Chương 6: Giống Cái Mạnh Mẽ

Sau khi áp lực từ Ám Nham biến mất, Diệp Lục liền dồn toàn bộ sức lực nhảy lên phía trước, chỉ hận không thể lại mọc ra thêm đôi cánh để lập tức bay vút lên.

Chẳng mấy chốc đã vượt qua cả Tia Chớp đang dẫn đầu, lúc đi ngang qua Tô Nhiên Linh, Lai Hinh có hơi ghé mắt nhìn sang trong thoáng chốc.

-----

Khi ba người Bạch Phong đến nơi, thì đám Cự Phách đã đợi được một lúc lâu, Tia Chớp và Cự Phách lúc này đã trở lại thành hình người, đang chia nhau túi bánh quy của Tô Nhiên Linh.

Diệp Lục ngồi một bên gặm lương khô, vừa thấy Bạch Phong đến liền tức tốc chạy tới, sau khi xác định cậu ta không sao thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

- Oa! Tia Chớp, Cự Phách, các cậu đang ăn cái gì vậy? - Nhanh Nhảu hai mắt tỏa sáng chỉ vào túi bánh trên tay Tia Chớp - Ta cũng muốn ăn, mau cho ta!

- Không được! - Tia Chớp vừa nói vừa giấu túi bánh vào sau lưng - Đây là đồ ăn giống cái Tô Nhiên Linh cho ta và Cự Phách, cậu mau tránh ra.

Nhanh Nhảu nghe là đồ ăn của giống cái thì lại càng muốn nhào tới: "Cho ta, ta cũng muốn ăn. A A A... Cự Phách, mau bỏ ta xuống... ta không ăn nữa.... A A... đừng có ném ta xuống mà..."

Nhanh Nhảu bị Cự Phách túm cổ vung qua vung lại trên vách đá kêu la thảm thiết: "Khoan đã..." - Như chợt nhận ra gì đó, Nhanh Nhảu nhanh chóng xoay người ôm chặt lấy cánh tay Cự Phách, rống to: "Cậu ta vừa nói là giống cái Tô Nhiên Linh? Giống cái cho phép các cậu gọi bằng tên?"

Cự Phách ngoáy ngoáy một bên tai có chút ngứa, thầm cảm thán - Bây giờ mới nhận ra, đúng là ngốc như Nhanh Nhảu.

Tia Chớp đắc ý nhìn vẻ mặt đầy phẫn hận của Nhanh Nhảu, không chút để ý nói: "Dĩ nhiên, ngay cả giống cái Jenny cũng cho chúng ta gọi bằng tên."

"Cậu... cậu nói cái gì? Giống cái Jenny?" Nhanh Nhảu sắp hỏng mất.

Vốn nghĩ lúc nãy đỡ hộ Tô Nhiên Linh một đòn, thì có thể tranh thủ tạo ấn tượng với giống cái. Nhưng không ngờ lại chính vì như vậy mà lỡ mất cơ hội, để hai cái tên Tia Chớp và Cự Phách này chiếm mất thời cơ.

Lần này ngay cả Bạch Phong và Hắc Thạch cũng không khỏi ghé mắt.

Nên biết, giống cái xinh đẹp bình thường rất kiêu ngạo, với những giống đực có chút yếu như Nhanh Nhảu (Nhanh Nhảu nghĩ vậy) thì ngay cả bắt chuyện cũng khó chứ đừng nói chi là cho gọi bằng tên.

Cự Phách thấy Nhanh Nhảu bị đả kích có chút nặng thì cũng không tiếp tục dọa cậu ta. Tay vừa buông lỏng, thì Nhanh Nhảu đã như bột mì nhão chảy xuống ôm chân hắn khóc than - Cái thằng cọp con này, chỉ là gọi tên, cũng không phải là chọn bạn đời, khóc với chả lóc cái gì chứ!

Cự Phách ghét bỏ vung chân đá bay Nhanh Nhảu đến góc cây gần đó. Nhanh Nhảu lại như keo dính chuột trườn lên ôm cây nhìn hắn với ánh mắt tủi thân.

"Phụt" Jenny và Tô Nhiên Linh thấy vậy thì có chút buồn cười.

- Cậu cũng có thể gọi chúng tôi bằng tên mà! - Jenny cười nhìn Nhanh Nhảu nói

- Đúng vậy! Ở chỗ chúng tôi, mọi người đều gọi nhau bằng tên - Rút kinh nghiệm từ lần trước, bây giờ mỗi lần nói xong, nếu thấy có gì không ổn, Tô Nhiên Linh đều chèn thêm một câu "ở chỗ chúng tôi, mọi người đều như vậy."

- Thật sao? - Hai mắt Nhanh Nhảu lập tức sáng rỡ, nhưng như nghĩ đến gì đó lại có chút ỉu xìu - Nhưng ở chỗ chúng ta, chỉ có những thú có huyết thống hoặc được xem là bạn bè thân thiết mới có thể gọi nhau bằng tên. - Nói rồi lại nhìn hai người Jenny và Tô Nhiên Linh với ánh mắt chờ mong.

- Vậy bạn cọp Nhanh Nhảu này, chúng ta có thể làm bạn được không? - Jenny lại lần nữa bị bộ dạng đáng yêu của Nhanh Nhảu chọc cho phì cười, cô đưa tay về phía Nhanh Nhảu, hai mắt ấm áp nhìn lấy cậu ta.

Nhanh Nhảu cảm giác như mình đang mơ rồi. Giống cái xinh đẹp chủ động đưa tay cho hắn. Trong đầu Nhanh Nhảu lúc này chỉ vang vọng một câu nói: "Có chết cũng cam lòng!"

Nhanh Nhảu cảm giác như cả người đang trên chín tầng mây, ngẩn ngẩn ngơ ngơ nói: "Được!" - rồi lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn đặt móng vuốt lên bàn tay trắng nõn của Jenny.

Đám Bạch Phong bên cạnh đưa tay vuốt mặt tập thể - Quá đáng xấu hổ!

Tô Nhiên Linh nhún nhún vai, không chút để ý, dù sao thì mục tiêu của cô cũng không phải là cậu ta.

- "Khục khục" - Bạch Phong nắm tay đưa lên miệng ho nhẹ - "Chuẩn bị một lát, chúng ta lập tức trở về."

Tia Chớp nghe là phải lập tức lên đường, liền lo lắng nhìn hai người Jenny và Tô Nhiên Linh: "Không thể nghỉ lại qua đêm sao? Ta sợ các giống cái sẽ chịu không nổi."

Bạch Phong không chút nhượng bộ: "Không được, nơi này vẫn còn đang trong ranh giới của Ám Địa, không an toàn, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi."

Jenny nghe vậy thì có chút gấp: "Đợi đã, Lai Hinh vẫn còn chưa trở lại!"

"Lai Hinh?" - Lúc này Bạch Phong mới chợt nhớ ra, nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy giống cái mạnh mẽ kia đâu.

Nếu Lai Hinh biết được hình tượng của cô trong lòng Bạch Phong từ giống cái xấu xí đã nâng cấp lên thành giống cái mạnh mẽ thì không biết là nên vui hay buồn đây.

"Tôi ở đây." Lai Hinh từ gốc cây sau lưng Nhanh Nhảu đi ra, dọa cậu ta một phen hết hồn.

"Oa, cô... cô ở đây từ lúc nào vậy hả?" Nhanh Nhảu lắp bắp giơ vuốt chỉ về phía Lai Hinh.

"Tôi đã ở đây từ đầu rồi, là do cậu không nhìn thấy thôi." Nói rồi, cho cậu ta một ánh mắt xem thường, đi về phía Jenny.

Jenny thấy cô đã về liền vui vẻ, thân thiết quàng tay Lai Hinh: "Lai Hinh, cô đi đâu mà lâu như vậy, mọi người lại sắp phải lên đường nữa rồi."

Lai Hinh hơi có chút thẹn thùng, ghé vào tai Jenny nói nhỏ gì đó. Jenny như hiểu ra, gật gật đầu, cũng không tiếp tục nói gì thêm.

"Khụ khụ" Bạch Phong ho khan hai tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người:

- Nếu như đã đến đủ, vậy thì chúng ta liền lên đường đi. Tránh càng ở lâu lại càng nguy hiểm.

Mặc dù Lai Hinh đã đè thấp giọng, nhưng những thú ở đây có ai là không tai thính mắt tinh chứ. Một đám đều là vẻ mặt như ngộ ra. Thì ra giống cái vừa rồi là đi "xi xi" nha!

Lần này đổi thành Hắc Thạch cõng Tô Nhiên Linh, Nhanh Nhảu cõng Jenny, Diệp Lục thì có chút không tình nguyện tiếp tục cõng lấy Lai Hinh.

Lai Hinh nhìn một chút đội hình của đám người - Đây là đang thay phiên nhau chia phúc lợi sao?

Lại nhìn một chút cái mặt hổ đang nhăn nhúm như đớp phải ruồi của Diệp Lục, Lai Hinh có chút muốn khóc mà không được.

Sống hơn 23 năm cuộc đời, chưa bao giờ cô liên tiếp bị đả kích như hôm nay.

Đừng tưởng là Lai Hinh không biết, lúc ở trên vách đá, bầy sói liên tục tìm cách bắt lấy Jenny và Tô Nhiên Linh. Có đôi lúc Lai Hinh cảm tưởng có con sắp chụp được mình, thì nó lại ghét bỏ thà đi về tay không cũng không muốn bắt cô.

Vậy nên lúc đánh con sói trong mắt chỉ có Jenny kia, Lai Hinh mới ra tay mạnh như vậy.

"Ô Ô" Mặc dù bây giờ cô quả là xấu thật, nhưng mà có cần phải cứ ghét ra mặt như vậy không chứ! Càng nghĩ càng bực, trên tay bất giác dùng lực nắm đứt một chỏm lông trắng.

Diệp Lục bị túm đau điếng, vừa quay đầu lại định la lớn thì đã bị sát khí từ trong ánh mắt uất hận của Lai Hinh dọa cho tứ chi bủn rủn. Trong đầu lại bất giác hiện về hình ảnh đầy đau đớn của con sói lúc nảy trước khi chết. Hắn lắc lắc đầu rồi xem như không có chuyện gì xảy ra. Mặc kệ nỗi đau trên lưng, tiếp tục phi nhanh về phía trước.

Thôi thôi, muốn túm thì cứ túm, đứt lông còn tốt hơn là đứt cổ!

Trời lúc này đã về khuya nhưng Lai Hinh vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy được từng đợt cảnh vật xung quanh đang lướt qua. Mặt trăng ở đây thật lớn, lớn hơn những mặt trăng trước đây mà cô từng thấy. Rất sáng, rất đẹp, rất lung linh....

"Đừng nhìn mặt trăng." Tiếng Diệp Lục bên dưới vọng lên làm Lai Hinh giật mình tỉnh lại.

"Mặt trăng trong tháng Ánh Nguyệt là mạnh mẽ nhất, nếu như nhìn lâu thì sẽ bị nó câu mất hồn."

"Câu hồn?"

"Chính là đứng yên một chỗ nhìn mặt trăng, không động đậy, ai làm gì cũng không nghe, không biết. Vừa rồi nếu cô còn nhìn lâu một chút, thì chắc là mất hồn luôn rồi." Diệp Lục bình tĩnh thả cho Lai Hinh một quả bom nổ chậm làm cô không khỏi há hốc mồm.

"Cảm, cảm ơn!" Lai Hinh xoa xoa cánh tay đã có chút phát mao, miệng mấp máy cảm ơn Diệp Lục.

Nghĩ lại thấy mà sợ, làm sao cô biết được là đến ngắm trăng cũng có thể chết chứ.

Đưa mắt nhìn sang Jenny và Tô Nhiên Linh, thì thấy hai người cũng đang nhìn cô chằm chằm.

"Lai Hinh, lúc nảy Bạch Phong có nhắc chúng ta rồi mà." Jenny ngập ngừng nhìn Lai Hinh, che miệng nói khẽ.

"Ủa, có hả?" Lần này thì các thú còn lại cũng quay đầu nhìn cô.

"Ách, xin lỗi, tôi không nghe thấy." Lai Hinh có chút ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đầu nhận lỗi.

Quả thật là Bạch Phong có nhắc qua, nhưng Lai Hinh không nghe thấy. Bởi vì lúc đó cô vẫn còn đang bận phẫn hận vì sao mình lại bị ghét bỏ, vùi dập công khai đến như vậy. Haiz!