Chương 134: Nàng Muốn Thổ Lộ Với Hứa Sư Thúc

Trong đêm đen, đằng sau một tảng đá có hình thù kỳ lạ.

Thạch Sầm cả kinh trừng lớn hai mắt, thất thanh nói "Sao, sao lại là hắn? Sợ là có nhầm lẫn gì rồi?"

"Nhỏ giọng một chút!" Bành Diệp vội làm thủ thế im lặng, cảnh giác nhìn xung quanh, không phát hiện ra có động tĩnh gì lúc này mới thấp giọng nói, "Ta có nhãn lực khác người, tuyệt không sai lầm!"

Giọng nói của nàng uy nghiêm đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng, "Người này tâm ngoan thủ lạt, mấy người cùng đội với hắn có lẽ đã bị hắn hạ độc. Nếu như không nhanh chóng đem hắn diệt trừ, không biết còn có bao nhiêu đồng môn nữa sẽ bị giết hại!"

Thạch Sầm quay đầu nhìn đống lửa lù lù đằng xa, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói "Không nghĩ tới dưới làn da đẹp như Thiên Tiên, lại có lòng dạ rắn rết như vậy!"

"Không sai! Hắn chính là dùng bề ngoài lừa gạt lòng tin của các đệ tử, nhờ vào đó làm các việc gian ác ở trong tông môn." Bành Diệp đứng chắp tay, tự biên tự diễn ăn không nói có, "Đây cũng là thủ đoạn mà đám người Ma đạo kia thường dùng đến."

Thạch Sầm biểu lộ nghiêm túc gật đầu, nắm chặt nắm đấm nói "Bành sư tỷ, chúng ta hãy liên lạc với những đệ tử khác. Hơn mười người cùng nhau xuất thủ, cho là hắn chắp cánh cũng khó thoát!"

"Không thể!" Bành Diệp vội vàng nói, "Nhiều người sẽ dễ để lộ phong thanh, huống hồ những người kia còn có thể là đồng bọn của hắn. Trước mắt ta chỉ có thể tín nhiệm vẻn vẹn một mình ngươi mà thôi!"

"Nhưng ta nghe nói thực lực của hắn không kém..."

"Không sao, ta đã có một kế hoạch hoàn chỉnh. Chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, tất có thể vạn vô nhất thất!"

"Được! Ta nghe Bành sư tỷ."

Thạch Sầm quay đầu đi, trong mắt lại lộ ra vẻ tiếc nuối, trong lòng thở dài, thật đáng tiếc một người nhan sắc tài năng như Quan Ngọc vậy mà vì sao lại tiếp tay hành động cho ác quỷ...

Từ ngày thứ hai sau khi Hứa Dương đi vào dị cảnh trở đi, chưa bao giờ hắn được ngủ yên như đêm nay.

Các nữ đệ tử trong trại tạm thời khó có được cơ hội tiếp xúc gần gũi với "Hứa đầu bảng", cho nên nhất trí không cho hắn gác đêm, có người thì nhường giường, có người thì nhường chăn mền, đãi ngộ đó đơn giản là cực kỳ tốt.

Hứa Dương đang nằm mơ gặm chân thỏ nướng gặm đến nỗi miệng chảy đầy mỡ, liền nghe thấy có người ở bên tai nhẹ giọng gọi nói "Hứa sư đệ, Hứa sư đệ! Tỉnh dậy đi..."

Hắn cố gắng hết sức mở mí mắt đau nhức của mình, chỉ nhìn thấy một nữ đệ tử chừng hai mươi tuổi đang ngồi xổm bên cạnh gọi mình. Hắn nhớ mang máng, người này hình như tên là Thạch Sầm.

Hắn mắt liếc nhìn bầu trời, vừa gần bình minh mà thôi, lão đại không tình nguyện ngồi dậy nói "Thạch sư tỷ có chuyện gì?"

Thạch Sầm tiến lên một bước, thấp giọng nói "Có một chuyện đại sự liên quan đến sự sống còn, ta nhất định phải nói cho sư đệ mới được!"

"Ồ?" Hứa Dương nhìn nàng biểu lộ sự nghiêm túc, vội vàng xuống giường, khẽ nhíu mày, "Đến cùng là chuyện gì?"

"Hứa sư đệ đi theo ta, chỉ cần nhìn là biết."

Hứa Dương quét mắt liếc nhìn những đệ tử khác còn đang ngủ say, chần chờ nói "Chỉ hai chúng ta sao?"

"Bành sư thúc cũng đang chờ chúng ta." Thạch Sầm nói, "Việc này cực kỳ quan trọng, đợi lát nữa sẽ cùng ngươi chậm rãi giải thích."

Hứa Dương tuy có chút buồn bực, nhưng thấy nàng nói cực kỳ trịnh trọng, trong lòng cũng rất là tò mò.

Hắn đi theo Thạch Sầm đến rìa trại tạm thời, lại thấy người sau cùng hai tên đệ tử gác đêm gật đầu ra hiệu, trong lòng liền càng không nghi ngờ gì, lập tức tăng tốc bước chân đi theo.

Một nữ đệ tử túc trực ban đêm đợi hai người đi khuất, nói với những người bên cạnh "Tiền sư tỷ, ngươi nói Thạch sư thúc sẽ không phải là muốn bày tỏ lòng mình với Hứa sư thúc đấy chứ?"

Tiền sư tỷ lão thành cười một tiếng, "Dù sao chúng ta mỗi người ba phân Thanh Linh Dịch tới tay, ai thèm quan tâm nàng muốn nói gì. Hơn nữa, Hứa sư thúc nào có thèm để ý tới nàng..."

Thạch Sầm bước chân cực nhanh, thỉnh thoảng quay đầu thúc giục "Hứa sư đệ, yêu thú trong núi này đã bị chúng ta xua đuổi mấy lần rồi, ngươi cứ đi tới là xong, khẳng định sẽ không có nguy hiểm."

Lại đi một đoạn, Hứa Dương quan sát bốn phía xung quanh, thấy đã đến chân núi, không khỏi nghi ngờ nói "Thạch sư tỷ, đến cùng là chuyện gì? Còn bao xa nữa?"

"Cũng sắp đến rồi." Thạch Sầm bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống, đưa tay chỉ lên không trung, lớn tiếng nói, "Nhìn kìa! Có cái gì đang bay trên trời kìa!"

Hứa Dương theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay của nàng chỉ, nhưng đột nhiên trong lòng nghi hoặc nói, Ủa! Sao lời này nghe mà quen tai thế nhỉ? !

Hắn lập tức làm cái động tác như nhìn hướng lên trên, nhưng đầu chỉ khẽ nhúc nhích, rồi lập tức quay lại, đúng lúc cùng Thạch Sầm bốn mắt nhìn nhau, liền kinh hãi thấy người sau hai tay đang bấm niệm pháp quyết.

Thạch Sầm lấy làm kinh hãi, biểu lộ cực kỳ xấu hổ, trên tay cũng không khỏi dừng lại, lập tức vừa giận mà cắn răng, bắt đầu tiếp tục thi triển linh thuật.

Hứa Dương cũng là giật mình trong lòng con hàng này định muốn ám hại mình sao? !

Hắn vội vàng lách mình triệt thoái về phía sau, chân đạp phương vị Phá Trận Vũ, triệu tập toàn thân linh lực chuẩn bị phòng ngự.

Sau một khắc, Thạch Sầm khẽ quát một tiếng, trong lòng bàn tay linh lực ba động ra bốn phía xung quanh, bốn cây gai gỗ dày bằng củ sen đột nhiên xuất hiện ở hai bên thân thể nàng, sau đó bay thành bốn đường vòng cung phóng ra bắn về phía Hứa Dương!

Hai người đã ở rất gần nhau, Hứa Dương hoảng sợ vội vàng vặn eo đạp theo bộ pháp của Linh vũ, hai cây gai gỗ vù vù lướt qua sau lưng hắn.

Nhưng tu vi Thạch Sầm thực sự cao hơn hắn rất nhiều, không đợi hắn làm ra động tác kế tiếp, cây gai gỗ thứ ba và thứ tư đã bay tới phía trước.

Căn bản không kịp né tránh, Hứa Dương đành phải miễn cưỡng giơ cánh tay lên ngăn trở chỗ yếu hại.

Tiếp theo liền nghe thấy hai tiếng trầm đục "Bành bành", những cây gai gỗ bị mảng lớn sợi tơ kim sắc hiện ra ở trước người hắn ngăn lại, một cây trượt lên trên theo đường chéo, còn một cây thì bay ngược lại hơn mười trượng so với hắn, rốt cuộc cũng phá vỡ phòng ngự của sợi tơ kim sắc, đâm phập xuyên vào trong cánh tay trái của hắn.

Cũng may uy thế của gai gỗ đã bị Kim Cực Giáp tiêu hao chín thành, vẻn vẹn chỉ xuyên thấu vào một cánh tay của Hứa Dương sau đó liền ngừng lại, cách ngực hắn không tới nửa tấc!

Giờ phút này đầu óc của Hứa Dương lại là tỉnh táo dị thường, tuy rằng tu vi cụ thể của cái tên Thạch Sầm này đối với hắn cũng không rõ ràng, nhưng so với chính mình nhất định là cao hơn rất nhiều, liều mạng khẳng định là không có hi vọng, điều duy nhất có thể làm được chính là tạo ra được khoảng trống để cho mình chạy thoát.

Hắn lập tức nhịn xuống sự đau nhức kịch liệt, dùng sức nhổ gai gỗ ra, lại lấy tốc độ nhanh nhất kích phát một tấm phù Trữ Âm, bắt đầu thi triển Linh vũ.

Thạch Sầm đứng ở bên kia có chút kinh ngạc.

Theo lời chỉ thị của Bành Diệp đối với nàng là cố gắng hết sức ngăn chặn Hứa Dương, cho nên vừa nãy nàng xuất thủ chỉ phân ra ba thành linh lực để công kích, giữ lại bảy thành dùng để phòng bị cho sự phản kích mãnh liệt của Hứa Dương.

Ai ngờ một kích không nóng không lạnh kia, lại tuỳ tiện đả thương hắn.

Nàng nhanh chóng phản ứng lại, đây là thời cơ tuyệt vời để thừa thắng xông lên! Lập tức trên tay bấm niệm pháp quyết, lần này huy động gần như toàn thân linh lực, thề phải nhất kích tất sát.

Một lát sau, trọn vẹn mười cây gai gỗ nổi lên lơ lửng ở hai bên thân thể nàng.

Một bên khác, Hứa Dương cũng là liều mạng toàn lực, chỉ có thể phát huy đến cực hạn hiệu quả của "Mê tâm", mới có thể giành được đủ thời gian để thoát thân.

Thạch Sầm đã hoàn thành xong sự chuẩn bị của linh thuật, hai tay đẩy về phía trước.

Cùng lúc đó, ánh mắt Hứa Dương trở nên mê ly, đồng thời nương theo sự gia trì của Linh vũ, một đạo linh lực ba động chuẩn xác từ đầu ngón tay bắn về phía Thạch Sầm.

Tay của người sau chỉ tiến về phía trước ba tấc, bỗng nhiên thấy cả thế giới đều biến thành màu hồng, trước mắt xuất hiện một nam tử tuyệt sắc quần áo nửa kín nửa hở, rồi tiếp theo lại đi tới một người, hai người... cả hai đều mơ hồ dính vào cơ thể của nàng...

Chỉ có một cây gai gỗ bay xiêu xiêu vẹo vẹo ra theo động tác của nàng, chín cây gai còn lại rơi đôm đốp xuống đất.