Sống lưng Ôn Như Quy thẳng tắp, một lúc lâu sau vẫn chưa có động tĩnh gì.
Cảm nhận được cơ thể dưới lòng bàn tay mình cứng đờ, khóe miệng Đồng Tuyết Lục khẽ cong lên: “Đồng chí Ôn, anh không sao chứ?”
“Tôi không sao cả.”
Ôn Như Quy lấy lại tinh thần đáp lời, chỉ là giọng nói lại không được bình tĩnh như trước.
Đồng Tuyết Lục ngồi trên ghế sau xe, độ cong trên khóe miệng độ càng sâu hơn.
Lúc này người đàn ông trung niên vừa đuổi theo cô cũng đã chạy tới, nhìn thấy bọn họ sắp đạp xe đi, anh ta vội vàng thở hổn hển kêu lên: “Hai người, có thể chở tôi một đoạn đường không?”
Đồng Tuyết Lục trợn trắng mắt với anh ta: Đương nhiên là không được rồi, một cái bóng đèn như anh đi theo để làm gì?
Hơn nữa, anh ta muốn ngồi chỗ nào? Chẳng lẽ anh ta muốn ngồi phía trước, trong lòng ngục Ôn Như Quy sao?
Ôn Như Quy thì giống như không nghe thấy, anh giãm chân lên bàn đạp, nhanh chóng chở cô lao ra khỏi ngõ nhỏ, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của người đàn ông trung niên kia.
Vừa ra khỏi ngõ nhỏ, Đồng Tuyết Lục đã rút bàn tay đang đặt trên eo anh về.
Trong niên đại này cho dù là bạn trai bạn gái cũng không được nắm tay nhau trên đường cái, loại hành vi ôm ôm ấp ấp này lại càng không được phép.
Cảm nhận được bàn tay mềm mại rời khỏi eo mình, cánh môi hơi mỏng của Ôn Như Quy khẽ mím chặt lại.
Trong lòng âm thầm cảm thấy con ngõ nhỏ kia quá ngắn, lẽ ra phải dài hơn một chút mới tốt.
Sau đó lại cảm thấy vừa rồi mình đạp xe quá nhanh, lẽ ra mình nên đạp chậm lại một chút.
Bây giờ đã là cuối mùa hè, từng chiếc lá trên ngọn cây hai bên đường đã chuyển sang màu vàng, một cơn gió thổi quá, cuốn lá khô rơi xào xạc từ trên cây rơi xuống, bầu trởi cao xanh thẳm không một gợn mây, khiến người ta ngửi được hương vị của mùa thu đang tới gần.
Ánh mắt Ôn Như Quy nhìn về phía cây cối ven đường, nghiêng đầu hỏi: “Đồng chí Đồng, vì sao cô lại đến nơi đó?”
Đồng Tuyết Lục không trả lời anh, mà hỏi ngược lại: “Vậy đồng chí Ôn thì sao? Sao anh đột nhiên lại xuất hiện ở nơi đó?”
Ôn Như Quy yên lặng một lát, sau đó mói nói: “Đúng lúc tôi đang tìm người ở gần khu vực đó thì nhìn thấy cô vào phố Tịch Thủy, tuy rằng tôi chưa từng đến nơi ấy nhưng cũng biết chỗ đó là chợ đen, một lúc sau lại nghe thấy có tiếng người kêu lên công an tới, tôi lập tức chạy vào.”
Anh nói dối.
Anh thật sự rất ngượng ngùng, không muốn để cô biết anh đã lượn xung quanh khu vực tiệm cơm quốc doanh rất nhiều vòng mới tìm thấy cô.
Đồng Tuyết Lục lại không hề nghi ngờ lời anh nói, giọng cô mang theo vẻ tinh nghihj: “Nói vậy là, đồng chí Ôn có thể tìm được tôi nhanh như thế, là vì anh vẫn luôn chờ tôi ở bên ngoài sao?”
“…”
Nghe thấy thế Ôn Như Quy lập tức căng thẳng, tay lái xe run rẩy một cái.
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu nhìn về phía hai vành tai của anh, quả nhiên lại nhìn thấy hai bên tai đều đỏ ửng.
Cô cố nén cười, hỏi lại: “Đồng chí Ôn, anh không nghe thấy lời tôi nói à?”
Ôn Như Quy căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, một lúc lâu sau anh mới nói: “Ừ, tôi nghe Kiến Nghĩa nói, công an càn quét chợ đen rất nghiêm ngặt, sau này tốt nhất cô đừng tới nơi đó nữa.”
Giọng anh từ trước đến giờ đều dễ nghe như vậy, trầm trầm ấm áp, như mật ngọt truyền đến theo cơn gió mát, khiến người ta cảm thấy ngọt ngào.
Đồng Tuyết Lục cong môi cười nói: “Đồng chí Ôn, cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi! Nếu anh đã nói như vậy, thì sau này tôi sẽ nghe lời anh, không đến nơi đó nữa.”
Giọng cô mềm mại dịu dàng, trong lời nói còn lộ ra vẻ ỷ lại và tín nhiệm anh vô điều kiện.
Ngoan không chịu được.
Ôn Như Quy mím chặt môi, trái tim rung động.
Một lúc lâu sau, anh mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cô còn chưa nói vì sao cô lại đến chỗ đó? Vì... Không có tiền sao?”
Đồng Tuyết Lục khẽ thở dài một tiếng: “Cứ coi là như vậy đi, vừa rồi không phải tôi đã nói với anh tôi mới đổi việc sao? Vài ngày nữa sẽ phải chuyển đến nội thành, tôi đã thuê được phòng ở rồi, chỉ là hoàn cảnh nơi đó không tốt lắm, cho nên tôi muốn sớm ngày mua được phòng riêng trong nội thành.”
“Nhưng mà giá phòng ở trong nội thành quá đắt, tôi không mua nổi, bởi vậy mới nghĩ đến chuyện đi bán chút đồ để tiết kiệm tiền. Đồng chí Ôn, bây giờ anh đã biết rồi, anh sẽ không đi cử báo tôi chứ?”
“Đương nhiên là không rồi. Cô còn thiếu bao nhiêu tiền, tôi có thể cho ngươi cô vay.”
Nói xong anh dừng xe lại ven đường, chân dài chống đất, quay đầu lại nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Đồng Tuyết Lục thấy được sự tin tưởng trong mắt anh.
Trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp, cô bước xuống xe, nói: “Không cần, số tiền còn thiếu hơi nhiều, tôi vẫn nên đợi tiết kiệm đủ tiền rồi mua sau, nhưng mà vẫn phải cảm ơn anh!”
Cho dù là ai, có thể chủ động cho người khác vay tiền, đều rất hiếm thấy.
Phần tâm ý này, cô nhận.
Nếu chỉ thiếu vài trăm, hoặc một ngàn tệ, cô còn có thể mở miệng được.
Nhưng hiện giờ trên tay cô chỉ có hơn một nghìn tệ, thiếu gần bốn nghìn tệ nữa, sao cô có thể không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng?