Chương 21: Ly trà xanh thứ hai mươi mốt

Đồng Tuyết Lục vừa đạp xe, vừa gọi to: “Miên Miên, chị về rồi, em nghe thấy thì mau trả lời một tiếng.”

“Miên Miên, mau ra đây, mau về nhà với chị.”

Cô thật sự quá sơ suất, cô không nên để một mình Đồng Miên Miên ở lại lại chỗ này.

Dù người khác có đáng tin, cũng không đáng tin bằng chính bản thân mình.

Lỡ như Đồng Miên Miên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì cả đời này cô sẽ không an lòng!

Khi đi ngang qua con hẻm nhỏ, cô nghe thấy loáng thoáng có tiếng trẻ con khóc truyền đến từ bên trong, âm thanh ấy nghe rất giống tiếng của Đồng Miên Miên.

Đồng Tuyết Lục lập tức vứt xe đạp xuống, chạy như bay vào trong, không nghĩ ngợi chút nào.

Trong ngõ nhỏ, Đồng Chân Chân đang nắm lấy lỗ tai Đồng Miên Miên chửi ầm lên: “Cục nợ chết tiệt này, mày đã nhớ kỹ lời tao nói chưa? Khi quay về mày phải nói với hai anh trai mày là, Đồng Tuyết Lục đánh mày, bảo bọn họ đuổi Đồng Tuyết Lục đi!”

Đồng Miên Miên khóc đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, giọng nói nghẹn ngòa: “Không được không được, Miên Miên sẽ không đuổi chị Tuyết Lục đi.”

“Con nhóc chết tiệt này, mày là heo à... A....”

Cô ta còn chưa kịp mắng xong, mái tóc đã bị người khác túm lấy từ phía sau, dùng sức kéo mạnh.

Cô ta lập tức buông lỗ tai Đồng Miên Miên ra theo bản năng, đau đớn gào thét như heo bị chọc tiết: “A a a, đứa nào vậy?”

“Là bà nội của mày đây!”

Ánh mắt Đồng Tuyết Lục lạnh như băng: “Bình sinh Đồng Tuyết Lục tao ghét nhất hai loại người, một là lũ đàn ông thối đánh vợ chửi con, hai là kẻ ngược đãi trẻ con tay không tấc sắc, tao không xử lý mày thì xử lý ai?”

Nghe thấy lời Đồng Tuyết Lục nói, Đồng Chân Chân lập tức giận đến mức nổi trận lôi đình: “Đồng Tuyết Lục, cái con điếm này, mày mau buông tay ra, nếu không tao sẽ không để yên cho mày đâu!”

“Nếu mày đã không muốn để yên, thì để tao cho mày biết thế nào là không để yên.”

Nói xong cô quay người Đồng Chân Chân lại, đầu hướng vào tường, sau đó một chân đá mạnh vào mông cô ta.

Đồng Chân Chân giống bị đá mạnh lao thẳng vào tường, cả người nằm bẹp dí, cái mũi cũng sắp bị đâm gãy!

Cô ta đau đến mức nước mắt lưng tròng, giận giữ quát to: “Đồng Tuyết Lục, tao liều mạng với mày!!!”

Nhân lúc cô ta còn chưa kịp xoay sở, Đồng Tuyết Lục đã làm xong ba chuyện:

Thứ nhất ngồi bệt xuống lấy bụi đất lau lên mặt mình.

Thứ hai kéo dây cột tóc ra, vò tóc mình rối tung lên.

Thứ ba bế Đồng Miên Miên chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa kêu to: “Cứu mạng, giết người...”

“Con điếm kia, có gan thì mày đừng chạy, hôm nay tao phải giết chết mày.”

Đồng Chân Chân đang nổi nóng, nhìn thấy Đồng Tuyết Lục chạy trốn, cô ta không nghĩ ngợi chút nào lập tức đuổi theo.

Đồng Tuyết Lục vừa chạy ra khỏi ngõ nhỏ, đã cất cao giọng thét chói tai: “Có ai không, cứu mạng, giết người!”

Lúc này mẹ Đồng đang dẫn theo hai người cán sự đi về phía bên này, nghe thấy tiếng kêu cứu của Đồng Tuyết Lục, ba người lập tức khiếp sợ.

Sắc mặt mẹ Đồng tái nhợt, bàn tay run rẩy nói với một trong hai người cán sự: “Tiểu Tuệ, cô mau chạy đến đồn công an báo án đi.”

Người cán sự tên Tiểu Tuệ đáp lại một tiếng, rồi xoay người chạy như điên.

Đúng lúc ấy, ở một phía khác cũng có hai người đang chạy như bay đến chỗ Đồng Tuyết Lục.

Mà hai người này không phải ai khác, chính là Phương Văn Viễn, vị hôn phu của nguyên chủ, và cao phú soát Ôn Như Quy mà Đồng Tuyết Lục vừa gặp trước đó.

Nhìn thấy người đến, ánh mắt Đồng Tuyết Lục sáng lên, cô lập tức chạy như bay về phía Ôn Như Quy.

...

Vừa rồi nghe thấy có người kêu cứu mạng, Phương Văn Viễn không nghĩ ngợi chút nào đã chạy tới ngay.

Nhưng lúc này khi chạy tới, nhìn thấy đối phương là Đồng Tuyết Lục, anh ta không khỏi nhíu mày.

Không phải Đồng Tuyết Lục đã rời khỏi nhà họ Đồng rồi sao? Nhanh như vậy đã quay về rồi à?

Cũng đúng thôi, thế mới giống tính cách của Đồng Tuyết Lục.

Tối qua nghe thấy tin cô chủ động rời khỏi nhà họ Đồng, vốn dĩ anh ta cũng không tin tưởng lắm.

Không ngờ thật sự bị anh ta đoán trúng rồi, rời khỏi nhà họ Đồng chưa đến một ngày đã quay lại, giống như trò đùa vậy.

Bây giờ còn làm ra chuyện này nữa, không phải trò mới của cô chứ?

Nghĩ vậy, tốc độ chạy của anh ta dần dần chậm lại.

Rất nhanh đã bị Ôn Như Quy vượt qua một khoảng lớn.

Đồng Tuyết Lục không để ý tới hành vi của Phương Văn Viễn.

Cô vừa chạy trốn, vừa thở hổn hển xông tới trước mặt Ôn Như Quy: “Đồng chí Ôn, xin anh cứu tôi với em gái tôi, có người muốn giết chúng tôi!”

Giống như để xác minh lời cô nói, khi Đồng Tuyết Lục vừa dứt lời, Đồng Chân Chân đã xông đến, đầu tóc rối tung như bà điên đang đuổi theo sau: “Đồng Tuyết Lục, mày đứng lại đấy cho tao, tao phải giết mày!”