Chương 7: Hỗn Loạn

Mặt trăng mỗi lúc một lên cao. Khí lạnh chạy dọc sóng lưng làm Lai Hinh bất giác rùng mình. Dường như xung quanh có hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chằm trên người cô. Lai Hinh hạ thấp người, đè giọng hỏi nhỏ bên tai Diệp Lục:

- Này, cậu có cảm thấy, quanh đây có thứ gì không?

Diệp Lục nghe vậy thì có chút giật mình, giống cái này cũng cảm nhận được sao?

"Là lũ mèo".

Lai Hinh mở to mắt ngạc nhiên: "Mèo? Ở đây sao?"

"Lũ ranh mãnh có ở khắp mọi nơi, luôn muốn thừa cơ gây khó dễ với chúng ta." - Diệp Lục nói với giọng điệu ghét bỏ.

Xung quanh đột nhiên truyền đến hàng loạt tiếng sột soạt. Bây giờ thì mọi người đều có thể thấy được, hàng trăm cặp mắt sáng loáng đang không ngừng tụ về phía họ.

Bạch Phong chạy phía trước xoay đầu nói vọng lại: "Nhanh lên, chúng ta phải qua được sông Hỗn Loạn trước khi mặt trăng lên tới đỉnh"

Vừa dứt lời, đám thú liền lập tức đẩy nhanh tốc độ, lao vút về phía trước. Cùng lúc đó, tiếng sột soạt xung quanh cũng càng lúc càng tăng. Dưới mặt đất, trong bụi rậm, thậm chí là trên những tán cây... đâu đâu cũng có những bóng đen không ngừng đuổi theo họ.

"AAAA" Jenny bất ngờ bị hai bóng đen nhào đến bám lên người. Cô sợ hãi vừa hét lớn, vừa đưa tay đẩy loạn.

Lai Hinh nghe vậy xoay đầu nhìn qua liền không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Đây mà là mèo sao? Ít nhất cũng phải hơn một nửa con báo a!

Mặc dù hai con mèo đã nhanh chóng bị Tia Chớp chụp bay nhưng trên tay Jenny không tránh khỏi bị cào ra vài vết xước. Có vết còn dài ngoằng, rỉ máu. Lai Hinh thấy vậy thì có chút gấp.

- Diệp Lục, lại gần Nhanh Nhảu đi.

Diệp Lục tuy có chút không tình nguyện bị người sai khiến, nhưng cũng không nói nhiều. Chỉ yên lặng phối hợp lời nói của Lai Hinh.

"Jenny, cầm lấy cái này" - Lai Hinh vừa nói, vừa tháo con dao bên hông ra thảy cho Jenny. Jenny theo quán tính bắt được, nhìn lại thì ra là một con dao găm, đây hẳn là đồ vật Lai Hinh dùng để phòng thân.

"Nhưng còn cô...."

"Không sao, tôi còn có cái này." Nói rồi, Lai Hinh lôi từ sau lưng ra hai thanh màu đen nhỏ. Đây là đoản côn do một đồng nghiệp trong đội chế tạo cho cô. Bình thường chỉ là hai thanh sắt ngắn cỡ năm centimet, thuận tiện nhét bên người. Nhưng khi bấm nút thì sẽ dài ra đến năm mươi centimet. Chính giữa có khớp nối, có thể ghép lại làm côn dài. Đây cũng chính là vũ khí mà Lai Hinh ưng ý nhất, phù hợp với người yêu thích cận chiến như cô.

Như để chứng minh lời Lai Hinh vừa nói, một con mèo từ trên cây lập tức nhảy vồ đến. Và hiển nhiên liền nhanh chóng bị cô dùng côn đánh bay. Diệp Lục nhìn con mèo bị quất bay xa đến hơn chục mét, sóng lưng không tự chủ liền căng thẳng. Jenny thấy vậy cũng không nói nhiều, an tâm nhận lấy con dao của Lai Hinh.

"Hạ thấp người vào lưng hổ, như vậy sẽ đỡ bị thương hơn."

Lai Hinh vừa nói, lại vừa vung côn đánh bay thêm hai con mèo vừa lao tới. Jenny răm rắp nghe theo, một tay ôm cổ Nhanh Nhảu, một tay nắm chặt con dao, căng thẳng đề phòng nhìn xung quanh.

Bên phía Tô Nhiên Linh không ngừng truyền tới tiếng la. Hiển nhiên là không có sát thần như Lai Hinh bải vệ, nên bọn mèo bên đó tấn công rất hăng hái. Mặc dù Hắc Thạch đã cật lực né tránh, Cự Phách ra sức bảo vệ nhưng có thể thấy rõ trên tay và chân Tô Nhiên Linh đã bị cào ra vài vết máu lớn.

"Méo Méo Méo Méo"

Tiếng mèo vang vọng khắp nơi. Lũ mèo trên cây và hai bên không ngừng vồ đến. Chúng tấn công không tha một ai. Ngay cả da dày thịt béo như Bạch Phong và Cự Phách trên mình cũng đã lấm tấm vết thương.

"AAA" Lại thêm một tiếng hét thảm từ Tô Nhiên Linh. Lần này là một con mèo từ trên cây nhảy bổ xuống bám trên balo của cô ta. Nhưng không sao, đã bị Cự Phách chụp bay.

Lai Hinh vừa nhàn nhã xem kịch vừa vung gậy đánh bay một con mèo đang lao tới.

"ÁAA" Lần này là rơi trên đầu của Hắc Thạch. Ừm. Bị Hắc Thạch hất rớt rồi.

Lai Hinh lại vung gậy đánh bay ba con mèo từ trên cây nhảy xuống.

"AAA" Lần này là "Phụt!" Cái gì vậy? Thả diều sao?

Hắc Thạch không ngừng lao nhanh. Tô Nhiên Linh đang ôm đầu gào khóc. Con mèo ngậm chặt tóc của cô ta đang phấp phới bay trong gió. Cự Phách và Tia Chớp ( vừa mới gia nhập ) đang há mõm đuổi theo sau.

Cự Phách táp bên phải. Con mèo đu sang trái. Tô Nhiên Linh đau đớn hét lớn.

Tia Chớp táp bên trái. Con mèo đu sang phải. Tô Nhiên Linh lại đau đớn hét lớn.

Cự Phách và Tia Chớp cùng táp. Con mèo giật mạnh xuống dưới. Tô Nhiên Linh suýt nữa bay đầu lại hét lớn.

Tia Chớp và Cự Phách không dám tiếp tục manh động. Con mèo đu mãi không buông.

Lai Hinh nhìn một màn này, da đầu liền có chút tê dại. Theo bản năng đưa tay lên sờ đầu - Phù, cũng may là có mang mũ.

Cô vừa vỗ vỗ ngực tự an ủi bản thân vừa không quên vung gậy đánh bay một đám mèo từ trong bụi rậm nhào tới.

Nhờ có Lai Hinh mà bên Diệp Lục và Nhanh Nhảu có vẻ thư thả. Jenny cũng đã bình tĩnh lại phần nào, còn tự mình đâm rớt mấy con mèo lớn.

Tóm lại tình hình lúc này chính là. Một bên là "Méo Méo Méo" tiếng mèo kêu ai oán. Một bên thì "AAA" tiếng Tô Nhiên Linh kêu la bất lực.

"Ngao" Diệp Lục bất ngờ nhảy nhổm rống lên một tiếng làm Lai Hinh giật mình ngả ngửa.

"Con Cọp, bị ngáo à?" Lai Hinh giận dữ hét lớn. Diệp Lục có chút hoảng lấm lét nhìn cô "Con mèo... con mèo cắn đuôi ta!"

Lai Hinh quay đầu nhìn lại, quả thật thấy được hai con mèo lớn đang ngậm chặt đuôi Diệp Lục.

Trên công không được liền dưới công. Ai mà nghĩ tới ngay cả cái đuôi cũng cần được bảo vệ chứ.

Lai Hinh đỡ chán, nhanh chóng dùng gậy đánh rớt hai con mèo ác ôn. Ai ngờ mèo quả thật là bị đánh bay, nhưng lông đuôi cũng bị túm đi không ít.

Nhìn một phần ba cái đuôi đã trụi lũi đang không ngừng rỉ máu kia. Lai Hinh an ủi vỗ vỗ đầu Diệp Lục: "Không sao, đuôi vẫn còn, chỉ là bị thương nhẹ"

"Thật sao, cảm ơn giống cái." Diệp Lục thấy phía sau đã nhẹ nhõm hơn hẳn, liền chân thành cảm ơn Lai Hinh. Lần đầu tiên hắn cảm thấy, mang giống cái này cũng không tệ.

Dày vò khoảng chừng hơn mười phút, rốt cuộc đám người cũng băng qua khỏi khu rừng. Lũ mèo cũng không tiếp tục tấn công nữa.

Đêm trong rừng lạnh lẽo và âm u. Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi máu tanh nồng sộc vào mũi làm mọi người không khỏi nhíu mày. Sông Hỗn Loạn đã ở ngay trước mắt.

Dù khoảng cách còn khá xa nhưng Lai Hinh vẫn có thể thấy được, trên sông đang không ngừng bắn lên bọt nước tung tóe. Báo hiệu đây không hề là một con sông yên ổn.

Đột nhiên cô có chút thắc mắc liền nhéo nhéo tai Diệp Lục hỏi: "Diệp Lục, vì sao con sông này lại gọi là Hỗn Loạn?"

Diệp Lục có chút ngẩn người, lại bị Lai Hinh nhéo thêm vài cái mới giật mình quát lớn: "Giống cái này, sao... sao ngươi có thể... không biết xấu hổ như vậy chứ!"

Càng nói về sau giọng càng là bé như tiếng muỗi.

Lai Hinh bị một loạt ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm cũng có chút luống cuống: "Ách... tôi... tôi đã làm gì sai sao?"

Diệp Lục không nói gì, chỉ cúi thấp đầu tiếp tục chạy. Nếu như để ý kỹ thì có thể thấy được một túm lông dưới cổ cậu ta đã nhuốm thành màu hồng phấn. Biểu hiện cho nội tâm đang xấu hổ lúc này của chủ nhân.

Giống cái này đúng là không có ý tứ, sao lại có thể công khai nựng hắn trước mặt mọi người như vậy chứ!

Nếu Lai Hinh biết được cái nhéo tai vừa rồi chính là hành động nựng yêu dành cho các thú có đôi. Thì hẳn là cô sẽ đương trường hộc máu té sỉu.

Trong lúc Lai Hinh còn đang gãi đầu không biết phải làm sao thì tiếng Diệp Lục bên dưới đã đều đều truyền đến:

"Ngày xưa có một giống đực tên là Nguyệt Lang, giống cái tên là Nhật Nữ."

Hả! Có chuyện gì vậy? - Lần này đến lượt Lai Hinh ngẩn người.

Sao đột nhiên lại kể chuyện xưa rồi. Mà hình như có gì đó sai sai???

"Nguyệt Lang là thú tộc Hắc Ám sống nơi Nguyệt Địa lạnh lẽo, đen tối. Nhật Nữ là con gái của thủ lĩnh tộc Gấu Trắng, sống nơi Nhật Địa ấm áp, tươi sáng."

"Hai thú ở hai thái cực trái ngược, tưởng chừng như không bao giờ gặp nhau, cho đến một ngày. Nhật Nữ theo cha vào Nguyệt địa tiến hành lễ Hắc Nhập. Vì không quen với sự lạnh lẽo nơi Nguyệt Địa, nên Nhật Nữ chợt rùng mình. Lúc này, trên vai cô liền xuất hiện một tấm áo da thú lớn.

Đó chính là lần gặp đầu tiên giữa Nguyệt Lang và Nhật Nữ. Cũng chính là từ đó hai thú đem lòng yêu mến nhau.

Nhưng Quang Thú và Ám Thú vốn không thể đến được với nhau.

Thủ lĩnh tộc Gấu Trắng nghi ngờ là Nguyệt Lang dụ dỗ con gái của mình. Tức giận dẫn thú binh tấn công tộc đàn của Nguyệt Lang. Gây nên cuộc chiến giữa hai vùng Nhật - Nguyệt.

Trong một trận chiến, thủ lĩnh Gấu Trắng không may bị đồng tộc của Nguyệt Lang giết hại.

Nhật Nữ hay tin cha chết, đau lòng vô cùng. Lúc này một giống đực tên là Hùng Quy thầm ái mộ Nhật Nữ đã lâu liền mượn cơ hội vu oan cho Nguyệt Lang, nói rằng Nguyệt Lang vì muốn có được bảo vật của tộc Gấu nên đã lừa dối Nhật Nữ rồi sai người đánh lén giết cha cô.

Nhật Nữ tưởng mình thật sự đã bị lừa, liền kiên quyết đối đầu với Nguyệt Lang.

Trận chiến cuối cùng của hai người chính là vào ngày cuối cùng của Tháng Ánh Dương, ngày đầu tiên của Tháng Ánh Nguyệt.

Nguyệt Lang vì không khống chế được sức mạnh của ánh trăng, trong lúc vô thức đã giết chết Nhật Nữ.

Nhật Nữ chết, xác rơi xuống sông hóa thành Nhật Ngư. Nguyệt Lang vì ân hận và nhớ thương cô nên cũng nhảy sông tự vẫn, xác hóa thành Nguyệt Ngư.

Cứ vào mỗi đêm giao giữa hai tháng Ánh Dương và Ánh Nguyệt, hai loài sẽ không ngừng tấn công nhau đến chết, máu chảy đầy sông. Con sông không được yên ổn cho đến khi mặt trời ló dạng.

Đó chính là sông Hỗn Loạn."

Truyện vừa hết thì con sông cũng đã gần ngay trước mắt.

Lai Hinh xoa xoa đầu có chút choáng váng.

Cô vừa nghe cái gì vậy? Ngưu Lang Chức Nữ? Mị Châu Trọng Thủy? Thật hoang mang!