Sau khi hỏi thăm vài người đều không mua được, anh ta sốt ruột đến mức trên đầu đổ đầy mồ hôi.
Đồng Tuyết Lục thấy anh ta ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, trên người còn mang theo một cỗ khí chất văn nhân, cô đoán chắc hẳn anh ta là dân văn phòng.
Cô bước đến gần, hỏi: “Đồng chí, vì sao anh lại muốn mua bánh ngọt?”
Trên mặt người đàn ông trung niên kia lộ ra vẻ xấu hổ, anh ta nói: “Vợ tôi có thai, không muốn ăn uống gì cả, bây giờ đột nhiên lại nói muốn ăn bánh ngọt, tôi đến cung tiêu xã nhưng không mua được, cho nên mới đến chỗ này tìm thử xem.”
Hai vợ chồng bọn họ lấy nhau đã nhiều năm nhưng vẫn không có con, không ngờ tháng trước vợ anh ta đột nhiên mang thai, khiến hai vợ chồng đều mừng rỡ như bắt được vàng.
Nhưng sau đó vợ anh ta ốm nghén không ăn được thứ gì, ăn vào là nôn ra hết, khiến anh ta vô cùng lo lắng, sốt ruột.
Đồng Tuyết Lục yên lặng một lát, sau đó mới nói: “Chỗ tôi có ba cân bánh đậu xanh, vừa mới làm sáng nay, anh có muốn mua không?”
Ánh mắt người đàn ông trung niên kia sáng lên, gật đầu như gà con mổ thóc: “Muốn muốn, cô bán bao nhiêu tiền?”
Đồng Tuyết Lục âm thầm tính nhẩm trong lòng, rồi nói: “Chín mao tiền một cân, nếu như anh có phiếu, thì tính cho anh tám mao tiền một cân.”
Tuy rằng người đàn ông trung niên kia cảm thấy giá cả này hơi đắt, nhưng bây giờ vì vợ mình, anh ta chỉ có thể đồng ý: “Tôi mua, tôi muốn mua hai cân, phiếu tôi cũng mang đến đây rồi, cô muốn phiếu gì?”
Đồng Tuyết Lục nói: “Phiếu gì cũng được.”
Người đàn ông trung niên lấy tiền và hai tờ phiếu công nghiệp ra đưa cho cô, Đồng Tuyết Lục thì lấy ra hai cân bánh đậu xanh cho anh ta.
Người đàn ông trung niên kia vừa cầm bánh đậu xanh, đã ngửi thấy mùi hương đậu xanh thơm ngát, anh ta vô thức bẻ một miếng nhỏ bỏ vào miệng.
Vị ngọt ngào mềm mại lập tức dâng lên, ngon hơn rất nhiều so với bánh đậu xanh trước kia anh ta từng ăn.
Anh ta vội vàng sửa miệng: “Một cân còn lại tôi cũng mua nốt.”
Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp nói một tiếng được, đã nghe thấy có người hô to: “Mọi người chạy mau, công an tới!”
Má ơi!
Cô đúng là quá đen đủi mà.
Lần đầu tiên tới chợ đen đã gặp phải chuyện xui xẻo thế này rồi.
Cô quay đầu lại, nhấc chân lên chạy.
Chạy một đoạn đường ngắn, cô quay đầu nhìn lại, thì trông thấy người đàn ông trung niên vừa mua đồ của cô vẫn đang sững sờ tại chỗ, anh ta sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
“Đồng chí, anh còn thất thần làm gì? Mau chạy đi!”
Lúc này người đàn ông trung niên kia mới lấy lại tinh thần, anh ta nhấc chân lên chạy như điên về phía cô.
Nhìn thấy cảnh ấy, thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã té xỉu.
Nhiều đường để chạy như vậy anh ta không chọn, lại cố tình chạy theo cô.
Đúng là khiến người ta cạn lời.
Nhưng lúc này cô không rảnh để dây dưa thêm nữa, cô nhấc chân lên, chạy như điên.
Khi thấy sắp chạy ra khỏi ngõ nhỏ, đột nhiên một chiếc xe đạp đuổi theo cô từ phía sau vượt lên trước mặt, sau đó phanh xe gấp, dừng xe lại trước người cô, chặn đường đi của Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục kinh hoảng, trái tim đập thình thịch, thầm nghĩ lần này xong đời rồi, lần này cô thật sự xong đời rồi!
Ai ngờ ngay sau đó một chất giọng trầm thấp, ấm áp quen thuộc lại truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Mau lên xe!”
Giọng nói này...
Đồng Tuyết Lục nhấc mũ rơm lên, đập vào mắt cô là đôi mắt đen nhánh như mực của Ôn Như Quy.
Sao anh ấy lại ở chỗ này?
Có điều bây giờ không có thời gian hỏi vấn đề ấy, cô nhảy lên ghế sau xe đạp, tay ôm lấy eo anh: “Được rồi, đi thôi!”
Ôn Như Quy: Tôi không được.
Eo anh bị một bàn tay mềm mại ôm chặt, nơi bị cô ôm lập tức tê dại, chỉ trong nháy mắt đã sinh ra một dòng điện len lỏi khắp mọi ngõ ngách trên người anh.
Cả người Ôn Như Quy cứng đờ.
Chỉ có trái tim là kinh hoảng đập loạn nhịp.