Đồng Gia Tín đang định vung tay đánh người, lại bị Đồng Gia Minh ngăn cản: “Gia Tín, em câm miệng vào cho anh.”
Nói xong cậu ta bế Đồng Miên Miên sang tay mình, động tác nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô bé.
Đồng Miên Miên trốn trong ngực Đồng Gia Minh, giọng nói non nớt ấm ức không chịu nổi: “Anh hai, chị ấy không phải người xấu, chị ấy mua kẹo cho em ăn.”
Nói xong cô bé thò tay vào trong túi, móc ra một viên kẹo sữa, dùng sức nhét vào miệng anh trai mình.
Đây là kẹo chị gái mua cho cô, cô chỉ ăn một chiếc, hai chiếc còn lại cô không nỡ ăn, để dành cho hai người anh trai.
Nhưng mà vừa rồi anh ba mắng cả cô và chị gái, đột nhiên cô không muốn cho anh ấy ăn nữa.
Đồng Gia Minh né tránh: “Anh hai không ăn, em ăn đi.”
Đồng Miên Miên sốt ruột nói: “Anh hai ăn đi.”
Anh hai ăn kẹo của chị gái rồi, sẽ không nói chị ấy là người lạ nữa.
Đồng Gia Minh không lay chuyển được ý của cô bé, đành phải nhận lấy viên kẹo: “Để lát nữa anh hai ăn.”
Đồng Miên Miên bị thuyết phục, nhưng vẫn không quên dặn dò: “Vậy lát nữa nhất định anh hai phải ăn nhé.”
Đồng Gia Minh gật đầu, sau đó bế cô bé ra ngoài rửa tay.
Đồng Gia Tín thấy em gái không cho mình kẹo sữa, thì tức giận đến mức lỗ mũi phì phò, nhưng cho dù như thế, đôi mắt cậu vẫn không quên nhìn chằm chằm vào Đồng Tuyết Lục, đề phòng giống như phòng cướp.
Xem anh hai và em gái đã đi ra ngoài, lúc này cậu mới chạy nhanh chân đuổi theo.
Đồng Gia Minh múc nước rửa tay cho em gái trước cấp, sau đó mới cho rửa mặt rửa tay cho mình.
Đồng Gia Tín chạy ra, vẻ mặt tức giận bất bình: “Anh hai, vừa rồi sao anh không để em cho chị ta một trận? Anh sợ chị ta làm gì?”
Đồng Gia Minh vẫn yên lặng không nói tiếng nào như trước.
Đồng Gia Tín thì nói như pháo liên thanh, oang oang không ngừng: “Anh hai, anh yên tâm, chỉ có em út mới có thể bị chút đồ ăn lừa gạt, em sẽ không như vậy đâu! Đợi lát nữa em sẽ không ăn cơm chị ta nấu!”
Trong lòng cậu ta thầm nghĩ, lúc Đồng Chân Chân còn ở nhà, chị ta không làm việc gì cả, từ nhỏ Đồng Tuyết Lục đã sống trong nhà quan lớn, chắc chắn cũng sẽ không biết làm gì.
Cơm chị ta nấu chắc chắn siêu cấp khó ăn, cho nên đợi lát nữa dù đánh chết cậu, cậu cũng sẽ không ăn bất cứ thứ gì chị ta nấu!
Đồng Tuyết Lục: “…”
Chậc chậc chậc, trong ba vị đại lão tương lai, lão tam khó trị nhất.
Có điều chuyện này cũng phù hợp với tính cách được miêu tả trong sách của cậu ta, Đồng Gia Tín có trí tưởng tượng phong phú, biết sáng tạo và có kiến giải độc đáo trong việc thiết kế thời trang.
Sau đó nương theo làn gió cải cách, hô mưa gọi gió trong ngành sản xuất này, thậm chí còn đạt được không ít giải thưởng lớn trong và ngoài nước.
Chỉ là tính cách cậu ta có vấn đề rất lớn, đặc biệt là khi sinh sống trong hoàn cảnh áp lực ở quê quán Bắc Hòa, dẫn tới tính cách cậu ta càng mẫn cảm càng táo bạo hơn, không hiểu cách xử lý vấn đề tình cảm, cuối cùng vợ cậu ta không chịu nổi đòi ly hôn, không ngờ trong ngày ly hôn ấy lại xảy ra tai nạn xe cộ bỏ mình.
Bởi vậy Đồng Gia Tín hối hận không thôi, sau này, cả đời không đi thêm bước nữa.
Đồng Gia Minh rửa tay xong thì ôm em gái vào nhà.
Nhìn thấy cơm canh đã bày sẵn ra bàn, cậu có chút sững sờ, sau đó vẫn ôm em gái ngồi xuống bàn.
Đồng Gia Tín đinh nói gì đó, lại bị anh trai mình trừng mắt lườm một cái, lời nói đã đến bên miệng đành phải nuốt về.
Có điều cậu ta đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không chạm vào đồ ăn do chị ta nấu!
Tuyệt đối!!!
Nhưng cậu ta vừa ngồi xuống, một mùi hương đã mạnh mẽ xông vào mũi, sau đó tràn ngập đầu óc.
Cậu chưa bao giờ ngửi thấy món ăn nào thơm như vậy, cũng chưa từng trông thấy món cơm chiên nào nhìn ngon mắt như thế, mỗi một hạt cơm đều vàng ruộm, tỏa sáng mê người dưới ánh đèn.
Nhìn qua có vẻ ăn rất ngon, không biết hương vị thế nào nhỉ?
Cậu nuốt một ngụm nước miếng, đồng thời bụng cũng truyền đến tiếng kêu đói khát.
Sau đó tay cậu phản ứng nhanh hơn não, theo bản năng cầm chiếc thìa lên múc một miếng lớn đưa vào miệng.
Má ơi, ăn ngon quá đi thôi!
Từng hạt cơm mềm mại vừa phải, không nhìn rõ trứng gà, nhưng mỗi miếng đếu chứa đầy hương trứng gà, trước đây cậu đã từng ăn món cơm chiên trứng này vài lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy món này ngon như vậy.
Sau đó tay lại gắp một đũa cải thìa, cải thìa giòn giòn, mang theo mùi tỏi thơm nồng quẩn quanh đầu lưỡi.
Ôi... Đây là cải thìa thần tiên gì vậy?
Vừa rồi người nói đánh chết cũng không ăn, trong nháy mắt đã ăn xong một bát, sau đó còn không xấu hổ chút nào đi xơi thêm bát thứ hai.
Cú vả mặt này đúng là vả bằng thực lực của mình.
Không biết là do đồ ăn quá thơm, hay là do ánh đèn quá dịu dàng, lúc này Đồng Gia Tín lại cảm thấy nhìn Đồng Tuyết Lục thuận mắt hơn nhiều so với lúc trước.
Xem ra người này cũng không phải không người hư hỏng, nếu như sau này đều được ăn ngon như vậy, dường như cũng không tồi.