Mặc dù Tử Vân trầm lặng không muốn hơn thua với người đời, nhưng tâm trạng của nàng hôm nay không phải nói là tệ thì phải là cực kỳ tệ, gặp mặt phu quân thế nhưng không được ân ái thể hiển tình cảm, ngược lại còn phải đi cùng với ả Hồng Liên chuyên nhìn vào túi tiền của phu quân nàng nữa cơ chứ, điều này làm cho ai mà không khó chịu cho được. Thế nên nàng mới nói ra những lời nói đả kích với Thần Tử Lăng, chứ lúc bình thường nàng chỉ nhìn hắn một cái rồi bỏ qua mà thôi.
Ở trong Sơn Lộc Đường có một đài chiến đấu dành cho các đệ tử hằng ngày giao chiến hữu nghị với nha lấy kinh nghiệm đối địch, mặc dù sơ sài chỉ là một khu vực với bốn bức tường mà thôi, nhưng được đường chủ của Sơn Lộc Đường chăm chút kỹ lưỡng để vài kiện binh khí phàm phẩm trang trí, cùng một vài chục con hình nhân bằng rơm để mà cho đệ tử rèn luyện đòn thế.
Mặc dù tu tiên là tu luyện trong nội thể của bản thân mình, truy tìm ra chân lý đại đạo, thấu triệt thiên địa vạn đạo nhưng không thể bỏ bê việc rèn dũa chiến đấu được. Tại vì thiên địa có hạn mà người tu tiện thì ngàn vạn vô tận không thể chứa chấp được hết, nên việc xảy ra tranh chấp pháp bảo là không thể tránh khỏi được.
Hai người Tử Vân, Thần Tử Lăng bước lên đài khiêu chiến, khí thế của Thần Tử Lăng giống như chiến sĩ xông pha trận mạc chiến trường, là một dạng sát khí liều chết cũng phải đòi lại danh dự cho bản thân bị vũ nhục của bản thân mình, còn Tử Vân thì nhẹ nhàng bình thản xem nhẹ chuyện này như không, nàng còn liên tục nhìn về phía phu quân Trần Lập của mình mà vẫy tay nữa, điều này có thể thấy rõ là nàng xem trọng việc Trần Lập hơn thiếu niên trước mặt.
- Thiếp sẽ cố gắng làm cho phu quân không mất mặt!
- Ừm... Ờ.
Trần Lập gượng gào cười nói với Tử Vân, hắn không ngờ tác dụng của mấy cuốn sách kia lại tốt như vậy, bông hoa dịu dàng kia của hắn đã trở thành một bông loa kèn rồi.
Nhìn thấy cảnh tượng này đám đệ tử kia dị nghị nói:
- Ta lúc trước làm thân với một vị sư huynh ở trên phía nội môn nên cũng có một chút hiểu biết về Tử Vân sư tỷ. Sư huynh nội môn kia nói rằng Tử Vân sư tỷ dịu dàng trầm mặt, thân thiện với người xung quanh, nhưng tuyệt nhiên là người vô cùng bình thản, dù là trưởng lão có giảng ra đại đạo đi chăng nữa cũng không mảy may làm cho sư tỷ phản ứng một chút nào.
- Nghe ngươi nói như thế thì lần này sư tỷ chúng ta quá cuồng nhiệt rồi?
- A ta nhớ lúc trước sư huynh kia của ta nói với ta rằng sư tỷ thường hay đối xử lạnh nhạt với sư huynh trong môn phái, nhưng đối với sư tỷ thì không đề phòng. Bây giờ ta hiểu rồi, Tử Vân sư tỷ là nữ nhân đã có trượng phu hiển nhiên không thể thân thiết với nam nhân khác được.
- Trượng phu? Là nam nhân kia sao?
- Đúng đúng.
- Nam nhân kia quả thực có vận may thật tốt, như thế mà thành hôn được đại mỹ nhân như sư tỷ làm nương tử của mình. Chắc hẳn là trước khi sư tỷ gia nhập môn phái chúng ta thì thành hôn, nếu mà gia nhập vào Hành Đạo Môn chúng ta rồi thì nam nhân kia dù có vận khí tốt hơn nữa cũng không có cửa.
- Ngươi nói đúng, ta ở đây đã hơn mười hai năm rồi, luận bàn trong giới tu tiên chúng ta, nhan sắc của Tử Vân sư tỷ có thể xưng tụng là đệ nhất thiên hạ. Bức họa Ánh Nhân Thần Tiên Tỷ Tỷ khắc họa Ánh Nhan đệ nhất mỹ nhất của Thất Sắc Đại Quang Tông cũng không thể so bằng được với sư tỷ chúng ta.
- Tên kia quả thực quá may mắn.
Nghe được những lời nói này Trần Lập không những không giận hờn bọn hắn, ngược lại hắn còn cảm thấy có chút thoải mái, may mắn cũng chính là một loại thực lực khiến cho người ta lấy làm kiêu ngọa đấy, nếu không nhân vật chính làm sao có thể đứng trước mọi người mà diễu võ dương oai được.
Trở lại trận chiến gặp mặt giữa Tử Vân cùng với Thần Tử Lăng, Thần Tử Lăng nghiêm túc đối với trận chiến này lấy ra Long Ỷ Kiếm của mình, thế nhưng khi nhìn thấy Tử Vân tay không tất sắc như thế thì bất mãn nói:
- Tử Vân sư tỷ sao không lấy thần binh của mình ra?
- Ta chỉ cảm thấy có chút không cần mà thôi.
Nàng lấy từ trong ống tay áo mình ra một cái bình sứ nhỏ được chạm khắc họa tiết vân xanh vô cùng bắt mắt, trên nó còn thấp thoáng một tia khí tức cường đại khiến cho người ta phải e sợ.
Nguyên lai đây là Liễu Nhưỡng Tương Bình, là cái bình dùng để đựng Nhưỡng Tương Dịch là một loại dịch có độ ăn mòn cực kỳ cao, kể cả thần binh cấp bậc thượng phẩm đi chăng nữa đứng trước nó chả khác gì một tờ giấy mỏng, chỉ cần một giọt cũng có thể khiến cho nó trở thành chất lỏng.
Nhìn thấy cái bình có vẻ bất phàm kia Thần Tử Lăng có một chút e ngại, không dám khinh xuất. Hắn âm thầm trong người vận chuyển Quyền Ấn mà phụ hoàng của hắn đưa cho hắn để khốn chế vận quốc long mệnh khí truyền vào thân thể cùng với binh khí mình. Bên ngoài quốc long mệnh khí tỏa ra từ trong người hắn là một dải hoàng kim quang không rõ ràng bao bọc lấy hắn, người khác nhìn vào Thần Tử Lăng giống như thấy uy thế của một bậc đế vương mà sinh ra một loại khiếp sợ vậy. Bất quá Tử Vân khi trước chính là khởi đầu một nhánh thần tiên muốn lật đổ Thiên Cung, nên cái đế vương chi khí này căn bản không làm ảnh hưởng đến nàng.
Thần Tử Lăng hít một hơi thật sâu rồi bất chợt phóng vụt tới, đem kiếm của mình chĩa thẳng đăm tới. Một kiếm cực nhanh này của hắn chỉ thấy một vệt bóng dài diễn ra trên võ đài, mắt thường không cách nào theo kịp chuyển động này của hắn, tuy vậy Tử Vân chỉ nhẹ nhàng lách người qua bên trái tránh được một chiêu sát thủ này của hắn.
Nàng vừa né một chiêu này của hắn vừa bình phẩm:
- Ra tay rất quyết đoán, vừa ra chiêu đã là một đòn sát thủ, nhưng chiêu thức quá mức tinh giảm, chỉ tốt khi đối địch cùng cấp nhưng đối đầu với địch nhân cấp cao hơn chả khác nào dâng mạng lên cho người khác chơi.
Tử Vân đặt tay lên đầu Thần Tử Lăng đang lao tới ấn nhẹ xuống một cái, hắn không chống lại được lực quán tính mà đập mặt xuống đất theo một cú ấn không lực này của nàng.
Một tràng vỗ tay của đệ tử ngoại môn vang lên dành cho nàng, quả nhiên không hổ danh là đệ nhất đệ tử của Hành Đạo Môn bọn hắn, rất có uy phong.
Thần Tử Lăng thi triển ra Long Vĩ Bát Thần Bộ của mình, cuốn chân như rồng quét đất đẩy Tử Vân ra rồi lấy thế mà nhảy lên ngồi dậy. Hắn cầm chắc kiếm của mình trảm ra bốn trảm Toái Vĩ Nhạt mang theo quốc long mệnh khí của bản thân trảm tới, Tử Vân vận dụng Liễu Nhưỡng Tương Bình của mình phóng ra chắn trước bốn trảm của mình. Keng một tiếng, bốn trảm chứa đế vương chi khí của Thần Tử Lăng bị bảo bình cứng rắng của nàng chấn thành không khí.
Nhìn thấy bảo bối của Tử Vân lợi hại đến như vậy Thần Tử Lăng một tay cầm kiếm một tay ấn quyết:
- Giang sơn thiên hạ họa như đồ. Quốc thổ vạn thế đồ lục. Sơn hà hùng vĩ, lâm hoa diễm!
Hắn đốt đi quốc long mệnh khí của mình diễn ra một ngọn hoàng kim hùng sơn trên treo trên đầu Tử Vân rồi chấn nó lên đầu của nàng.
Đối đầu với ngọn hùng sơn to như một ngọn núi nhỏ như thế, Tử Vân không hề nao núng chút nào.
Nàng bấm một ấn thổ quyết nói:
- Thu!
Nàng vứt bình của mình lên trên cao, cho nó thành một dạng khổng lồ to bằng một cái gốc cổ thụ rồi ngọn hoàng kim hùng sơn kia theo mệnh lệnh của nàng liền hóa thành một dải quang năng bị hút vào bên trong bình của nàng. Thu vào ngọn hùng sơn kia bình sứ rung lên một tiếng, sau đấy biến nhỏ trở lại trở lại trên tay của nàng. Thần Tử Lăng trọng thương ho ra một ngụm máu.
Một đòn ẩn chứa quốc long mệnh khí của hắn chính là lấy khí vận của cả một quốc gia khai triển ra, nếu thu đi thì khí vận giảm sút dẫn đến thực lực cùng với tuổi thọ của bản thân mình giảm sút nghiêm trọng.
Tử Vân không có ý định trả lại đế vương chi khí cho hắn, mà thu lại bình vào trong ống tay áo nhẹ nhàng nói:
- Sư đệ cố gắng rồi.
Nói rồi nàng đi đến bên chỗ Thần Tử Lăng chìa tay ra ý muốn đỡ hắn. Thế nhưng Thần Tử Lăng lại lạnh lùng gạt tay nàng ra.
Bị đánh bại lần này chính là lần nhục nhã nhất của hắn, bị đối phương vũ nhục như thế đối chiến mà lại còn không thắng được. Thật sự không biết mặt mũi của thái tử để ở đâu.
Trước khi quay lại với đám đệ tử ngoại môn của mình Thần Tử Lăng trừng mắt nhìn Tử Vân gừ một cái, nói thầm:
- Chờ đó, Cung Chủ đệ tử thì có gì lấy làm kiêu ngạo.
Nhìn thấy một cảnh tượng này Trần Lập thầm đánh giá lại Thần Tử Lăng, hóa ra hắn là một dạng nhân vật chính dễ nổi máu điên, nhưng trải qua mấy chục vạn kiếp nạn thì tâm tình dần bình ổn rồi tiến tới ngôi vị vương báo của mình, đây chính là dạng nhân vật chính tuổi trẻ hư hỏng phát triển!
Hệ thống hiện lên thông báo:
"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng một thiên phú cho nương tử ký chủ. Nhưng bổn hệ thống khuyến nghị ký chủ là nên cho nương tử mình thức tỉnh ở một nơi vắng vẻ không một bóng người nào để tránh làm nhiệm vụ quy ẩn giang hồ của mình thất bại"
- Chậc, đến lúc này mà cái nhiệm vụ đáng ghét kia vẫn còn hạn chế hay sao?
"Ký chủ bớt xúc động, bất quá hệ thống cũng biết ký chủ không muốn lộ bài từ sớm như thế"
- Được, coi như là hệ thống ngươi giỏi.
Tử Vân đối với chuyện Thần Tử Lăng từ chối lời giúp đỡ của mình thì có chút canh cánh trong lòng, hồi nãy là do nàng tính khí có hơi phần nóng giận thế nên mới nói ra những lời sỉ nhục như thế đối với hắn, chắc hẳn tâm tình của thiếu niên kia không hề dễ chịu một chút nào.
Trần Lập bất ngờ đi đến bên nàng, nhẹ nhàng sờ vào phần cổ vai nàng nói:
- Làm tốt lắm.
Hành động này của hắn khiến cho Tử Vân giật nảy mình, nói:
- A, phu quân...
Nhìn sắc mặt của Tử Vân có chút khó chịu, Trần Lập tinh tế nhận ra điểm làm nàng canh cánh trong lòng kia, hắn nói:
- Nàng không cần để tâm đâu, dù là tu chân giả nhưng Thần Tử Lăng kia cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, tâm tình lúc nóng lúc lạnh không thể trách nàng được.
Tử Vân nghe thế thì vui hẳn lên, gật đầu một cái nói:
- Vâng.
Bất chợt Trần Lập ghé vào bên tai nàng thủ thỉ gì đó, chỉ thấy bên ngoài nghe xong những lời nói này của hắn thì hai má Tử Vân đỏ hồng lên.
Nàng yểu điệu đáp một tiếng:
- Vâng.
Nhìn thấy cảnh tượng tràn ngập hai chữ xuân tình này, đám đệ tử ngoại môn không thể không nhiều chuyện mà nói:
- Thái Trọng La Âm của ngươi đâu, mau thi triển thần thông ra nào. Ta muốn nghe.
- Chết tiệt, Thái Trọng La Âm của ta không cách nào nghe được lời nói kia của nam nhân của Tử Vân sư tỷ, nó quá là nhỏ đi.
- Thật là khốn khiếp, nó làm ta tò mò chết đi được.
Trần Lập đưa tay ra hiệu cho Hồng Liên trưởng lão đến chỗ bọn hắn.
Hồng Liên vừa đến thì hỏi:
- Tiểu gia có chuyện gì phân phó?
Trần Lập cười nhẹ một tiếng đáp:
- Không có chuyện gì chỉ là Tử Vân qua trận chiến kia thì bất ngờ có một chút giác ngộ muốn đột phá. Nên nhờ đạo trưởng tìm giùm ta một nơi yên tĩnh để cho nàng có thể chuyên tâm nghiên cứu sở học của mình.
Nghe Trần Lập nói như thế thì Hồng Liên nhìn qua Tử Vân, thấy hai má nàng đỏ ửng đầy ngại ngùng giống như thiếu nữ bị nam nhân dùng lời hoa mật ngọt để mà dụ dỗ.
Nàng hiểu ý của Trần Lập. Hắn chính là lúc nhìn thấy cảnh nương tử của mình chiến đấu với người khác thì hung tính nam nhân trong người hắn trỗi dậy, thế nên mới tìm một chỗ vắng vẻ để mà phát tiết. Ây dà, quả nhiên đại lão đầu lại rất thích chơi mấy kiểu độc lạ.
Thấy Hồng Liên nhìn mình với cặp mắt dò xét như vậy, Trần Lập có chút không thoải mái, hắn nói:
- Vậy là không có chỗ nào trống trải à?
Hồng Liên hoàn hồn rời khỏi suy nghĩ của mình, niềm nở nói:
- Yên tâm đi tiểu gia, trưởng lão ta không những tìm một địa phương không bóng người, lại còn có cách âm vô cùng tốt nữa, dù có dùng thiên phú thất thần nhĩ cũng không cách nào nghe được âm thanh nào đâu.
Một địa phương không bóng người lại còn yên ắng quả thực đúng là nơi thích hợp để Trần Lập lộ ra bí mật hệ thống của mình.
Hắn gật đầu nói:
- Được, nếu đạo trưởng tìm được chỗ nào như thế thì tốt cho Tử Vân quá.
- Không có gì, không có gì, bổn phận trưởng lão nên làm mà.
Hồng Liên dùng truyền âm lệnh tạp dịch đệ tử sắp xếp ở Tĩnh Lăng Gia Viên, đuổi hết đám đệ tử ngoại môn đang tu luyện trong đó ra ngoài, rồi sắp cho cặp phu thế này một cái giường thật lớn ở trong nhà gia viên. Đệ tử tạp địch được lệnh trưởng lão chỉ trong vòng một nén hương ngắn gủi đã đuổi đánh toàn bộ ngoại môn đệ tử chạy tán loạn gà bay chó chạy, lấy gỗ dựng nên một cái giường thật lớn đặt phía trong giang phòng, không phải nói tốc độ làm việc của đệ tử tạp dịch ở Hành Đạo Môn còn nhanh hơn cả người trong ngành nữa.
Sắp xếp sự vụ xong xuôi, Hồng Liên dẫn đôi phu thê đến Tĩnh Lăng Gia Viên.
Trên đường đi nàng dúi nhẹ vào tay Tử Vân nói:
- Cung Chủ Tử Vân đệ tử, ta biết ngươi chuyên tâm tu luyện thế nên không có hướng thú gì với mấy loại dược này. Nhưng trong không gian giới chỉ của ta có một ít, ngươi cứ cầm lấy không cần trả lại đâu.
- Đây là xuân dược cấp bậc linh phẩm...?
- Đúng, coi như lần này đệ tử nhà chúng ta phải có một đêm thật tốt mới được.
Tử Vân nghĩ lại Hồng Liên quả thực không đáng ghét như nàng từng nhìn nàng ta, bất quá trưởng lão Hành Đạo Môn này sớm đã giác ngộ chân lý ví dày mới sống được mà thôi.
Bước vào trong phòng được trận pháp cách tận hai lớp âm thanh, Tử Vân nhẹ giọng nhìn Trần Lập nói:
- Phu quân để thiếp đi tắm cái đã... Hồi nãy mới giao chiến giờ thiếp dơ lắm.
Trần Lập lắc đầu nói:
- Không cần.
Nghe vậy Tử Vân giật mình một cái, thì ra Trần Lập còn có sở thích kỳ dị như vậy, hắn không những ghét bỏ thân thể giao chiến có phần dơ bẩn này của nàng ngược lại còn thích thú nữa chứ.
- Chuyện này, chuyện này để thiếp một chút thời gian chuẩn bị.
- Ây cần gì.
- Khoang, nếu phu quân muốn như thế thì để thiếp gỡ bỏ y phục ra cái đã.
- Cởi bỏ y phục? Cởi bỏ y phục làm cái gì cơ chứ?
- Hể? Không cởi bỏ y phục thì làm sao làm chuyện ấy được phu quân.
Trần Lập cảm tưởng Tử Vân sẽ suy nghĩ giống như mấy nữ hiệp thời xưa trên tivi nhà hắn, lúc truyền công cần phải cởi bỏ y phục trên người ra, bất quá hắn không cần làm cái đó.
Hắn lắc đầu nói:
- Riêng ta không cần phiền phức như vậy.
Một lười nói này của Trần Lập đã khiến cho Tử Vân hiểu lầm rằng hắn đối với nữ nhân đầy đủ y phục che che hở hở mới hướng thú, sau khi hành bản sự xong thì xem như bộ y phục của nàng chính là chiến tích của hắn vậy. Như mà không được, kỷ niệm lần đầu, nàng nhất định phải có cho bằng được.
Tử Vân nói:
- Được, nhưng phu quân phải đáp ứng yêu cầu thiếp là y phục của thiếp huynh không được lấy đi.
Trần Lập khó hiểu nhìn Tử Vân nói:
- Ta lấy y phục nữ nhân làm gì? Để mặc à? Ta đâu bị biến thái đâu. Nào đưa tráng nàng đây.
- Hả?
Trần Lập chạm vào thái dương Tử Vân rồi vận động hệ thống truyền cho nàng thiên phú Tiệt Dược Khốn Dịch, đem dược lực của đan dược phát huy đến mức cao nhất cùng với vô biên hết tất thảy tác dụng phụ ngoài mong muốn triệt tiêu đi hết.
Trần Lập nhấc tay ra hỏi:
- Nàng có cảm nhận được điều gì không?
- Không...?
- Chắc là cần một chút thời gian chuyển hóa. Nàng ngồi xuống vận khí tu luyện đi, ta hộ pháp cho.
Nghe được lời này của Trần Lập, trong lòng của Tử Vân vang lên một tiếng, như thế là rồi rồi sao?