Chương 133: Trời Ạ, Là Hứa Sư Thúc!

Hứa Dương vội vàng lật ngược túi trữ nước, phát hiện ra chỉ còn lại chưa đầy nửa túi nước, hẳn là vừa rồi khi rút lui không biết đã bị chọc thủng ở chỗ nào đó rồi, quả nhiên là khóc không ra nước mắt.

Hắn buồn bã nhìn về phía ngọn núi thấp kia, tuyệt nhiên không thể quay lại lần nữa, cũng không biết gần đó còn có nguồn nước nào nữa hay không...

Hắn chợt nhớ ra vừa rồi nhìn thấy nước trong đầm ở trên ngọn núi thấp kia là từ nơi khác chảy vào, nói cách khác, hẳn là nước này phải có một nguồn khác.

Nếu như có thể tìm thấy thượng du sơn tuyền, vấn đề nước uống có thể được giải quyết dễ dàng!

Hắn nhìn một chút xu thế của ngọn núi thấp, hẹp từ đông sang tây và kéo dài về phía bắc, thế là rất nhanh làm ra quyết định, tiếp tục đi về phía Bắc, đi vòng ra đằng sau ngọn núi thấp, có lẽ sẽ có thể tìm thấy được nguồn nước mới.

Sau khi hạ quyết tâm, Hứa Dương lập tức lên đường, loại nơi quỷ quái có Chân Yêu ẩn hiện này, một giây đồng hồ hắn cũng không muốn ở lại quá lâu.

Ngọn núi thấp kia cũng không lớn, sáng ngày thứ hai, Hứa Dương đã đi vòng đến sườn núi Tây Bắc, khi nhìn lên thì thấy một ngọn núi cao chót vót trải dài từ chân núi phía bắc của ngọn núi thấp, nối liền với một đỉnh núi cao hơn.

Lúc trước là bị ngọn núi thấp cản trở, mới không có phát hiện thì ra là bên ngoài ngọn núi còn có một ngọn núi khác.

"Nói cách khác, nước suối trong núi có khả năng từ ngọn núi phía sau chảy qua sườn núi." Hứa Dương nhìn về phía mặt phía bắc ngọn núi này, khẽ nhíu mày, "Cũng không biết trên núi còn có thứ gì muốn mạng nữa hay không..."

Sau khi do dự mãi, rốt cuộc hắn vẫn là không thỏa hiệp với khốn cảnh thiếu nước, dù sao gặp phải yêu thú còn có thể dựa vào Mị Thuật cùng phù Tiên Vụ để chạy trốn, còn nếu như không có nước uống thì chỉ có một con đường chết.

Sau khi làm chuẩn bị một phen, Hứa Dương leo lên mặt phía bắc đỉnh núi, một đường cẩn thận đi lên, nhưng lại phát hiện ra dọc đường hầu như không có yêu thú gì cả.

Tới gần lúc chạng vạng tối, hắn tìm một cây bách thụ để leo lên làm nơi cư trú, nhưng chợt nghe thấy Hải Yến kêu lên ở giữa không trung, "Có người! Có người!"

Trong đầu Hứa Dương lập tức toát ra cái hình ảnh "Nữ nhân" với cổ thon dài đầu dẹp kia, không khỏi lông tơ dựng đứng cả lên, sự ớn lạnh dâng lên khắp người từ dưới lòng bàn chân, một tay lấy ra phù Tiên Vụ định thôi phát.

Nhưng đúng vào lúc này, một cuộc trò chuyện giữa hai người từ bên kia sườn đồi truyền đến, "Đan sư tỷ, cái con quạ già kia cứ đang nhìn chằm chằm chúng ta, trông có vẻ kỳ quái."

"Không sao, chim Tước sống đêm mà thôi, không có nguy hiểm gì."

"Bành sư thúc muốn chúng ta phải cẩn thận, có cần đem nó làm thịt hay không?"

Hải Yến bị dọa đến nỗi quay đầu bay trở về núp ở trên bả vai Hứa Dương, không dám tiếp tục động đậy.

"Chớ có nhiều chuyện... Nó chạy rồi."

"Đan sư tỷ, ngươi nói chúng ta có thể còn sống ra ngoài được không?"

"Chỉ cần chúng ta trông coi cái nguồn nước này, đợi thêm hai mươi ngày tới, Cát sư bá các nàng tự sẽ đến cứu, ngươi sợ cái gì?"

Hứa Dương nghe thấy được ba chữ "Cát sư bá", lập tức gánh nặng trong lòng liền được thả lỏng, từ trên cây bách thụ nhảy xuống, bước nhanh về hướng nơi phát ra âm thanh.

"Có yêu thú? !" Cách đó không xa trên bãi đất trống, một tên đệ tử thanh sam nghe thấy được tiếng động, lập tức tay kết pháp quyết, đang định thi triển thuật Hỏa Đạn.

Hứa Dương vội vàng khua tay nói "Là người mình! Ta là Hứa Dương."

"Hứa Dương? Hứa sư thúc? !" Một người bên kia vội vàng cầm phù Chiếu Sáng, cẩn thận tiến lên nghênh đón, khi nàng nhìn thấy khuôn mặt lấm lem bùn đất cũng không giấu được vẻ đẹp trai của Hứa Dương, lập tức kinh hô, "Trời ạ! Thật sự là Hứa sư thúc!"

Hứa Dương là người đứng đầu bảng Ngọc Bảng, rất ít đệ tử trẻ tuổi của Hồng Vân Phong không ai là không biết hắn. Có điều hai người trước mặt này hắn lại không biết.

Nữ đệ tử đang cầm phù Chiếu Sáng thấy hắn do dự liền vội vàng vái chào nói "Đệ tử Đan Tự Minh. Ơ, kia là Chương Vận. Gặp qua Hứa sư thúc."

Hứa Dương chắp tay đáp lễ, lại hỏi "Quanh đây còn có ai khác nữa không?"

Đan Tự Minh cười nhăn nhở gật đầu nói "Tính cả Bành sư thúc, Thạch sư tỷ, tổng cộng mười một người, cộng thêm Hứa sư thúc thì có mười hai người."

Chương Vận cũng bu lại, chỉ về phía dốc núi, ân cần nói "Tất cả mọi người đang ở đó, để ta dẫn đường cho Hứa sư thúc."

Sau khi một mình lang thang suốt mấy ngày, cuối cùng cũng gặp được những đệ tử khác của tông môn, Hứa Dương trong lòng bỗng cảm giác an tâm hơn rất nhiều, vội vàng gật đầu nói "Được! Làm phiền rồi."

Lập tức, ba người cùng nhau đi lên núi, Chương Vận thấy con quạ trên bả vai Hứa sư thúc cứ trừng mắt nhìn mình, liên thanh kêu to, liền mượn cơ hội nói với Hứa Dương "Hứa sư thúc, con chim Tước sống đêm này là yêu thú người nuôi sao?"

"A, là ta nuôi."

Đan Tự Minh cũng giả bộ nhìn con chim, đôi mắt thì lại lưu luyến không rời được khuôn mặt của Hứa Dương, khen ngợi nói "Thật sự là một con chim xinh đẹp đáng yêu, đứng ở trên vai Hứa sư thúc, bằng thêm mấy phần khí chất."

Chương Vận cũng gật đầu, cười nói "Ngươi nhìn nó đang không ngừng kêu gào về phía bên này, trông giống như là rất thích chúng ta vậy."

"Khục, đúng vậy a..." Hứa Dương xấu hổ gật đầu, sau đó cố ý bước chân chậm lại, nhỏ giọng nói với Hải Yến, "Được rồi, cái gì mà 'Một đám thiếu nữ không có con mắt thẩm mỹ' chứ? Người ta cũng chưa thật sự động thủ làm thịt ngươi, đừng có hùng hùng hổ hổ như thế nữa."

Đi ra không đến trăm trượng, Hứa Dương liền nhìn thấy một đống lửa đang bùng cháy giữa một vòng sơn thạch, trên mặt đất chung quanh còn có đường vân ẩn ẩn lấp lánh, hẳn là bố trí linh trận phòng ngự.

Đan Tự Minh gấp đi mấy bước, cao giọng nói "Các ngươi xem ai đến rồi đây!"

Bảy tám người bên cạnh đống lửa lập tức đứng lên, khi nhìn thấy khuôn mặt Hứa Dương qua ánh lửa, tất cả đều vây quanh với nở nụ cười rực rỡ, "Là Hứa sư thúc? !"

"Hứa sư thúc cũng đến đây rồi!"

"Hứa sư thúc, ngươi uống miếng nước đi!"

"Hứa sư thúc, ngươi ăn miếng thịt đi!"

"Mau ngồi chỗ này..."

Mà ở bên kia đống lửa, một nữ nhân hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, với khuôn mặt dài đang nhìn chằm chằm Hứa Dương, trong lòng mừng rỡ như điên, Hứa Dương! Thật sự đúng là ngươi!

Quả thật đi mòn gót sắt tìm không thấy, thấy được chẳng tốn chút thời gian! Trong dị cảnh cực kỳ quỷ dị nguy hiểm trùng điệp này, vốn tưởng rằng sẽ không có cơ hội tìm lại được ngươi, không nghĩ tới ngươi lại đưa mình tới cửa!

Thật sự là trời cao phù hộ Bành Diệp ta! Chờ xử lý xong tiểu tử này, sau khi rời khỏi đây sẽ có thể được chén miếng thịt mềm tấm thân nhỏ bé của Tả Ngọc Thu kia rồi!

Bành Diệp vô thức lắc lắc bàn tay đang làm động tác nhào nặn, thu hồi vẻ mặt bỉ ổi, tiến đến gần Hứa Dương, trước tiên quan sát phía sau hắn, lúc này mới nói "Hứa sư đệ, ngươi là một mình tới đây?"

Hứa Dương bưng lấy một chén nước nóng, gật đầu nói "Tám ngày trước chúng ta gặp phải bầy yêu thú, bị tách ra. Ta một đường tìm kiếm nguồn nước, nên đã tìm được chỗ này."

"Vậy thì tốt rồi..." Bành Diệp vội vàng gượng cười hai tiếng, "A, ý của ta là, Hứa sư đệ không có chuyện thì tốt."

Nhưng trong lòng nàng thì âm thầm lắc đầu, tiểu tử này đã một mình đi bộ tám ngày trong dị cảnh với mật độ yêu thú dày đặc lại có thể bình yên vô sự, quả nhiên không phải nhân vật đơn giản! May mà ta đã làm thêm chuẩn bị, cũng tính toán kỹ càng không bỏ sót, lần này tất nhiên sẽ không thất thủ.

Nàng làm sao biết rằng, Hứa Dương là dựa vào Hải Yến cùng phù Tiên Vụ, mới một đường lăn lộn được đến nơi này, căn bản không có cứng rắn chống đỡ lại yêu thú cường đại.

Bành Diệp lại ra vẻ ân cần nói "Phía sau ngọn núi này có nước sạch nên Hứa sư đệ có thể yên tâm. Lý sư điệt, Phổ sư điệt mấy người các nàng cũng đã gặp bọn ta ở trên đường.

"Mọi người chỉ cần ở đây chờ thêm mười mấy hai mươi ngày, tông môn sẽ tới đón chúng ta đi ra."