Chương 174: Ly trà xanh thứ một trăm bảy mươi tư

Lúc này một đám sâu lông màu xanh lá đang bò đầy trên đầu Ngụy Châu Châu, số lượng rất nhiều, khiến cô nhìn thấy cũng phải run rẩy.

Điều kỳ lạ chính là, người nhìn yếu đuối như Thẩm Uyển Dung, vậy mà lại không sợ sâu lông!

Bà vừa bắt sâu lông giúp cháu gái, vừa quở trách Ngụy Chí Quốc: “Ông trông cháu gái kiểu gì vậy? Sao lại để ké dại bám đầy đầu con bé thế này?”

Ngụy Chí Quốc mang vẻ mặt vô tội: “Tôi chỉ vừa rời mắt khỏi con bé một lát, con bé đã để ké dại bám đầy đầu mình rồi!”

Ké dại? (*Ké dại = quả ké đầu ngựa)

Đồng Tuyết Lục ngơ ngẩn, chẳng lẽ kia không phải sâu lông sao?

Lúc này cô mới chú ý đám “Sâu lông” trên đầu Ngụy Châu Châu không hề động đậy.

Đến gần nhìn kỹ cô mới phát hiện ra đó không phải sâu lông, mà là một loại quả màu xanh lá đầy gai nhọn, loại quả này nhỏ bằng nửa ngón tay, nhìn từ xa rất giống sâu lông.

Thẩm Uyển Dung cẩn thận nhặt đám ké dại ra giúp cháu gái, nhưng dù kéo cẩn thận thế nào, vẫn không tránh khỏi kéo tóc cô bé, vừa kéo Ngụy Châu Châu đã đau đớn khóc òa lên.

Đồng Gia Tín há miệng cười to: “Bà Thẩm, Châu Châu nói cô ấy muốn làm vòng hoa đội đầu, cho nên đã tự mình hái quả ké cắm đầy đầu.”

Đồng Miên Miên gật đầu thật mạnh, cất giọng trẻ con của mình, nói: “Chị Châu Châu nói làm như vậy sẽ rất xinh đẹp!”

Nói xong, nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đi tới, hai mắt cô bé lập tức sáng ngời, nhấc đôi chân ngắn ngủn của mình lên chạy tới.

“Chị!”

Đồng Tuyết Lục ôm lấy cô nhóc đang chạy về phía bên này, kiểm tra đầu tóc cô bé một chút, sau khi không nhìn thấy ké dại trên đầu, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ngụy Châu Châu bị kéo tóc đau đến mức thét chói tai, tiếng khóc sói gào: “Muốn xinh đẹp đúng là quá khó khăn……”

Cô chỉ muốn mình xinh đẹp một lát thôi mà, vì sao lại ông trời lại đối xử với cô như vậy...T.T

Nghe thấy lời này, nhìn thấy ké dại bám đầy đầu cô bé, mọi người đều không nhịn được ôm bụng cười.

**

Về đến khu tập thể tổng cục hậu cần, Phương Tĩnh Viện không vội vàng về nhà ngay, mà đến nhà họ Đồng trước.

Nhìn thấy cô ta, Trần Nguyệt Linh giật mình: “Tĩnh Viện? Là em à? Sao đầu tóc em lại biến thành thế này?”

Phương Tĩnh Viện vuốt tóc mình, ngại ngùng nói: “Em vừa mới cắt, chị Nguyệt Linh, chị cảm thấy em để kiểu tóc này đẹp không?”

Trần Nguyệt Linh ngắm nghía kiểu tóc của Phương Tĩnh Viện vài lần, vừa ngắm vừa gật đầu liên tục: “Đẹp, đẹp hơn kiểu trước nhiều, ngay cả chị suýt chút nữa còn không nhận ra!”

Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Phương Tĩnh Viện càng xán lạn hơn: “Tuyết Lục thiết kế giúp em đấy, em cũng cảm thấy rất đẹp.”

“Tuyết Lục? Em đi thăm Tuyết Lục à?”

Trần Nguyệt Linh trợn tròn mắt hỏi.

Phương Tĩnh Viện gật đầu: “Không phải hai em trai cô ấy bị nhà trường đuổi học sao? Nên mẹ em bảo em qua đó hỏi xem cô ấy có cần giúp đỡ không.”

Nghe thấy lời này, Trần Nguyệt Linh lập tức cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

Bọn họ đã từng là người thân của Đồng Tuyết Lục, vậy mà lần này khi cô ấy xảy ra chuyện, lại không một người họ Đồng nào qua đó hỏi thăm cô ấy.

Thật lòng cô và chồng mình rất muốn qua đó hỏi một tiếng, khổ nỗi mẹ chồng không cho hai người đi.

Phương Tĩnh Viện không để ý tới sắc mặt chị ta, cô đưa hai túi bánh ngọt qua, nói: “Đây là bánh ngọt do Tuyết Lục mua, số tiền này cũng là cô ấy đưa nhờ em trả lại cho chị, đồ đã đưa rồi, em cũng về đây.”

Cô còn đang vội về nhà mình triển lãm kiểu tóc mới xinh đẹp, làm gì có thời gian ở đây nói chuyện phiếm.

“Tĩnh Viện chờ chút, em đưa thừa tiền rồi!”

Trần Nguyệt Linh bỏ tiền ra đếp, phát hiện nhiều hơn số tiền chị ta cho mượn hai mươi tệ, trước đó bọn họ chỉ góp đủ tám mươi tệ cho Đồng Tuyết Lục mang theo người

“Em cũng không biết, sau này chị trả lại cô ấy đi.”

Phương Tĩnh Viện không quay đầu lại.

Trần Nguyệt Linh cầm bánh ngọt và tiền, trong lòng càng cảm thấy áy náy hơn.

Khi người nhà họ Phương nhìn thấy kiểu tóc mới của Phương Tĩnh Viện, biểu cảm của bọn họ giống hệt Trần Nguyệt Linh, tất cả đều giật mình, cũng đều nhất trí cảm thấy kiểu tóc này rất thích hợp với Phương Tĩnh Viện.

Mẹ Phương biết Đồng Tuyết Lục không cần bà giúp đỡ, còn mua bánh ngọt tặng cho nhà họ Phương, thì thở dài nói: “Trước đây mẹ đã biết con bé Tuyết Lục không tồi, nếu không xảy ra chuyện đó, nói không chừng bây giờ con bé đã là con dâu nhà họ Phương chúng ta rồi.”

Phương Văn Viễn ngồi trên sô pha nghe thấy lời này, môi mím chặt lại.

Phương Tĩnh Viện bĩu môi: “Cô ấy cũng bình thường thôi, nhưng mà so với trước đây đúng là bây giờ tốt hơn một chút, ít nhất mở miệng ra cũng không khiến người ta chán ghét.”

“Đúng rồi, Tuyết Lục còn nhờ con tuyên truyền chuyện hai em trai cô ấy bị cô giáo kia bắt nạt, con đã đồng ý với cô ấy rồi, mọi người cũng phải giúp đỡ tuyên truyền đó.”

Nể tình Đồng Tuyết Lục giúp mình thiết kế kiểu tóc đẹp như vậy, Phương Tĩnh Viện quyết định, cô phải làm tốt việc tuyên truyền này.

Mẹ Phương nói: “Đứa bé kia cũng là người đáng thương, giúp con bé tuyên truyền cũng là việc nên làm, ngày mai đến đơn vị mẹ sẽ nói với mọi người.”

Tuy rằng cha Phương không phải là người thích buôn chuyện, nhưng trong việc này ông cũng cảm thấy trường học và giáo viên kia không đúng, cho nên giúp đỡ một phen cũng là việc nên làm/

Chỉ có Phương Văn Viễn không tỏ thái độ gì.

Nhưng Phương Tĩnh Viện không buông tha cho anh ta: “Anh cả, ngày mai đến đơn vị anh nhớ cũng phải tuyên truyền đấy nhé.”

Phương Văn Viễn “Ừ” một tiếng, xem như đồng ý.

Nhưng Phương Tĩnh Viện vẫn không yên tâm lắm, cô đến gần nhỏ giọng nói: “Anh cả, anh không cần lo lắng Tuyết Lục sẽ quấn lấy anh như trước đâu, em vừa hỏi qua cô ấy rồi, cô ấy nói đúng là cô ấy chỉ coi anh như cứt chó bên đường!”

Phương Văn Viễn: “…”