Chương 20: Đường Cùng Phản Tặc

Thất trưởng lão ở trong một địa đạo bí mật dưới lòng đất, bên trên là mười lăm cái tử trận pháp được bày ra nhằm để ngăn chặn kẻ bên ngoài đi vào để mà bàn chuyện với Lục trưởng lão.

- Cái tên giáo chủ này hẳn là cực kỳ có ác ý với đối với chủ thượng chúng ta rồi.

Lục trưởng lão ho khục khục vài tiếng nói:

- Từ đầu hắn lên nhậm chức giáo chủ thì hắn đã phát hiện ra chủ thượng chúng ta rồi. Nhưng ta vẫn không hiểu sao ngay tại thời điểm đó hắn không giết người diệt khẩu.

- Hắn không giết chúng ta hẳn là hắn không thể, dù có phát hiện chủ thượng chúng ta đi chăng nữa thì tôn thượng chúng ta cũng thừa sức giải quyết hắn.

- Ngươi cũng thật ấu trĩ, hắn không giết chúng ta vội chắc chắn không phải vì tôn thượng hay chủ thượng mà do hắn có dự mưu của mình.

- Dự mưu? Lục trưởng lão, ngươi nói rõ hơn được không?

- Điều này ta không dám chắc có thể đoán ra, nhưng kỳ thực dự mưu này của hắn cũng giống với chủ thượng.

- Ý ngươi chính là... Thu lấy toàn bộ các tà phái?

Lục trưởng lão vuốt bộ râu trắng dài quá ngực nói:

- Hẳn là vậy, ta quan sát hắn không những chèn ép chúng ta mà liên tục lập uy khẳng định vị thế tuyệt đối của thánh giáo trong tà phái. Ả thánh nữ kia mặc dù sỡ hữu một loại thực lực đáng sợ, nhưng ả không phải loại người muốn đè đầu ngồi lên những người khác, ả muốn lợi dụng những tên khác để mà thu lợi cho bản thân mà thôi, còn tên giáo chủ kia cứ phản đối hắn là hắn tận diệt, không nương tay. Phương pháp tàn độc cứng rắn, nhưng lại không khiến đám người tà phái phẫn nộ đứng lên, mà khiến cho bọn chúng sợ hãi mà tôn sợ hắn. Các ngươi quan sát kỹ một chút sẽ nhận thấy rõ, thánh nữ có nhiều rất bất mãn với vị trí độc tôn của thánh giáo, nhưng từ khi một cái danh xưng giáo chủ đừng đầu kia đứng ra, bọn chúng giống như rùa rụt cổ.

- Nghĩ lại lời của Lục trưởng lão vô cùng đúng đắn, nếu tên kia chỉ nhắm vào chúng ta, cũng không cần tốn công dẹp mấy chủng luyện huyết tế thi như Nha Phong Môn.

...

Ngồi ở trong phòng rít một đẩu thuốc thượng hạng nghi ngút khói, Trần Lập thổi ra một ngụm hơi trắng bạc nói:

- Quả nhiên đám trưởng lão này cũng có chút đầu óc, không phải loại ngu si. Ha ha... Nhưng bọn hắn vẫn là thế bị động.

Rít xong tẩu thuốc, hắn gác thuốc lên cửa sổ rồi ngước ra bên ngoài ngắm nhìn phong cảnh hữu tình trước mặt. Tiểu Liên Hoa vẫn là một nữ nhân có mắt nhìn vô cùng tốt, chọn cho hắn một chỗ tốt như thế này để an nghĩ.

Bất chợt hắn nghĩ đến Tử Vân, không biết nàng ta như thế nào, đã bắt gặp cái tên thiên tử kia chưa?

Hắn dự định là hoàn thành cái nhiệm vụ này xong sẽ lấy cớ để mà đi đến Hành Đạo Môn tìm nàng. Kỳ thực trong đời đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy trong người mình có thứ gì khó nói đến như thế.

...

Dưới sự chèn ép của Trần Lập thì các tà môn ma phái trong giới liền loạn cào cào hết cả lên. Trần Lập lợi dụng chuyện đấy mà âm thầm gửi một cái mật thư dưới danh nghĩa một tên đã chết gửi cho các tà môn ma phái về đám người Thất trưởng lão.

Nhận được tin trong nội bộ của thánh giáo có kẻ phản bội giáo chủ của thánh giáo thì đám bị diệt môn đồ tông này giống như nhìn thấy ánh sáng sau đường hầm, thấy được một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Mặc dù đám trưởng lão này không có gì tốt đẹp nhưng bọn hắn ít nhất sẽ không phải gặp cái tên điên giáo chủ kia. Thà rằng chiến một mạng rồi vong, còn hơn le lói bị người khác giày xéo không còn ra người ngợm.

Thất trưởng lão cũng bị Trần Lập dùng các biện pháp cứng đăng dồn đến đường cùng, bọn hắn bắt đầu gặp mặt Trần Lập để mà giải quyết.

Người thông minh thì luôn đi bằng đường miệng trước, nếu đối phương thật sự không muốn thương thảo thì khi đấy muốn nổi lên một trận chiến thì cũng không phải là muộn.

Bọn hắn đến đại điện để cầu hòa giải quyết trong êm xuôi với giáo chủ thì duy nhất chỉ có thánh nữ ngồi đó mà thôi.

Nàng ta ngồi trên cao mà buông xuống một ánh mắt sắc lẻm nhìn bọn chúng hỏi:

- Chư vị trưởng lão, hôm nay nhàn rỗi muốn cầu kiến gì ở đại điện thế? Nếu không phải chuyện gì gấp gắp thì xin mời đi cho, bọn ta đang bàn chuyện vô cùng hệ trọng.

Lục trưởng lão bước ra dùng cái giọng già nua của hắn nói:

- Chuyện này của trưởng lão chúng ta rất quan trọng, không biết thánh nữ có thể thông báo với giáo chủ một tiếng được hay không? Chuyện này chúng ta nhất định phải bàn chuyện với giáo chủ mới được.

Tiểu Liên Hoa không nhượng bộ lấy tay một cái nói:

- Các ngươi đi đi. Giáo chủ hiện tại đang bế quang, không tiện để gặp người khác.

Mặc dù có Trần Lập ẩn ẩn hiện hiện trong thánh giáo nhưng quyền lực của Tiểu Liên Hoa vẫn là tuyệt đối. Nàng nói một không ai dám nói hai, nên cả đám người trưởng lão bị đuổi ra ngoài mà không cần kiêng nể chức vị của bọn chúng.

Tam trưởng lão hỏi Cửu trưởng lão:

- Cửu lão, nhà ngươi có dịu kế gì không? Cái tên giáo chủ này chính là muốn dồn chúng tav vào chỗ chết rồi, nếu không hắn cũng không lấy lý do bế quan để mà đuổi chúng ta đi.

Cửu trưởng lão nặng nề đáp:

- Lần này chủ thượng cũng không giúp chúng ta được rồi, chúng ta phải tự lo liệu rồi.

Bọn hắn quay về chỗ ở của mình mà tự chuẩn bị quân lực để cho một lần tổng chiến với thánh giáo. Mặc dù bọn hắn bị Trần Lập chèn ép đến cùng cực nhưng sáu người bọn hắn đã chiếm giữ hơn quá nửa người của thánh giáo rồi, dù Trần Lập, Tiểu Liên Hoa và cái đám binh sĩ của bọn chúng có tinh nhuệ mạnh mẽ đi chăng nữa nhưng với hơn trăm vạn binh sĩ dưới trướng của bọn hắn chắc chắn có thể đánh một trận long trời lở đất.

Đến khi đó nếu không tiêu diệt được thánh giáo thì thánh giáo cũng sẽ tổn thất căng cơ vô cùng khủng khiếp, chát mấy chốc sẽ bị tận diệt. Khi đấy kế hoạch của chủ thượng bọn hắn sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đánh tàn cuộc lúc nào cũng lợi thế hơn hướng đỉnh mà đánh.

Khi chuẩn bị binh tướng thì đám người Thất trưởng lão đã nhận được món quà mà Trần Lập đã gửi đến cho bọn hắn.

Biết bọn hắn âm thần chiêu binh mãi mã chuẩn bị một trận nổi loạn với thánh giáo thì đám người của các thế lực bị Trần Lập dùng năng lực của thánh giáo diệt môn đã tụ tập về chỗ bọn hắn.

Chỉ vỏn vẹn trong mấy ngày chưa đến một tháng mà Trần Lập đã dựa vào binh lực ít ỏi dưới quyền của Tiểu Liên Hoa mà diệt hơn trăm thế lực lớn nhỏ ở tà phái. Mỗi thế lực phản đối hắn, hắn không diệt đi hoàn toàn mà để lại hóng trăm người tinh nhuệ của bọn chúng không giết, nên mấy thế lực này tập hợp lại cũng chỉ bằng vạn người, nhưng thực lực của đám người này tương đương với khoảng chừng hai mươi ba mươi vạn binh sĩ tà tu bình thường.

Biết được tin đám người đến chỗ bọn hắn viện trợ tiếp sức, đám người của Thất trưởng lão nghi ngờ đã có một người nào trong sáu người bọn hắn truyền tin tức này ra ngoài, phản bội lại chủ thượng của bọn hắn. Nhưng Lục trưởng lão già đầu nhất lại ngu ngốc tự suy diễn chủ thượng của bọn hắn bởi vì biết bọn hắn bị dồn vào thế khó, nhưng bản thân lại lực bất đồng tâm, không thể làm gì được chỉ có thể tiết lộ ra toàn bộ thông tin về bọn hắn làm phản để mà các thế lực phản đối thánh giáo tụ họp lại.

Thất trưởng lão là người xúc động nhất, biết được tin chủ thượng mình không bỏ hắn thì hắn đã quỳ xuống dập đầu đến tận năm cái thật mạnh, biểu thị sự kính trọng của hắn đối với chủ thượng.

Hắn nói:

- Chủ thượng! Ngài chính là thần của ta, mãi mãi của Hoàng Phong ta! À không, ngài chính là thần của toàn bộ Phong gia của chúng ta, con cháu của Phong gia chúng ta sẽ thờ phụng chủ thượng như thần!

Lục trưởng lão già nua đặt tay lên vai Hoàng Phong lão quái nói:

- Đừng xúc động, như thế sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chủ thượng.

- Vâng, tạ Lục lão đã nhắc nhở.

Trong lúc bọn hắn vui mừng nhận được món quà mà Trần Lập ban tặng cho hắn, hắn đã bắt đầu lấy lại một món đồ của đám người này để mà trả lễ cho bọn chúng.

Từ khi đám người Thất trưởng lão lần cuối gặp chủ thượng của bọn chúng, Trần Lập đã chuyển Lục Thiên, cái tên đầu lòng của Hoàng Phong lão quái thất trưởng lão, là dự định quan trọng của hắn muốn Lục Thiên lên làm thánh tử đến bên cạnh Nhất trưởng lão.

Thông qua điều tra cùng với khảo nghiệm thì Trần Lập biết được một thông tin trọng yếu đó chính là cái tên Lục Thiên này vẫn chưa hề biết Hoàng Phong lão quái chính là cha ruột của hắn, lại càng không có liên hệ cái tên chủ thượng đứng đằng sau đám người trưởng lão kia. Hắn ta chỉ đơn giản coi Thất trưởng lão như một quý nhân, luôn bảo hộ cho con đường thăng tiến của hắn mà thôi.

Thiết nghĩ cái yến Thất trưởng lão này cẩn thận quá mức, nếu để đứa con của mình lên làm thánh tử bù nhìn thì quả thực không hề khôn ngoan một chút nào. Ngựa non háu đá, trẻ con khó dạy, lỡ như cái tên kia lỡ mồm nói ra bí danh của tên chủ thượng kia sẽ làm hao tổn hết tâm tư của bọn hắn suốt hơn trăm năm qua. Thế nên giữ lại thân phận con ruột của bản thân mình làm hậu chiêu, nếu thánh tử có ý định chống lại sẽ dùng đến hậu chiêu tình thâm này.

Được điều này Trần Lập đã lập tức trọng dụng cái tên Lục Thiên này. Quả nhiên là một hạt giống cực kỳ tốt, hắn không chỉ sỡ hữu hai thiên phú như bình thường mà sở hữu đến tận bốn thiên phú, đầu tiên là thiết cốt thể, bước đầu chính là thiên phú giúp cho cơ thể của hắn rắn chắc hơn gấp trăm lần người bình thường, thứ hai là ngự tử, là một cái thiên phú có thể khiến cho người sở hữu hấp thu tử khi hóa nó thành linh khí để mà tu luyện, thứ ba là hành phù, tên như nghĩa giúp người sỡ hữu dễ dàng tinh thông các loại phù chú, còn thứ tư chính là đại huyết tế, với cái thiên phú này càng dùng máu, càng dùng xác người để mà chém giết thì Lục Thiên càng mạnh lên, mặc dù chỉ trong một khoảng thời gian nhưng vẫn vô cùng đáng sợ.

Thế là hắn nhờ Tiểu Liên Hoa bắt đầu tẩy não cái tên Lục Thiên này. Chỉ với mấy ngày ngắn ngủi ở với Nhất trưởng lão, dưới một câu nhờ vả của thánh nữ, lão ta đã biết Lục Thiên từ một tên tiểu tử hoàn toàn không hiểu gì về chư diện thế lực của tà giáo trở thành một con cún trung thành với thánh giáo.

Có được cái hậu chiêu này, Trần Lập cười thầm không dùng. Đòn hiểm phải giữ lại phía sau, nếu mấy tên trưởng lão kia đã có một cái phù văn rồi, hắn sẽ sử dụng cái con cún này của hắn đáp lễ.