Chương 21: Dự Mưu Giáo Chủ

Trải qua thêm vài ngày, binh tướng vội vãn chuẩn bị chiến như thế mà lại chỉ bằng vào một khoảng thời gian ngắn như thế lại có thể tập hợp nhanh đến vậy.

Bọn hắn dưới sự chỉ huy của Thất trưởng lão mà chia ra thành từng đội để mà đánh từng điểm của thánh giáo.

Không giống với tưởng tượng của đa phần phàm nhân về thánh giáo, thánh giáo không chỉ có một cái đại điện được đặt ở một hốc đá trong một cái rừng tràn đầy độc thảo mà còn có vô số địa điểm nhỏ rải rác khắp lục địa này.

Những địa điểm này dù lớn nhỏ không đều nhưng đều có những tác dụng vô cùng lớn đối với thánh giáo. Đánh vào từng điểm này để làm suy yếu thánh giáo, rồi mới đánh thẳng vào trung tâm đầu não như thế mới là tư duy một tên phản loạn có não cần có.

Nhưng Trần Lập đã dự liệu được điều này từ lâu, biết bọn hắn muốn đánh những điểm rải rác này của thánh giáo, hắn đã chơi một trò vô cùng thất đức với đám người này. Trần Lập đầu tiên chính là chỉ để lại tài nguyên tu luyện ở một số ít điểm rải rác mà thôi, sau đấy hắn phái binh đến chiến cùng với đám kia, nhưng binh sĩ của hắn đánh cho đối phương thiệt hại từ xa xong thì theo một con đường định sẵn mà trốn đi. Bằng vào chiến thuật này, mấy tên trưởng lão kia chiếm được một điểm thì không đủ tài nguyên nên đi chiếm cái điểm khác, mà chiếm điểm khác thì phải chấp thuận cho người của mình thiệt hại đi một chút, đến cuối cùng khi đánh hết mấy cứ điểm kia, không những không tổn thương được địch mà ngược lại tổng thất hai phần quân của mình.

Chiến thuật này của Trần Lập tỏ ra vô cùng hiệu quả, đám người của mấy tên trưởng lão kia trong khi hành quân chiếm điểm thì đã xuất hiện không ít mâu thuẫn, chỉ là bọn hắn vì đại nghiệp nên đã đè xuống không để xung đột xảy ra mà thôi.

Đánh hết gần một tháng thì cuối cùng đám người của đám trưởng lão kia cũng đến được chỗ đại điện được giấu trong rừng của thánh giáo.

Thất trưởng lão bị đánh tới mức sắp điên rồi, nên khi gặp đại điện chủ tọa của thánh giáo thì giống như người điên mà cười lớn nói:

- Ha ha ha, Liên Hoa ha ha, ngươi không ngờ tới cũng tới ngày này phải không? Dự mưu của các ngươi thất bại rồi, binh lực của các ngươi căn bản quá yếu, không thể nào làm tổn thương được bọn ta đâu.

Tiêu Ngạc Phong, thân là tàn lụi của Phong gia, gặp được Hoàng Phong lão quái thì nhận hắn làm trưởng tộc của mình mà cùng với trưởng tộc cười lớn:

- Các ngươi chèn ép Phong gia chúng ta đến đê vỡ đá bột, lần này ta sẽ cho các ngươi thấy năm đấy tổ gia gia của chúng ta chết như thế nào!

Hoàng Phong lão quái nói:

- Ngạc Phong ngươi đừng có xúc động, lần này thiên địa đã định thánh giáo từ nay đã tuyệt diệt rồi!

Tam trưởng lão là người chủ tu trận pháp nên là người dẫn đoàn tiên phong bước đến chiến đấu với thánh giáo.

Thánh giáo là sự tồn tại ngàn vạn năm nên trận pháp cực kỳ phức tạp, nếu không phải là người có thiên phú sở hữu Thông Thiên Trận Nhãn như Tam trưởng lão cộng thêm hơn trăm năm nghiền ngẫm về trận pháp thì không cách nào phá giải được.

Nhưng khi bọn hắn bước lên nghệ chiến thì thánh giáo đã chủ động xuất binh mã từ trong núi ra chiến đấu với bọn hắn.

Thấy tình huống bất ngờ như vậy, Tam trưởng lão phản ứng vô cùng nhanh. Hắn lệnh cho tất thảy đám người giải trận không có khả năng chiến đấu lập tức lùi lại rồi cầu cứu Cửu trưởng lão dâng quân lên đánh.

Dàng quân của Cửu trưởng lão một đoàn ngự thú phi hành bên trên theo lệnh hắn nhảy thẳng xuống chiến trường úp sọt bên dưới, rồi một đoàn bộ binh dưới đấy cầm thương kiếm lao vào chiến tử tạo nên một thế gọng kìm siết chết đối thủ.

Người dẫn đầu của thánh giáo là Nhị trưởng lão, hắn năm nay chỉ mới gần ba mươi tuổi, là người trẻ tuổi nhất trong đám Thập Đại Trưởng Lão của thánh giáo, cũng là người sở hữu năng lực chiến đấu cường đại nhất của thánh giáo. Hai tay hắn cầm hai thanh trường kiếm dài hơn hai thước, mặc trên người một cái áo choàng đen thể hiện chức vị trưởng lão trong thánh giáo mà lao lên xông chiến.

Cầm song trường kiếm của mình, Nhị trưởng lão thể hiện ra thiên phú kiếm đạo quỷ quái của mình, một kiếm chém ra là lập tức đem đầu chục tên Tiểu Cửu cảnh đại viêm mãn chém đứt. Dựa vào uy thế của mình mà chống lại thế gọng kìm của Cửu trưởng lão.

Cửu trưởng lão thấy thế thì nở ra một giọng cười châm chọc nói:

- Nhị trưởng lão vẫn như ngày nào, vẫn là một tên thất phu. Ngươi dù bước một bước vào Tiểu Hành cảnh thì đã sao chứ? Quân của ta không chỉ có hơn chục vạn như thế này đâu.

Nhị trưởng lão không đáp, mà chống cự cầm song kiếm của mình chớm tời chém lui, không ngừng thi pháp chống lại chục vạn người kia.

Bọn Nhị trưởng lão nhìn qua nhìn lại thì cũng chỉ thấy quân của bản thân chỉ có hai ba vạn mà thôi, đối đầu với một thế gọng kìm chục vạn gấp gần mười lần này của Cửu trưởng lão đương nhiên không thể nào chống cự nổi.

Bất quá... Thánh nữ cũng đã đoán được rồi. Nhiệm vụ của hắn cùng với hai ba vạn người này cũng chỉ đơn giản mà thôi.

Giết thêm một tên Đại Cửu cảnh nhập môn, Nhị trưởng lão giơ kiếm lên trời gào lớn:

- Toàn quân liều chết cũng phải ngăn đám này đến trước trận pháp!

- Rõ!!

Cả đoàn quân hô lên đầy hào khí. Bọn họ lấy ra hết vốn liếng của mình, nào là pháp bảo, nào là đan dược, nào là phù chú,... Toàn bộ đều lấy ra hết liều hết vào một lần này.

Nhị trưởng lão trong chiến trường giống như hóa thành một cái máy xay thịt, hai thanh trường kiếm của hắn mặc dù là bảo bối cấp bậc thượng phẩm pháp bảo, đệ nhất pháp bảo trong hạ giới nhưng chém giết quá mức thế nên nó cũng không chịu nổi sát khí cuồng cuộng trực tiếp chém vạn người thì lập tức vỡ tan.

Nhưng Nhị trưởng lão lại là người bước lên vị trí trưởng lão này từ trong một trận đồ thành, thế nên binh khí của con quỷ này không phải chỉ là pháp bảo mà thôi.

Song kiếm vỡ đôi không ngăn được Nhị trưởng lão một đường giết tới. Hai mắt hắn trắng dã như dã thú, cánh tay giống như sắt thép nung cứng bắt lấy đầu của một tên binh sĩ, dùng ngón tay ấn vào đầu tên kia, từng ngón tay của Nhị trưởng lão giống như vuốt sắt sắc nhọn ghim xuyên qua hộp sọ của tên tà tu kia. Hắn bóp mạnh một cái xé toạch cái đầu tên kia nhẹ nhàng như thể một cái bánh bao vậy.

Cảnh tượng tàn bạo này hiện lên khiến cho binh đoàn của Cửu trưởng lão giống như cừu non nhìn thấy sói săn, theo bản năng sợ hãi mà lùi xuống.

Cửu trưởng lão nhìn thấy một cảnh tượng kia cũng chảy mồ hôi lạnh. Cái tên Nhị trưởng lão này mặc dù bình thường ít nói lạnh lùng, xử trí nhiệm vụ phân phó rối rắm lằng nhằng, chuyên bị Tiểu Liên Hoa trách phạt nhưng khi hắn lên chiến trường thì hắn mới hiện lên chân thân của mình, một con quỷ khát máu, chỉ chực chờ người khác sơ hở là giết tên đó.

Đối với tên này Cửu trưởng lão mười phần cẩn trọng không dám một chút sai sót nào. Hắn bày ra một tiểu trận pháp tên Tỉnh Linh Trận đánh thức toàn bộ tình thần của chiến sĩ của hắn ở trận chiến này.

Cửu trưởng lão hắn chính là đối lập với tên Nhị trưởng lão này, một người như hắn là một tên chuyên dấy lên những cuộc phản loạn, đã từng diệt đi không ít tiểu quốc, đem tài dụng binh khiển tưởng của mình lên một tầm cao không thể ngước nhìn tới được.

Tướng tài binh giỏi gặp mặt nhau hẳn sẽ tâm ý tương thông mà cùng nhau làm việc nhưng đối với quan hệ cửa Cửu trưởng lão với Nhị trưởng lão thì không thế, hai tên này lúc nào cũng đứng ở hai đầu chiến tuyến, mối quan hệ căng thẳng đến cực điểm.

Nhị trưởng lão nhìn thấy Cửu trưởng lão làm phiến như thế thì cười cười man rợ vuốt tóc dài của mình lên nói:

- Để ta xem, rốt cuộc lão Cửu nhà ngươi khi đánh nhau thực sự sẽ trổ ra tài năng như thế.

- Nhiều lời!

Nhị trưởng lão dụng thân pháp tinh diệu của mình hóa thành một dải hắc quang lướt qua hơn trăm người trên mặt đất, bằng vào thiết thủ chân chính của bản thân, hắn vặn đầu bẻ cổ từng tên ma tu trong một khắc, đem phân nửa bộ binh của Cửu trưởng lão đánh thành một đám thi thể.

Nhị trưởng lão ngước lên trời nhìn thấy đám phi cầm thì tay ấn quyết Thi Sát Ngưng Đao Phổ ngưng tụ những huyết khí tử linh trên những xác người mà hắn tàn bạo tàn sát trong trận chiến lần này ngưng tụ ra mười mảnh huyết đao đỏ rực. Hắn hướng những quyết đao này lên trời, chĩa thẳng vào những con phi cầm phía trên đầu mình thi thuật bắn vùn vụt những huyết đao kia lên.

Cửu trưởng lão vung tay thi ra một thuật Cưỡng Hồn Đoạt Thể đem đám phi cầm kia điều khiển tránh né. Nhưng huyết đao quá nhanh, trong tích tắc đã găm hoàn hơn trăm mảnh đao lên cánh của đám phi cầm, khiến bọn chúng thét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Thân thể của đám phi cầm này to lớn bất thường có thể ngang với một cái cây to lớn, nên khi rớt xuống thì đem toàn bộ chiến trường phủ trong lông chim. Che khuất đi tầm nhìn của Cửu trưởng lão.

Cửu trưởng lão thấy như thế thì bỗng nhiên thấy bất an, tức thì thi triển ra thuyết pháp Vong Xuyên Nhãn, nhìn xuyên qua đám lông phi cầm kia. Nhưng hắn đã chậm một nhịp, Nhị trưởng lão cầm một thanh tiểu đao trong đám lông chim, trong một khắc giết toàn bộ đám người ngồi trên phi cầm chưa kịp phản ứng với trận chiến này.

Thấy như thế Cửu trưởng lão nghiến răng nghiến lợi mặt đầy căm phẫn, hắn nắm chặt tay mình nói:

- Ta nhất định phải giết ngươi!

Hắn cầm một cây lục lạc(#) mà niệm khẩu quyết của m Nhiên Quyết mà xoay. Pháp lực cùng hòa cùng với món bảo bối lục lạp kia, phát ra một thứ âm thanh kỳ dị, đám binh sĩ của Nhị trưởng lão nghe thấy thì đau đớn ôm đầu quỳ rạp xuống đất.

(#) Ở chỗ tác giả gọi lục lạc là thứ đồ chơi mà trẻ nhỏ thường hay chơi, nó có nhiều đồ vật nhưng đồ vật tác giả ám chỉ ở đây là lục lạc là một cái trống nhỏ, có hai cục bi gắn với hai sợi dây trên trống, khi xoay thì hai cục bi va vào trống tạo ra âm thanh

m thanh quỷ dị kia vang lên trong đầu đám binh sĩ khiến cho bọn chúng gặp ảo giác nhìn thấy Nhị trưởng lão trở thành địch nhân cả đời trong đời mình. Đám binh sĩ kia phát điên, lao lên công kích Nhị trưởng lão. Nhưng tên Nhị trưởng lão này không hề bất ngờ một tí nào, hắn thẳng tay dùng thanh tiểu đao của mình, dẫn truyền pháp lực vào trong đó, phóng xuyên qua đầu tất thảy những tên lao lên hắn, một chiêu tiễn hết bọn hắn về chầu trời.

Cửu trưởng lão thấy như thế lộ ra một vẻ mặt cực kỳ khó chịu nói:

- Ngươi dám giết bọn chúng sao?

Ở trên chiến trường đầy khốc liệt này thế nhưng Nhị trưởng lão vẫn dửng dưng đứng giữa trời, mặc cho vô số người lao lên muốn đem thân thê thắm băm ra làm trăm ngàn mảnh nhỏ.

Hắn nói:

- Bọn hắn mỗi người cũng đã giết hơn chục tên rồi, như thế rất khá rồi. Bọn chúng tàn tật như này trở về thì thánh giáo chúng ta cũng không có đủ tài nguyên để mà khôi phục tứ chi cho bọn chúng đâu, nên tốt nhất là tiễn bằng hữu chúng ta một đoạn vậy.

- Tên điên này!

- Với lại... Bây giờ bọn chúng cũng chỉ cản đường ta mà thôi.

- Các ngươi lui lại đi, để ta chiến với tên điên này.

Cửu trưởng lão nói rồi cùng với Bát trưởng lão bước lên, hai người cùng cầm lấy ba món thượng phẩm pháp bảo nghênh chiến với Nhị trưởng lão.

Nhị trưởng lão nhìn thấy như thế thì cười lớn nói:

- Quả nhiên là một đám xấu tính, như vậy mà hội đồng ta, không những thế còn dùng pháp bảo đối đầu với một kẻ tay không có pháp bảo như ta nữa.

- Nói nhảm!

Cửu trưởng lão hét lên.

- Được rồi.

Nhị trưởng lão phá không lấy ra một cây trường thương bình thường. Mặc dù nhìn nó chỉ là một kiện binh khí cho phàm nhân sử dụng mà thôi, nhưng chính cây thương này chính là thứ làm cho chiến tích của Nhị trưởng lão tới con mắt khắt khe của Tiểu Liên Hoa, hắn đặt cho nó một cái tên Vô Danh Thiết Thương!

Cầm lấy thương Nhị trưởng lão gào lên một tiếng rồi cùng với Bát trưởng lão, cùng với Cửu trưởng lão lao lên tử chiến.

...

Ở trong một địa phương bí ẩn Trần Lập âm thầm truyền âm nói với Tiểu Liên Hoa:

- Được rồi, tới thời điểm buông tin tức rồi.