Chương 270: Quỷ nghèo chết bầm nha

Là bài kiểm tra?

Hay lần thử luyện mới?

Là nhiệm vụ do giảng viên Mục Kiếm Linh chuyên môn sắp xếp để kiểm tra phản ứng tại chỗ của các sinh viên sao?

Không chỉ mỗi Thẩm Trường Thanh mà cả Quý Dữu đều nghĩ như vậy. Đợi vài phút nhưng vẫn chưa thấy hồi âm của Mục Kiếm Linh, hiện tại tạm thời không rõ có nguy hiểm tiềm tàng hay không, mọi người đều là sinh viên không hề có kinh nghiệm thực chiến, thậm chí hầu như đại đa số những người ở đây đều chưa thực sự tận mắt nhìn thấy tinh thú còn sống nào, Thẩm Trường Thanh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Tất cả chúng ta rút về tinh hạm bên kia trước đã.”

Sở Kiều Kiều nói: “Tớ cũng đòng ý.”

Quý Dữu cũng nói: “Đồng ý.”

Những người còn lại đều gật đầu đồng ý.

Tiếp theo, Thẩm Trường Thanh nói với Thịnh Thanh Nhan: “A Nhan, bảo mọi người rút về tinh hạm đi.”

Tuy tinh hạm này chỉ chuyên vận tải vật tư nhưng nó vẫn có ưu điểm nổi trội là không gian rộng lớn, tính phòng ngự mạnh, hơn nữa trong tinh hạm còn có một tiểu đội binh sĩ đóng quân, nếu thật sự có tình huống khẩn cấp xảy ra thì các sinh viên và binh sĩ sẽ chiến đấu cùng nhau cũng tốt hơn là tự mình luống cuống tay chân......

Thẩm Trường Thanh vừa nói xong, Thịnh Thanh Nhan đã mang theo người nhanh chóng rút về.

Bên này.

Vừa rồi nhóm Quý Dữu chiến đấu với tinh thú đã cách tinh hạm một khoảng cách, muốn trở về sẽ mất khoảng 5 phút, trong khoảng khắc mọi người chuẩn bị rời đi, Quý Dữu cứ nhìn chằm chằm thi thể của tinh thú, trong lòng thì ngo ngoe rục rịch......

Quý Dữu nghĩ ngợi rồi quay sang hỏi bạn học bên cạnh: “Xác định tinh thú đã chết rồi sao?”

Sở Kiều Kiều vỗ ngực đảm bảm: “Chết hẳn rồi! Sở Kiều Kiều tớ mà ra tay thì sao có thể thất bại? Vừa rồi một phát pháo của tớ đã nổ nát đầu nó rồi.”

Nhạc Tê Quang nghe xong thì bĩu môi: “Tạo thành vết thương trí mạng là Thẩm Trường Thanh cơ mà.” Nếu Thẩm Trường Thanh không bắn đạn pháo chuẩn xác vào trong miệng tinh thú thì con tinh thú này chưa chắc đã chết hẳn đâu.”

Sở Kiều Kiều lườm cậu ta một cái rồi tặc lưỡi: “Ít nhất so với ai kia bị tinh thú phun thủng lỗ chỗ còn mạnh hơn.”

Sắc mặt Nhạc Tê Quang trở nên khó coi, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Kiều Kiều, thật cho rằng ba ba không đánh thắng con?”

Sở Kiều Kiều ngoắc ngoắc ngón tay: “Nào nào nào......”

Sau khi xác định tinh thú đã chết thẳng cẳng, Quý Dữu không rảnh để ý tới hai người nữa, 1 giây, cô chỉ do dự 1 giây liền lập tức chạy vội lên kéo một chân của con tinh thú này.

Sở Kiều Kiều ở bên cạnh tò mò hỏi: “Bạn học Quý Dữu à, cậu muốn con tinh thú này để làm gì?”

Tinh thú này có kích thước tương đương với một xe bay cỡ nhỏ, tuy cơ thể không được coi là khổng lồ nhưng rất nặng, Quý Dữu trả lời trong khi đang cố sức kéo thi thể của tinh thú: “Cơ thể khổng lồ như vậy nhất định phải có một số bộ phận dùng được đúng không?”

Sở Kiều Kiều vỗ lên đầu: “Đúng thế! Sao tớ không nghĩ tới nhỉ?”

Nói xong, cô lập tức tiến lên giúp Quý Dữu kéo chân còn lại.

Lúc này, Thẩm Trường Thanh nhận được tin nhắn giảng viên Mục Kiếm Linh gửi tới, cô gửi trong kênh công cộng, giọng nói của Mục Kiếm Linh hơi khàn khàn nhưng vẫn lạnh ùng như trước: “Tôi đã xem biểu hiện vừa rồi của các trò, rất tốt, hiện tại --- Toàn thể rút về tinh hạm, không có tôi phê chuẩn không ai được phép tự mình ra ngoài.”

Thẩm Trường Thanh mở miệng muốn hỏi: “Thưa cô......”

Nhưng ---

Mục Kiếm Linh đã cắt đứt liên lạc.

Mọi người bạn nhìn tôi tôi nhìn bạn, trong lòng đều dấy lên dự cảm chẳng lành.

Khuôn mặt của Thẩm Trường Thanh trở nên căng thẳng: “Toàn thể nhanh chóng rút về tinh hạm.”

Lúc này không có ai lại cười đùa, cũng không có ai dám ở lại trong vũ trụ, tất cả đều nhanh chóng quay lại tinh hạm, cửa lên tinh hạm có một chiến sĩ khoảng chừng trên dưới 40 tuổi đã chờ ở đó từ lâu, nhìn thấy các sinh viên trở về thì nở nụ cười nhẹ nhõm: “Mau vào hết đi, cửa khoang sẽ lập tức đóng lại ngay.”

Mọi người cảm ơn chiến sĩ này rồi lần lượt đi vào.

Khi người chiến sĩ này nhìn thấy Quý Dữu và Sở Kiều Kiều cùng nhau kéo thi thể tinh thú vào thì hơi ngạc nhiên, ngay sau đó lại mỉm cười và nói: “Bộ da, sừng trên đầu và mấy móng vuốt của thú Khải Giáp này đều là nguyên liệu khá hữu dụng đấy.”

Quý Dữu vừa nghe xong thì lập tức vui vẻ vội vàng cảm ơn: “Anh, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”

Bằng không cô còn không rõ thứ này có chỗ nào hữu dụng đâu.

Trở lại trong tinh hạm, sắc mặt của các sinh viên đều rất nặng nề, nhất thời không ai nói năng gì.

Quý Dữu không quan tâm những điều này, cô rút một con dao kim loại dài rồi ngồi bên cạnh thi thể của tinh thú bắt đầu lột da nó, tinh thú đã chết mà lớp da vẫn rất cứng rắn, nhưng cũng may thịt đã lỏng lẻo, Quý Dữu cũng không ngốc nghếch đến nỗi trực tiếp lột da, cô gộp lại cắt lớp da và lớp thịt cùng một lúc nhưng cũng rất khó lột, Quý Dữu cắn răng, một nhát dao, hai nhát dao......

Sở Kiều Kiều ngồi ở bên cạnh muốn hỗ trợ nhưng cô lúc chọc chỗ này lúc chọc chỗ kia, ra tay không cẩn thận, có rất nhiều lần cắt rách lớp da áo giáp, Quý Dữu cực kỳ ghét bỏ: “Bạn học Sở Kiều Kiều, tớ kiến nghị cậu ở bên cạnh thưởng thức là được.”

Sở Kiều Kiều cười ngượng hai tiếng và nói: “Bạn học Quý Dữu à, cố lên! Dáng vẻ nghiêm túc khi lột da của cậu cũng đẹp quá đi thôi.”

Quý Dữu: “......”

Cô gục đầu xuống tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Bỗng nhiên cô cảm thấy có một cái bóng đổ xuống, Quý Dữu ngẩng đầu thì thấy Từ Châu.

Gương mặt của Từ Châu hơi đỏ, cậu ta mím môi, sau vài giây mới nói :”Để tớ giúp cậu.”

Không đợi Quý Dữu đồng ý, cậu ta nhanh chóng ngồi xuống cạnh tinh thú ở phía bên kia rồi lấy ra con dao kim loại của mình bắt đầu cắt......

Quý Dữu đột nhiên thấy vui mừng không thôi: “Tiểu Châu Châu trưởng thành, đã hiểu được đau lòng......”

Tiếng cha còn chưa ra khỏi miệng thì Từ Châu đã trừng cô: “Câm miệng.”

Quý Dữu: “...... Được được được...... Tiểu Châu Châu nói gì cũng đúng.”

Từ Châu: “......”

Đây là giọng điệu quái quỷ nào?

Mấu chốt là cái giọng điệu quái quỷ này lại tràn ngập sự cưng chiều...... Thật sự khiến cậu ta đường đường là thằng con trai đều bị nổi da gà toàn thân.

Thôi kệ đi.

Không so đo với cậu ta làm gì.

Tinh thú này đột nhiên xuất hiện, nếu không phải Quý Dữu phản ứng nhanh thì Từ Châu cũng không biết mình có bị thương hay không. Cho nên --- Lời cảm ơn nói không nên lời, đành dùng hành động thực tế của mình để biểu đạt vậy.

Có Từ Châu hỗ trợ, hiệu suất của Quý Dữu nhanh hơn rất nhiều, sau khoảng hơn 10 phút đã lột xong lớp da hoàn chỉnh của thú Khải Giáp xuống.

Tiếp theo, cô bắt đầu lột móng vuốt.

Phải nói thật trường hợp mổ xẻ tinh thú này đúng là không quá đẹp mắt, Thịnh Thanh Nhan rất ghét bỏ, cậu ta lùi về sau vài bước rồi hùng hùng hổ hổ chỉ trích: “Đồ quỷ nghèo chết bầm nha...... Dù cả lớp da và móng vuốt của thú Khải Giáp bán đi với giá cao nhất thì cũng chỉ có thể bán với giá 4 đến 5 nghìn điểm tín dụng nha, vì một số tiền ít ỏi đó mà khiến cho cả người bẩn thỉu, thật xấu nha......”

Quý Dữu nghe xong thì lập tức buông dao xuống: “Cậu nói cái gì? Cái này có thể bán với giá 4 đến 5 nghìn điểm tín dụng?”

Thịnh Thanh Nhan bị nghẹn, cậu ta ghé bỏ nói: “Người ta nói là giá cao nhất nha...... Còn phải phụ thuộc vào lớp da của thú Khải Giáp có bị hư hại hay không nha, bằng không đặc tính của da thế nào nha...... Tóm lại nhiều nhất cũng chỉ 4 đến 5 nghìn điểm tín dụng nha.”

Quý Dữu vui sướng suýt nữa nhảy cẫng lên: “Nhiều tiền như vậy! Phát tài rồi! Phát tài rồi! Phát tài rồi!”

Thịnh Thanh Nhan: “......Quả nhiên là quỷ nghèo chết bầm nha!”