vụ này chính là áp giải một tên tù nhân đi đến Thanh Dương tông cách nơi này hơn hai ngàn bốn trăm dặm, trên đường vừa vặn đi qua thành Phượng Minh.

Hắn trong lòng thầm nghĩ, tên tù nhân này tuy là phạm trọng tội giết người, nhưng thực lực chỉ có Luyện Khí Nhị Trọng, ta còn có thể mang thêm hai tên đồng hành đệ tử ngoại môn, phương diện an toàn có lẽ là không có vấn đề gì.

Về phần phương diện thời gian, trong khi ở thành Phượng Minh thì dừng lại hai ba ngày, chờ khi nương mình đem sự tình xử lý xong, lập tức lên đường tiếp tục đi về phía đông, tuyệt đối sẽ không làm sự việc bị chậm trễ.

Hắn lập tức liếc nhìn xuống dòng dưới cùng của mô tả nhiệm vụ, "Hạn hoàn thành trong hai mươi ngày", cảm giác thời gian có chút khẩn trương, dù sao cũng cần dành thời gian để về nhà.

Hắn vừa chắp tay, vừa cười với Tôn Ích hỏi "Tôn sư điệt, không biết về phương diện thời gian này, còn có thể thư thả hơn một chút nữa được không?"