Đồng Gia Minh thấy em trai cắm đầu cắm cổ ăn cơm, giống như bị bỏ đói rất lâu rồi, thật sự không nỡ nhìn thẳng.
Vừa rồi là ai luôn miệng nói mình sẽ không bị chút đồ ăn này mua chuộc, vừa rồi là ai nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói rằng mình sẽ không ăn cơm do chị ta nấu?
Đúng là mất mặt mà!
Đồng Miên Miên ăn vô cùng ngon miệng, hai má nhỏ phình lên, vẻ mặt thỏa mãn.
Đồng Tuyết Lục cười gỡ hạt gạo trên mặt cô bé xuống.
Con đường đến với trái tim thông qua dạ dày, câu châm ngôn này lúc nào cũng đúng, chưa từng có ai có thể thoát khỏi định luật ấy.
Nhà họ Phương trong đại viện tổng cục hậu cần.
Chiếc đũa trong tay Phương Tĩnh Viện cắm vào đĩa thịt gẩy gẩy, Phương Văn Viễn nhìn thấy thế nhíu mày lại: “Em học đâu ra cái thói quen này thế? Em làm thế người khác còn ăn thế nào?”
Phương Tĩnh Viện không vui bĩu môi, nhưng từ trước đến nay người cô sợ nhất chính là anh trai mình, cho nên cô chỉ giám nhỏ giọng cãi lại: “Sao không thể ăn chứ?”
Phương Văn Viễn lườm cô một cái, Phương Tĩnh Viện lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Chỉ là trong lòng cô vẫn không phục lắm, cảm thấy mấy năm nay anh trai cô càng ngày càng nghiêm túc, ngày nào cũng trưng ra cái bản mặt như ông già.
Đột nhiên, nghĩ đến chuyện giữa trưa gặp Đồng Tuyết Lục ở cổng đại viện, tròng mắt cô xoay chuyển nói: “Anh, anh có biết giữa trưa nay em gặp ai ở cửa không?”
Phương Văn Viễn vẫn cúi đầu ăn cơm, giống như không nghe thấy lời cô nói.
Đối với phản ứng kiểu này của anh trai mình, Phương Tĩnh Viện nhìn mãi thành quen rồi, cô không trách mà nói tiếp: “Em đã gặp Đồng Tuyết Lục, anh, chắc anh chưa biết tin này đâu nhỉ, Đồng Tuyết Lục bị nhà họ Đồng đuổi khỏi nhà rồi!”
Phòng khách an tĩnh vài giây, ngay sau đó đã trở nên ầm ỹ.
Mẹ Phương mang vẻ mặt khiếp sợ hỏi: “ Bị đuổi khỏi nhà họ Đồng? Không phải chứ?”
Chuyện con gái thật con gái giả của nhà họ Đồng náo loạn ầm ỹ, cả đại viện tổng cục hậu cần này không ai không biết.
Con gái mình yêu thương chiều chuộng mười mấy năm đột nhiên lại không phải con gái ruột, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, vứt bỏ người nào cũng không nỡ, đúng là khiến người ta vô cùng thổn thức.
Nhưng mà mọi người đều nhất trí cho rằng nhà họ Đồng sẽ không đuổi con gái nuôi khỏi nhà, dù sao thì bản thân Đồng Tuyết Lục cũng không nghĩ đi, hơn nữa nuôi dưỡng nhiều năm như vậy cũng có tình cảm, sao nỡ để Đồng Tuyết Lục quay về chịu khổ.
Cho nên lúc này khi mọi người nghe thấy tin tức Đồng Tuyết Lục bị đuổi khỏi nhà họ Đồng mới giật mình như vậy.
Phương Tĩnh Viện thấy mọi người đều nhìn mình, rất đắc ý: “Sao không thể? Con thấy cô ấy vác theo bao lớn bao nhỏ xám xịt đi về phía nhà ga mà! Cha, mẹ, Đồng Tuyết Lục đã bị đuổi khỏi nhà họ Đồng rồi, vậy thì hôn ước giữa anh trai và cô ấy cũng không tính nữa nhỉ?”
Mẹ Phương và cha Phương nhìn nhau, sau đó quay đầu lại hỏi con trai mình: “Văn Viễn, việc này con định làm sao bây giờ?”
Phương Văn Viễn không buồn ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh pha chút lạnh lùng: “Có gì phải suy nghĩ? Dù sao này từ trước đến nay con cũng chưa từng thừa nhận hôn ước ấy.”
Mẹ Phương giận dỗi lườm anh ta một cái, sau đó thở dài nói: “Được rồi, vậy coi như hai đứa các con không có duyên phận, mấy ngày nữa mẹ sẽ nói với nhà họ Đồng một tiếng, tránh cho hai nhà vì việc này tổn thương hòa khí.”
Hôn nước này là do ông cụ nhà họ Phương và ông cụ nhà họ Đồng định ra từ khi còn nhỏ, ai ngờ từ nhỏ Phương Văn Viễn đã không thích Đồng Tuyết Lục, Đồng Tuyết Lục lại vô cùng thích Phương Văn Viễn, không phải anh ta không gả, vì việc này hai nhà đã phiền não rất nhiều.
Vốn dĩ Phương Văn Viễn đã không thích Đồng Tuyết Lục, hiện giờ nếu Đồng Tuyết Lục đã không phải con cái nhà họ Đồng, vậy thì hai người không còn môn đăng hộ đối, tất nhiên không thể tiếp tục hôn ước này.
Sắc mặt Phương Văn Viễn vẫn hờ hững như cũ, ngược lại sắc mặt Phương Tĩnh Viện lại có chút vui vẻ.
Tròng mắt cô xoay chuyển, định tìm một ngày nào đó đến gặp Đồng Tuyết Lục, sau đó ném chuyện giải trừ hôn ước này vào mặt cô ta, đến lúc đó xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào.
Đồng Tuyết Lục không biết mình đã trở thành đề tài trong bữa cơm của nhà họ Phương.
Trong niên đại này không có phương tiện giải trí gì cả, cơm nước tắm rửa xong xuôi mọi người đều lên giường ngủ.
Lúc này nhà họ Đồng cũng đã tắt đèn, Đồng Miên Miên giống đứa trẻ rúc trong ngực Đồng Tuyết Lục, hai má đỏ hồng ngủ ngon lành.
Tiếng côn trùng kêu vang truyền đến từ bên ngoài, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy...
“Nói đi, chị về đây với mục đích gì?”