Chương 29: Tiến Triển Quan Hệ

Nàng nhìn về phía Trần Lập hỏi:

- Như thế là xong rồi sao? Phu quân không định làm gì thiếp à?

Trần Lập khó hiểu nhìn Tử Vân hỏi:

- Làm gì là làm gì?

Nghe Trần Lập nói như thế Tử Vân bày ra một bộ dạng vô cùng ngại ngùng. Thật là quá đi à, nam nhân sao lại để nữ nhi hoa liêu nữ các nói ra những chuyện không đứng đắn như thế cơ chứ?

Nàng tỏ vẻ lẫn tránh nói:

- Là chuyện ấy đó.

- Chuyện ấy?

Trần Lập nghe thế thì đoán chính là chuyện giường chiếu! Nhưng không thể nào. Tử Vân là nữ nhân đơn thuần thơ ngây, dựa theo kinh nghiệm mấy vạn năm ngủ cùng với vô số người như hắn thì làm sao nàng ta có thể nghĩ đến chuyện giờ chiếu được cơ chứ? Là hắn nghĩ nhiều, nghĩ nhiều rồi.

Không phải Tử Vân đang ám chỉ chuyện giường chiếu mà là nhầm lẫn với cách truyền thụ nội công như mấy bộ phim kiếm hiệp hồi xưa mà thôi, chính nàng khi trước cũng từng trải qua, nhưng lần này thì không giống như thế nên nàng mới phản ứng như thế. Chứ nữ nhân hiền thục như thế làm sao có thể sồ sản được.

Trần Lập nghĩ rồi lại tự khen mình thông minh, như thế mà có thể từ vài quyển sách mà suy ra được lời nói khó hiểu của nữ nhá. Ha ha, chuyện này hắn có thể lấy làm kiêu ngạo với đồng bạn của hắn ở tiền vị diện trái đất rồi.

Trần Lập ho khục một tiếng nói:

- Kỳ thực phương thức của ta khác với bình thường một chút. Muội không cần để tâm đâu.

Nghe thế Tử Vân cảm thấy thực sự sốc, chả nhẽ Trần Lập sống lâu quá không có nữ nhân bên cạnh nên đã quên cách duy trì nồi gióng? Ông trời thật bất công mà, lão công của nàng làm sao có thể khiết tịnh tự nhiên như thế được cơ chứ? Không được, tu tiên chính là nghịch mệnh mà đi, vạn sự đều có thể cải biên, nếu phu quân của mình khiết tịnh thì bản thân mình tự tin rằng mình có thể khiến hắn một lần nữa cảm giác được tư vị cuộc sống.

Đổi một chút mặt mũi, Tử Vân mặt dày dựa vào lòng Trần Lập. Nàng tỏ ra vẻ cực kỳ nóng nực, mà vén phần phục trên bả vai mình ra, để lộ ra một phần tròn trắng mền mịn thích mắt.

Nàng nói:

- Phu quân, thiếp cảm thấy nóng quá.

Trần Lập vẫn y như cũ giữ cái suy đoán của mình, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn truyền thiên phú cho người khác thế nên tác dụng phụ là không thể nào tránh khỏi.

Hắn nói:

- Nóng à? Chắc là phần còn lại nàng cháu tiêu hóa được. Lại đây nằm lên giường đi.

Tử Vân nghe thế giống như đi mưa gặp được dù mà mừng rỡ đi cùng với Trần Lập lên giường.

Nàng nhắm chặt hai mắt lại không dám mở ra, chờ hắn động thủ. Thế nhưng đối với nữ nhân khác Trần Lập lại rất khôn khéo mà nhìn ra toàn bộ ý định của nàng ta, như đối với Tử Vân thì hắn gần như là đoán sai bét tè. Hắn cầm lấy cái chăn đắp lên người nàng, sau đó bố trí thêm bốn khối Thiết Hàn Băng Phách đặt ở bốn góc giường để cho nó tỏa ra hàn khí xua tan đi dương khí trong cơ thể nàng, giúp nàng đỡ nóng hơn.

Còn hắn thì quay về ngồi ở cạnh bức tường nhắm nghiền mắt lại bắt đầu hộ pháp cho nàng.

Hệ thống chứng kiến một tràn này, thì không thể hiểu nổi ký chủ của mình từ trước đến giường luôn dùng kế bẩn để bắt ép con gái nhà người ta, thế mà ngày hôm nay lại ngu ngốc như thê.s ý định nương tử của nhà mình rõ như ánh ban mai thế mà hắn giả vờ trở thành một người mù, làm như không thấy gì.

Tức tối không làm gì được chỉ đành hiện lên châm biếm:

"Ký chủ lúc trước của ta âm mưu xỏa huyệt mặt dày vô sỉ trang bức tán loạn thế mà bây giờ giống như một tên thái giám thấy nữ nhân chỉ đặt lên giường mà không làm gì"

- Ngươi nói ai thái giám. Hệ thống ngươi đừng quên ngươi chỉ là hệ thống, ngươi căn bản không thể hiểu nổi cái gì là tâm tư con người, đừng có ở đó mà đoán bừa như thế. Nương tử nhà ta đơn tuần thanh thuần như thế làm sao có thể làm ra chuyện câu dẫn được, chỉ khi ta chủ động thì nàng mới làm mà thôi.

Nghe những lời này của ký chủ, hệ thống không giới tính không cảm xúc bất giác cũng phải thở dài một tiếng.

"Không biết ký chủ có vận tốt không biết hưởng hay là đến đoạn tốt bất ngờ bị ngu nữa"

- Ngươi mới là kẻ bị ngu, cả nhà ngươi đều bị ngu. Hệ thống cha hệ thống mẹ của ngươi mới bị ngu.

Hệ thống kỳ thực rất muốn hiện lên cho Trần Lập thấy thế nào là trời cao đất dày, rất tiếc là hiện tại nó chưa thăng cấp đến mức độ có thể diễn hóa ra được thực thể. Khi diễn hóa ra thực thể rồi nó sẽ cho Trần Lập biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.

Tử Vân khóc ròng nằm trên giường đầy sự cô đơn. Nhưng nàng tự động viên mình lúc nào khởi đầu luôn là thời điểm khó khăn nhất, đối với ai cũng như thế! Nàng chỉ cần không bỏ cuộc là tất vạn sự đều có thể thành.

Trải qua một thời gian nằm nghĩ bên trên giường, Trần Lập cảm nhận thấy khí tức của nương tử mình thay đổi triệt để. Dường như không chỉ có thêm một thiên phú, mà linh thể của nàng cũng diễn biến ra một tràng biến đổi, giống như thể than đá dần dần hóa thành kim cương vậy. Hắn lúc trước thêm thiên phú cũng chỉ là thêm thiên phú mà thôi, không dẫn đến thay đổi về chất như vậy.

Thì ra đây chính là sự thăng cấp của hệ thống mà nó thường xuyên nhắc đến cho hắn đấy ư? Vậy tương lai của nương tử nhà hắn cùng nhau đi với Trần Lập thì sẽ sáng lạn hơn hắn biết bao nhiêu lần

Hắn không phải là người quá mức ích kỷ nên nghe được tin này Trần Lập mừng hơn là lo sợ. Tất nhiên có một điểm mà hệ thống cùng với hắn đến giờ vẫn chưa được tiết lộ, đó là về sau Tử Vân càng mạnh mẽ thay vì trợ giúp hắn thì hắn mỗi khi gặp nàng đều cần phải có một thứ thuốc trợ tim.

Tử Vân sau một hồi thức tỉnh thiên phú thứ ba của mình thì ngồi dậy đi ra khỏi giường.

Trần Lập thấy thế thì đi lại hỏi về tình hình của nàng một chút. Nhưng hắn chưa kịp hỏi thì hắn thấy một khuôn mặt lạnh tanh vô hồn với cặp tử nhãn vân sắc tràn ngập một màu u ám của Tử Vân nhìn hắn, giống như thể một con búp bê trong mấy bộ phim kinh dị vậy, vừa u ám lại vừa tràn đầy sát khí.

Cái bộ dạng dọa người này Trần Lập chưa từng gặp qua, hắn lúc trước đã từng đánh khắp cửu châu thập địa lên đến cửu tầng đại thiên rồi vào viễn siêu thời không giao thủ nhưng vẫn chưa gặp cái mặt nào như thế, bất giác trong người hắn dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi kỳ lạ.

Tử Vân bất chợt nắm lấy tay hắn khiến hắn giật nảy mình lên một cái. Nàng ta nhìn thẳng vào mắt hắn bằng cặp mắt vô hồn trống rỗng lạnh lẽo u ám kia nói:

- Thiếp... Thiếp nhất định sẽ khiến phu quân nhớ lại cảm giác đó. Thiếp nhất định sẽ khiếp phu quân có lại tư vị.

Trần Lập nghe thế đổ cả mồ hôi lạnh đẩy Tử Vân ra ngoài cửa nói:

- Chắc là nằm một chỗ lâu quá có chút nhiễm hàn khí rồi. Nương tử à, nàng đi ra ngoài hít thở không khí cho khuây khỏa đi.

Nghe Trần Lập gọi mình một tiếng nương tử, cái khuôn mặt như trời đen sắp đánh sét của nàng lập tức được xua tan đi, để lộ ra một nụ cười vui vẻ hân hoan của mặt trời.

Phu quân của nàng gọi nàng một tiếng nương tư, vậy là mối quan hệ của vợ chồng son của hai người đã có tiến triển vô cùng lớn rồi. Nàng không thể nào tin được cái điều này!

Nàng nhìn về phía hắn nở ra một nụ cười ấm áp nói:

- Thiếp để phu quân phiền lòng rồi.

Trước thì như ma quỷ điện ngục sau thì như là thánh nữ cứu rỗi tâm hồn, Trần Lập nhìn thấy một biểu cảm của thiếu nữ thanh thuần này bỗng nhiên rung động thật sâu, lúc trước không phải hắn chưa từng ngủ qua với thiếu nữ thanh thuần, thậm trí hắn còn hại đời một nữ nhân thanh thuần trở thành một bà thiên la địa sát ai nấy đều khiếp sợ nữa cơ, nhưng trong những lần đó bất quá Trần Lập hắn chỉ xem như là tìm loại cảm giác mới lạ mà thôi chứ chưa hề rung động như thế này.

Hắn ho khục khục như thế nói:

- Thôi được rồi nàng đi ra hít thở không khí một chút đi.

Nhìn thấy biểu cảm ngại ngùng hiếm có này của tên Trần Lập mặt dày vô sỉ này, Tử Vân che miệng khẽ cười, hắn như thế mà cũng có những khoảnh khắc thật đáng yêu.

Nàng bước ra ngoài gia viên với khuôn mặt hân hoang, nhìn thấy nàng bước ra Hồng Liên chạy tới mà hỏi chuyện.

Hồng Liên hỏi:

- Thế nào? Có thành công hay không?

Tử Vân lắc đầu nói:

- Đa tạ sự trợ giúp của trưởng lão, nhưng đệ tử rất tiếc là không thể làm dược. Phu quân của đệ tử có chút ngốc nghếch.

Hồng Liên nghe thế thì khó hiểu, nếu đã không thành công thì tại sao ngươi lại cười tươi đến như thế kia?

Nhưng nàng dùng cảm nhận của mình mà xem xét lại thì đã có câu trả lời của mình. Khí tức trên người của Tử Vân thay đổi triệt để, nên biết rằng thiên phú của nàng được Trần Lập dựng nên tuy mạnh như kỳ thực không có chút thực dụng nào, chỉ có tầng thứ cao mới có chút chỗ vận dụng mà thôi, nên nàng nếu so với các đệ tử nội môn khác mà không có bảo bối cùng với kinh nghiệm của bản thân thì kỳ thực vô cùng tầm thường không có một chút nào nổi bậc, nhưng hiện nay linh thể của nàng trực tiếp thay đổi về chất bỏ xa xa thiên phú của các đệ tử hiện thành. Đây mới chính là lý do tái ao mà Tử Vân vui vẻ đến như vậy.

Hồng Liên chỉ than thân trách phận mình một câu chết tiệt, tại sao nàng lại không phải là Tử Vân như thế, nếu không bây giờ thì nàng có thể kiêu ngạo bước lên chức chưởng môn rồi. Kịch bản đấy đẹp nhưng đáng tiếc là nó không xảy ra.

Cách đấy không lâu Trần Lập cũng đi ra khỏi gia viên. Hắn vừa đi ra thì lập tức đi tìm Hồng Liên bàn với chuyện với nàng.

Hắn nói:

- Ta muốn gặp chưởng môn của Hành Đạo Môn.

- Chưởng môn? Tiểu gia có việc gì không hài lòng với tiểu đạo mà cần phải đi gặp chưởng môn như thế.

- Không có việc gì không hài lòng ở đạo trưởng chỉ là ta có chuyện cần nói với chưởng môn mà thôi.

- Vậy à? Tại vì chưởng môn chúng ta đang bế quang tu bổ lại thần khí trấn tông nên không tiện gặp người ngoài ấy mà.

Trần Lập nghe thế thì thể hiện ra một cái mặt dày vô sỉ của mình mà nói:

- Vậy thì đa tạ đạo trưởng gửi lời tới chưởng môn giúp ta rồi.

Trần Lập quả nhiên là người thích dựa vào tài lực cùng với thực lực của mình mà chèn ép người khác mà.

Quả nhiên là Hồng Liên không thể chịu nổ sức ép của đại lão trước mặt chỉ đành nói một tiếng:

- Để ta thông tri với chưởng môn chúng ta.

Nàng sau đấy dẫn Trần Lập đi dạo quanh một vòng nơi ở tu luyện ở đệ tử nội môn, Hành Đạo Môn tuy mới thành lập chỉ cách đây khoảng chừng năm ngàn năm mà thôi, chỉ là năm thế hệ tu sĩ mà thôi, nhưng Trần Lập nhìn sơ qua thì vô cùng đầy đủ, chả bù cho hắn trước kia không mấy cái như là dược viên dùng để trồng thuốc, sủng thú viên chuyên chăn nôi linh thú, còn có cả một nơi chuyên để dành cho đệ tử đặc huấn trước khi xuất sơn du ngoạn nữa. So với điều kiện của Trần Lập năm đấy tốt hơn biết bao nhiêu, nhớ vào năm hắn mới vừa đến đây có được hệ thống thì tông môn môn phái vẻn vẹn chỉ là một cái miếu đơn sơn, tông môn thì khá hơn một chút có nơi dành riêng cho đệ tử ngủ cùng với luyện đan, cái gì mà dược viên, cái gì mà linh thú đường đều mơ hồ không tồn tại, hằng ngày chỉ duy nhất một chuyện tu luyện hoặc là xuất sơn mà thôi. Xuất sơn thì đối đầu với yêu ma quỷ quái tràn lan, tu luyện thì đối đầu với tâm ma cực độ, lúc nào cũng trong trạng thái cầu bình an trong hung hiểm.

Bất tri bất giác Trần Lập thở dài lấy một hơi.

Chưởng môn của Hành Đạo Môn đương lúc tu luyện thì nghe thấy trưởng lão Hồng Liên gọi mình thì kém chút đã nộ hỏa xung thiên muốn tẩn cho nàng ta một trận.

Không biết chưởng môn gia ta đương lúc quan trọng chế luyện lại bảo bối không phải vì một chút chiến tích nhỏ nhoi mang Mặc Linh mộc về là có thể tha cho nàng ta một kiếp được, thất bại thì chinh là uổng phí đi ngàn vạn công sức đã bỏ ra!

Thế nhưng dưới uy danh của Hồng Liên khẳng đinh lần bế quan kết thúc sớm này chưởng môn nhất định sẽ không thiệt thòi thì chưởng môn Hành Đạo Môn cũng không bước ra Bạc Vân cung của mình.

Chương môn xuất quan mời Tử Vân cùng với Trần Lập vào bên trong Bạc Vân Cung để mà thụ giáo.

Chưởng môn Hành Đạo Môn cao cao tại thượng buông ánh mắt từ phía trên nhìn xuống soi xét mà hỏi:

- Cung Chủ Tử Vân đệ tử, ngươi đến đây hôm nay là muốn cầu kiến gì?

Đối với người bình thường thì có thể mười phần khiếp sợ vị chưởng môn này, nhưng đối với hai lão đầu như Tử Vân cùng với Trần Lập thì gần như không có uy hiếp.

Nhưng thân là đệ tử của một môn phái, phải dùng địa phương này để mà tu luyện thì Tử Vân cũng phải hạ cái tôi mình xuống mà cúi đầu ôm quyền lịch sự nói:

- Kính thưa chưởng môn hôm nay đệ tử đến đây không phải là để cầu kiến người mà là phu quân của đệ tử.

- Phu quân của ngươi?