Tạ Kim Hoa nghe thấy thế mặt đỏ bừng lên, bà ta vô cùng sốt ruột.
“Tôi chưa nhận được tiền an ủi, tôi nói như vậy, là vì con nhóc chết tiệt kia nói với tôi nó đã đưa tiền an ủi cho cha mẹ nuôi mình rồi, cha mẹ nuôi nó có chức có quyền, đúng rồi, chính là người làm chủ nhiệm. Nó nói giao tiền cho ông ta, nửa tháng sau có thể nhận được gấp đôi, tổng cộng là hai nghìn tệ, bảo tôi không được nói cho người khác biết!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn người thiểu năng trí tuệ để nhìn Tạ Kim Hoa.
Đồng Tuyết Lục: “Bà nội, bà đúng là bị bệnh hồ đồ rồi! Ban nãy tùy tiện đổi khẩu cung còn chưa tính, bây giờ còn bắt đầu nghĩ ra câu chuyện mới! Cha nuôi cháu là chủ nhiệm bộ phận thu mua, ông ấy là người chính trực liêm khiết, căn bản không thể nào làm ra bất cứ chuyện gì thiên tư trái pháp luật, cho dù ông ấy là loại người này, cũng đi đâu để kiếm ra nhiều tiền như vậy cho bà?”
Đám người bác Thái nghe thấy thế đều gật đầu liên tục.
Còn không phải vậy sao, nửa tháng kiếm một nghìn tệ, dưới bầu trời này làm gì có công việc nào dễ kiếm tiền như thế?
Đồng chí công an cũng không tin lời Tạ Kim Hoa nói, bộ phận thu mua đúng là chịu tránh nhiệm mua bán quân nhu vật tư, nhưng căn bản tiền không qua tay bọn họ.
Hơn nữa, nếu thật sự có người dám lợi dụng chức quyền để tư lợi, hơn nữa còn là số tiền lớn như vậy, đã bị người ta phát hiện ra từ lâu rồi, sao có thể sống sót được tới bây giờ?
Thấy tất cả mọi người đều không tin mình, Tạ Kim Hoa càng luống cuống.
Đột nhiên, linh quang chợt lóe lên trong óc, bà ta nghĩ đến chuyện trước khi tới Kinh Thị.
Khi đó trong đội sản xuất có người từ Kinh Thị về, kỳ quái hỏi bọn họ sao vợ chồng Đồng Đại Quân chết mà bọn họ vẫn ở trong thôn, khi đó bà ta mới biết vợ chồng Đồng Đại Quân đã xảy ra chuyện.
Sau đó bà ta lập tức đến văn phòng của đội sản xuất gọi điện thoại cho nhà xưởng, nhà xưởng nói Đồng Gia Minh đã gọi điện thoại về thông báo cho bọn họ rồi. Khi ấy bà ta tức không chịu nổi, còn nghĩ đến chuyện sau khi đến Kinh Thị nhất định phải dạy dỗ thằng nhãi ranh kia một trận.
Chỉ là sau đó khi tới Kinh Thị, đầu tiên bọn họ bị người ta cướp mất hành lý, sau đó lại đói bụng một ngày, cuối cùng Đồng Tuyết Lục hứa hẹn đưa cho bà ta hai nghìn tệ, nên bà ta đã quên mất chuyện này.
Bây giờ nhớ tới, bà ta lập tức hét lên: “Con nhóc chết tiệt kia, ngay từ đầu mày đã có ý xấu rồi phải không? Xưởng trưởng Vu, ông còn nhớ rõ chuyện trước khi lên đây tôi đã gọi điện thoại đến nhà xưởng không? Khi ấy chúng tôi căn bản không nhận được điện thoại của thằng nhãi ranh Đồng Gia Minh kia, nếu không chúng tôi đã tới Kinh Thị từ lâu rồi, sao có thể hơn nửa tháng vẫn chưa tới nơi này?”
Xưởng trưởng Vu nghe thấy thế thì liếc mắt nhìn về phía Đồng Tuyết Lục một cái, sau đó gật đầu nói với hai vị công an: “Đúng là có việc này, ngày hôm sau tôi còn hỏi đồng chí Đồng, cô ấy nói bởi vì đồng chí Tạ bị điên rồi, đầu óc thường xuyên không nhớ được chuyện đã xảy ra.”
Trước đó khi nghe bà Từ mắng mình là kẻ điên, Tạ Kim Hoa chỉ cho rằng đó là lời nói khi tức giận, không ngờ là do Đồng Tuyết Lục nói hươu nói vượn bên ngoài.
Bà ta tức không chịu nổi, mặt lúc đỏ lúc trắng, xông đến định đánh Đồng Tuyết Lục: “Con nhóc chết tiệt kia, suốt ngày nói hươu nói vượn khắp nơi, để tao xé nát miệng mày ra.”