Tạ Kim Hoa được con trai Đồng Tam Tráng cõng qua đây.
Đồng chí công an vừa nói muốn đưa bà ta đến đồn công an hỏi chuyện, bà ta đã lập tức ngã ra đất, còn bị dọa đái cả ra quần.
Sau khi ngồi xuống, nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Đồng Ngạn Lương, bà ta lập tức đau lòng kêu rên liên tục: “Cháu trai bảo bối của bà nội, sao cháu lại biến thành thế này?”
Đồng Ngạn Lương không có tâm trạng nào dong dài với bà ta, cậu chỉ tay vào Đồng Tuyết Lục nói: “Bà nội, chị ta nói, bà nói với chị ta cháu sờ mông phụ nữ, còn nói chỗ đó của cháu bị đá hỏng, bà đã từng nói những lời này chưa?”
Tạ Kim Hoa ngẩn ra một chút, sau đó lập tức quay đầu lại mắng Đồng Tuyết Lục: “Mày, cái con nhóc chết tiệt kia, tao nói ra những lời ấy khi nào?”
Đồng Tuyết Lục nhíu mày lại, vẻ mặt ấm ức: “Bà nội, bà lại quên mất rồi sao? Ngày đó khi bà đuổi những người khác ra khỏi phòng, chính bà nói với cháu như vậy!”
Tạ Kim Hoa tức giận đến nổi trận lôi đình: “Cái con nhóc chết tiệt kia, tao đánh chết mày, mày dám nói hươu nói vượn...”
“Không được làm ồn!”
Khi còn nhỏ nữ công an thường xuyên bị bà nội đánh chửi, thấy Tạ Kim Hoa vừa đến đã mắng Đồng Tuyết Lục, bà không khỏi đứng vể phía Đồng Tuyết Lục.
Tạ Kim Hoa bị dọa cả người run lên, ngã ngồi trên ghế: “Đồng chí công an, cô ta nói dối, bà già này chưa từng nói ra những lời ấy!”
Lông mày Đồng Tuyết Lục nhăn chặt lại: “Bà nội, đầu óc của bà đúng là càng ngày càng nghiêm trọng, bây giờ mới mấy ngày thôi, thế mà bà đã quên sạch mọi chuyện rồi!”
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn hai đồng chí công an nói: “Hôm bà nội cháu đến Kinh Thị, ở ga tàu hỏa bọn họ đánh nhau với người khác phải vào bệnh viện, cháu và em trai mình đến bệnh viện đón bọn họ về, còn dẫn bọn họ đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm nữa.”
“Sau khi về nhà, bà nội đuổi những người khác ra khỏi phòng, hỏi cháu tiền an ủi. Sau đó cháu đưa tiền cho bà, bà còn kể cho cháu nghe chuyện bị đánh ở ga tàu hỏa, nói là vì em họ lén lút sờ mông phụ nữ, mới bị người ta đá hỏng chỗ đó, lúc ấy bà nội còn nguyền rủa đám người kia đoạn tử tuyệt tôn, cả nhà chết không được yên!”
Tạ Kim Hoa: “...”
Đồng Ngạn Lương: “...”
Tạ Kim Hoa tức giận đến mức lệch cả mũi: “Cái con nhóc chết tiệt kia, tao nói những lời ấy bao giờ, còn tiền an ủi nữa, căn bản mày chưa từng đưa cho tao.”
Đồng Tuyết Lục trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Bà nội, bà nói lời này là có ý gì? Nếu như cháu không đưa tiền an ủi cho bà, mấy ngày qua mọi người lấy tiền đâu ra để ngày nào cũng đến tiệm cơm quốc doanh, lấy tiền đâu ra để ngày nào cũng đến cung tiêu xã mua đồ?”
Tạ Kim Hoa nghẹn lời: “Số tiền đó đều là mày đưa cho tao!”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đúng vậy, không phải đều là tiền cháu đưa cho bà sao!”
Tạ Kim Hoa: “...”
Sao cảm giác có chỗ nào không đúng thế nhỉ?
Đồng Tuyết Lục: “Đồng chí công an, vừa rồi mọi người đều nghe thấy đó, bệnh điên của bà nội cháu đúng là càng ngày càng nghiêm trọng, trước đó nói cháu chưa đưa tiền cho bà, sau đó lại nói tiền là do cháu đưa cho.”
Nữ công an ghi chép lại: Nhân chứng Tạ Kim Hoa, lời nói trước sau không đồng nhất, nghi ngờ tinh thần không bình thường.
Đồng Tuyết Lục nói tiếp: “Trong ngày hôm đó cháu đã đưa tiền an ủi cho bà nội mình rồi, việc này xưởng trưởng Vu trong xưởng dệt cũng biết, hơn nữa người trong khu tập thể, người trong tiệm cơm quốc doanh, và người ở cung tiêu xã đều có thể làm chứng cho cháu.”
Tạ Kim Hoa tức giận đến mức thiếu chút nữa đã hộc máu: “...”
Rất nhanh đám nhân chứng kia cũng bị gọi đến.
Người của tiệm cơm quốc doanh đến chính là Trần Đại Ni.
Trần Đại Ni thấy Đồng Tuyết Lục bị bắt nạt, lập tức nổi giận: “Đồng chí công an, tôi có thể làm chứng, hai bà cháu nhà này ngày nào cũng đến tiệm cơm quốc doanh, bữa nào cũng phải ăn thịt!”
Nhân viên bán hàng của cung tiêu xã nói: “Tôi cũng có thể làm chứng, bác gái này từng mua quần áo, ba cân kẹo sữa và bánh ngọt, thằng nhóc này thì mua túi du lịch và giày vải.”
Bác Thái và bà Từ cũng gật đầu: “Chúng tôi cũng có thể làm chứng...”
Cuối cùng đến lượt xưởng trưởng Vu: “Đúng là đồng chí Tạ Kim Hoa đã từng nói với tôi, bà ấy đã nhận được tiền an ủi.”