Phía bên này, Đồng Tuyết Lục tốn hai mươi phút đã đi tới cục Công An.
Bởi vì được mẹ Đồng gọi điện thoại dặn dò trước, cho dù trong lòng Thái Xuân Lan không thoải mái, cũng không dám khiến cô khó xử.
Nhưng mà lãnh đạo cục Công An lại không có mặt ở văn phòng, cho nên cô phải đợi thêm nửa tiếng mới phê duyệt xong.
Có tờ giấy xác nhận này rồi, cô mới có thể chuyển hộ khẩu sang nhà họ Đồng bên kia.
Cô bỏ tờ giấy xác nhận vào túi, sau đó lại đạp xe quay về hội phụ nữ.
Cùng lúc đó Đồng Chân Chân cũng đang cau mày đi đến chỗ mẹ Đồng, khuôn mặt cô ta đen xì giống như bánh nướng cháy khét.
Đồng Tuyết Lục dựa vào quan hệ trong nhà mới được nhận vào đoàn văn công, sau khi cô ta trở về, tất nhiên không thể để Đồng Tuyết Lục tiếp tục chiếm giữ vị trí ấy.
Nhưng mà điều khiến cô ta tức giận chính là, đám người trong đoàn văn công kia vậy mà lại chê cô ta không đẹp bằng Đồng Tuyết Lục.
Còn chê cô ta hát không hay, người quá cứng không biết khiêu vũ.
Tức chết cô ta mất thôi!
Ôm tâm trạng buồn bực, Đồng Chân Chân đi đến hội phụ nữ tìm mẹ Đồng, vừa đi đến chỗ ngoặt, đột nhiên cô ta lại trợn tròn mắt, sau đó lập tức thét chói tai: “Đồng Miên Miên, sao mày lại ở chỗ này?”
Đồng Miên Miên bị dọa sợ, ngẩng đầu lên nhìn, vừa trông thấy người tới là ai, khuôn mặt nhỏ đã sợ tới mức trắng bệch ra: “Chị, chị Chân Chân.”
“Ai là chị mày?” Đồng Chân Chân chạy qua đó, kéo lấy cánh tay nhỏ của cô bé: “Nói mau, ai mang mày tới chỗ này? Có phải là con tiện nhân Đồng Tuyết Lục kia không?”
Đồng Miên Miên bị kéo đau, nước mắt lập tức rơi xuống ào ào: “Không cho phép chị được mắng chị gái tôi, chị là người xấu!”
Đồng Chân Chân thấy cô bé bảo vệ Đồng Tuyết Lục như thế, lập tức giận dữ phồng mồm như con cá nóc.
Đồng Tuyết Lục, cái con tiện nhân kia, mình biết ngay cô ta sẽ không dễ dàng rời khỏi nhà họ Đồng như vậy mà, hôm qua vừa mới đi, hôm nay đã vác theo một cục nợ đến dây.”
Rốt cuộc cô ta muốn thế nào?
Không quan tâm cô ta muốn làm gì, mình sẽ không để cô ta thực hiện được kế hoạch!
Sau đó cô ta bịt kín miệng Đồng Miên Miên, kéo cô bé vào một con đường nhỏ ít người qua lại.
Khi Đồng Tuyết Lục quay về hội phụ nữ, từ đằng xa cô đã trông thấy mẹ Đồng đang dẫn theo hai vị cán sự, không biết đang tìm cái gì: “Mẹ, mọi người đang làm gì vậy?”
Mẹ Đồng sốt ruột đến mức miệng sắp nổi bong bóng nước: “Tuyết Lục, con về rồi à, Miên Miên... Không thấy em gái con đâu nữa.”
Đồng Tuyết Lục lập tức phanh xe lại, giọng nói gấp gáp hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại không thấy Miên Miên đâu nữa?”
Mẹ Đồng đỏ mắt kể lại mọi chuyện một làn.
Hóa ra sau khi cô đi khỏi, mẹ Đồng thấy quần áo Đồng Miên Miên đang mặc trên người đã bị giặt đến mức trắng bệch ra, nghĩ đến cuộc sống không mấy tốt đẹp của nhà họ Đồng, bà vội vàng đi tìm người vay tiền với phiếu định mức.
Khi bà đi, Đồng Miên Miên vẫn đang chơi ngoài cửa, ai ngờ vừa xoay người đi khỏi đã không thấy tăm hơi con bé đâu nữa.
Bà đã hỏi ông bảo vệ gác cổng, ông ấy nói không trông thấy Đồng Miên Miên đi ra ngoài.
Nói cách khác, chắc hẳn Đồng Miên Miên vẫn còn ở trong khu đại viện.
Sắc mặt Đồng Tuyết Lục rất khó coi, nhưng mà lúc này trách cứ hoàn toàn không có ý nghĩa.
“Chúng ta chia nhau ra tìm người.”
Sau đó mọi người vội vàng tản nhau ra, tìm khắp trong đại viện.
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Tuyết Lục: Đồng Chân Chân, cô xong đời rồi!