Chương 173: Ly trà xanh thứ một trăm bảy mươi ba

Khi Đồng Tuyết Lục về đến nhà, ba anh em Đồng Gia Minh vẫn chưa về.

Hôm nay Ngụy Chí Quốc dẫn Ngụy Châu Châu xuống nông thôn thăm chiến hữu cũ, trước khi xuất phát ông hỏi ba anh em Đồng Gia Minh có muốn đi cùng hay không.

Sau khi biết nhà bọn họ xảy ra chuyện, nhà họ Ngụy vẫn luôn nghĩ cách giúp đỡ bọn họ thường xuyên lấy cớ tặng bọn họ đồ ăn đồ dùng, những chuyện này người nhà họ Đồng đều ghi nhớ.

Ngụy Chí Quốc là người đáng tin cậy, hơn nữa xuống nông thôn cũng không xa, Đồng Tuyết Lục cảm thấy để ba anh em Đồng Gia Minh ngốc ở nhà cả ngày không tốt lắm, đi ra ngoài giải sầu cũng không tồi, vì thế đã để bọn họ tự mình đưa ra quyết định.

Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên ồn ào muốn ra ngoài chơi, cuối cùng Đồng Gia Minh chỉ có thể đi theo chăm sóc hai người.

Thấy sắc trời vẫn còn sớm, Đồng Tuyết Lục cầm tấm vải tổng hợp lần trước Ôn Như Quy đưa cho mình, sang nhà họ Ngụy.

Lúc này Thẩm Uyển Dung đang nhàm chán ở nhà một mình, nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, trên mặt bà lập tức lộ ra nụ cười xán lạn.

“Ai da, cuối cùng cũng có người đến đây trò chuyện với tôi rồi, hôm nay Châu Châu không ở nhà, đúng là không quen lắm.”

Đồng Tuyết Lục cười nói: “Vốn dĩ mấy hôm trước cháu định qua đây rồi, chỉ là trong nhà xảy ra chút chuyện, hôm nay mới có thời gian qua đây.”

Thẩm Uyển Dung mời cô vào trong nhà: “Cháu đến đây lúc nào cũng được, dù sao bà cũng nhàn rỗi. Đúng rồi, tấm vải này cháu muốn may thế nào? Váy liền áo, hay là áo sơ mi và quần dài?”

Đồng Tuyết Lục nghĩ một chút, rồi nói: “May thành váy liền áo ạ.”

Tuy rằng hiện giờ mọi người vẫn bảo thủ, nhưng vẫn có thể mặc váy liền dài quá đầu gối.

Hơn nữa, đến tháng sau chính là tháng kết thúc chế độ tập thể mười năm, chính sách sẽ càng ngày càng cởi mở, cho nên cô may thành váy liền để mặc cũng không thành vấn đề.

Thẩm Uyển Dung cười gật đầu: “Con gái còn trẻ tuổi cũng là nên mặc xinh đẹp một chút, thời trẻ bà cũng rất thích mặc váy, nhưng mà bây giờ già rồi...”

Đồng Tuyết Lục: “Bà Thẩm vẫn còn phong vận lắm, không già chút nào cả, lần đầu tiên nhìn thấy bà Thẩm, cháu còn tưởng rằng bà là thiếu nữ mười sáu đó.”

Thẩm Uyển Dung cười tươi đến mức nếp nhăn nhỏ trên khóe mắt đều lộ ra ngoài, cười mắng cô một câu: “Đứa nhỏ này chỉ biết nói hươu nói vượn, thiếu nữ mười sáu nào giống bà chắc chắn sẽ khóc chết!”

Tuy rằng lời này của Đồng Tuyết Lục có chút khoa trương, nhưng đúng là nhìn Thẩm Uyển Dung trẻ hơn tuổi rất nhiều, bà gần sáu mươi tuổi rồi, nhưng vẻ ngoài nhìn giống như người chưa đến năm mươi tuổi.

Nhà họ Ngụy có một phòng may vá dành riêng cho Thẩm Uyển Dung.

Phòng may vá rất rộng rãi, đủ ánh sáng, trong phòng có một chiếc máy may nhãn hiệu Mẫu Đơn.

Trong niên đại này muốn mua một chiếc máy may phải mất khoảng một trăm ba mươi tệ, gia đình bình thường đều không mua nổi. Quả nhiên người nhà họ Ngụy không thiếu tiền.

Thẩm Uyển Dung lấy thước đo ra đo kích cỡ cho cô, khi đo đến vòng eo, bà không nhịn được tán thưởng: “Eo cháu nhỏ thật đấy, so với bà khi trẻ nhỏ hơn hẳn nửa tấc!” (*Nửa tấc = 5cm)

Điều bà chưa nói chính là, ngực Đồng Tuyết Lục cũng không nhỏ, dáng người quyến rũ, tỉ lệ eo ngực này nếu mặc sườn xám, chắc chắn sẽ rất đẹp!

Đáng tiếc hiện giờ không ai dám mặc sườn xám, cũng không ai dám nhắc đến, đúng là quá đáng tiếc.

Đo kích cỡ xong, Thẩm Uyển Dung lại thương lượng với Đồng Tuyết Lục về kiểu dáng.

Đợi sau khi xong việc, bà mới nói đến chuyện hai anh em Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín bị đuổi khỏi trường học.

“Cô giáo kia đã bị bắt rồi, chắc hai anh em Gia Minh có thể quay lại trường học rồi nhỉ?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Có thể, nhưng mà phải chờ một khoảng thời gian nữa.”

Thẩm Uyển Dung nhìn cô một cái: “Nếu cháu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ việc nói với bà, Lão Ngụy nhà bà có không ít bạn bè ở Kinh Thị, đều có thể giúp đỡ.”

Thật ra bà không hiểu những lời này của Đồng Tuyết Lục lắm, nhưng mà bà nhìn ra được, Đồng Tuyết Lục là đứa trẻ có chủ kiến, nếu đối phương đã không muốn nói, bà sẽ không hỏi nhiều.

Đồng Tuyết Lục mỉm cười lại lần nữa nói lời cảm tạ: “Cảm ơn bà Thẩm, nếu như có chuyện gì cần giúp, nhất định cháu sẽ không khách sáo với bà.”

Tuy rằng trên đời có những kẻ khiến người ta ghê tởm như Mã Mai và Đàm Tiểu Yến, nhưng cũng có những người tốt bụng đáng nhiêu như người nhà họ Ngụy.

Sau khi hàn huyên thêm một lúc nữa, mặt trời cũng dần dần ngả về phía tây.

Đồng Tuyết Lục đứng dậy đang muốn chào tạm biệt, đột nhiên cô nghe thấy tiếng khóc vang trời truyền đến từ ngoài sân.

Tiếng khóc ấy hình như là tiếng của Ngụy Châu Châu.

Hai người Đồng Tuyết Lục và Thẩm Uyển Dung đều hoảng sợ, đặc biệt là Thẩm Uyển Dung, bà vội vàng ném đồ trong tay xuống, chạy ra ngoài.

Vừa ra đến sân, hai người đã nhìn thấy Ngụy Châu Châu đang khóc lóc thảm thiết, Ngụy Chí Quốc đang ở bên cạnh dỗ dành cô bé, nhưng hiển nhiên hiệu quả không được tốt lắm.

Đợi khi Đồng Tuyết Lục chạy đến nơi, nhìn lên đầu tóc Ngụy Châu Châu cô lập tức hít hà một hơi, cả người nổi đầy da gà.