Một, Bạch Miêu sơn (nơi này là chỗ tụ tập của "Kiếp Sát phái", cho dù đi đường vòng cũng không tránh khỏi phải xâm nhập vùng đất dẫy đầy trộm cướp hắc đạo, bang phái lục lâm cùng một phe với "Kiếp Sát phái" này, muốn tránh cũng không tránh thoát xung đột).
Hai, Khổ Qua giang (con sông này ai đi đường tắt cũng phải qua, nhưng khống chế thủy lộ lại là đám "Phá Hoại bang", khó tránh khỏi phải giành bến cướp đò).
Ba, Đồ Quỷ ốc (đây không phải là một căn ốc, mà là một địa vực, nằm trong phạm vi thế lực của "Đồ Quỷ ốc". Thảo nguyên, rừng rậm, ao đầm, thôn trấn ở đây đâu đâu cũng "thập thò quỷ ảnh, lúc nhúc quỷ khí", từng thân cây từng tảng đá chất chứa yêu quái, e phải có thủ đoạn hàng quỷ phục thần mới có thể mạnh dạn xông vào).
Bốn, Hắc Cẩu sơn (ngọn núi đó nối liền với "Toan Lĩnh". Nếu bọn họ có thể đến đó, không cần biết là Đông, Tây, Nội Xưởng, hay là Cẩm y vệ, kỵ binh trinh thám của Hình bộ, hoặc Đồ Quỷ ốc, Phá Hoại bang, Dưỡng Thần đường, Kiếp Sát phái, nhất nhất ai ai cũng sẽ dồn hết mai phục tại đó, toàn lực tấn công trận cuối).
Bọn họ đang thương nghị hoạch định lộ tuyến an toàn để hộ tống Tiêu Hồn trốn chạy.
Bàn đi bàn lại, đó vẫn là lộ tuyến ít trở lực nhất.
Trong ba đại cao thủ, Lương Thương Trung nói nhiều nhất (Lương Thủy cung cấp nhiều tư liệu nhất, Lương Trà phụ trách vẽ địa đồ và ghi chú), nhưng giọng điệu của y quá rào đón êm nhẹ, thường bị đồng liêu chọc là y "quá vẹn toàn".
"Đại vương ăn cát" lời nói tuy có lắp bắp, nhưng ý kiến đề ra thông thường rất có trọng lượng.
"Hiệu úy miệng méo" ăn nói rất cẩn thận, rất ít khi lên tiếng; lúc nói, một khi Tiêu Hồn cô nương nhìn sang, mặt mày gã lập tức đỏ bừng lên.
Như là hoàng hôn.
Bọn họ thảo luận nãy giờ cũng đã đến buổi ánh hoàng hôn giăng khắp trời.
Trong trướng phải thắp nến mới có thể rọi thấy hành trình bọn họ sắp bôn ba.
Núi non đường xá xa xăm, chồng chất chông gai, qua ánh mắt ngời sáng của Tiêu Hồn cô nương lại tựa hồ chỉ đang sắp xếp một chuyến lữ hành tràn đầy hứa hẹn, kích thích và hứng chí, tâm tình khoái hoạt ham chơi.
Thậm chí nàng cũng có lối nhìn riêng của mình về lộ tuyến "Bạch Miêu, Hắc Cẩu" này, dứt khoát muốn đi. Ngoại trừ so sánh tính toán quan hệ lợi hại, tránh nặng tìm nhẹ, dễ đề phòng kẻ địch, lý do trọng yếu nhất không ngờ lại là:
"Tôi thích mấy cái tên này! Các người xem xem, mèo trắng, chó đen, còn có khổ qua, quỷ ốc, thật là mới lạ, thật là vui thú!".
Cho nên lộ tuyến coi như đã định như thế.
Lương Thương Trung tuy đã thấy quyết định xong mà cũng không tránh khỏi lần khần: "Thật chọn con đường này sao? Không đắn đo lộ tuyến đi 'Nguyên Tiêu trấn' quẹo vào 'Thông Tiêu giang', rồi từ 'Tiểu Hoàn hà' qua 'Tiểu Bình pha' sao? Đường đó khó mà tập kết đại quân, nhưng kém ở chỗ khó phòng ám tiễn".
Đại vương ăn cát lúc suy nghĩ trên ấn đường hằn sâu một lỗ hõm: "Cũng vậy thôi, có tốt có xấu. Ta không nghĩ bọn Ngụy thiến và Tra Mỗ vì chuyện này mà phải kéo rốc đại quân ra, đi con đường kia thì đỡ phải tính kỹ quá mà thành vụng".
Hiệu úy miệng méo nói: "Ta có một ý kiến".
Mọi người đều đợi gã nói.
Gã ngập ngừng: "Ta sợ nói ra không hay".
Mọi người lại nài gã cứ nói thẳng đừng ngại.
"Ta cho rằng", ý kiến gã đưa ra không ngờ lại là: "Giọng điệu của Lương đại hiệp làm ơn đừng có như giọng đàn bà con gái có được không?".
Lương Thương Trung tức muốn chết.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Hồn cô nương kết luận:
"'Hắc Bạch lộ tuyến' vẫn hay hơn".
Mọi người hỏi: "Tại sao?".
"'Tiêu Tiêu Tiểu Tiểu lộ tuyến' tuy nghe hay", nàng không ngờ lại đem gộp Thông "Tiêu" giang, Nguyên "Tiêu" trấn và "Tiểu" Bình pha, "Tiểu" Hoàn hà lại thành "Tiêu Tiêu Tiểu Tiểu lộ tuyến", mà lý do của nàng không ngờ lại là: "Nhưng nghe vẫn không vui thú bằng 'Bạch Miêu Hắc Cẩu lộ tuyến'".
"Ít ra", nàng lại bổ sung một câu: "Con mèo của tôi nhất định sẽ rất thích".
Con mèo trong lòng nàng lúc này đã tỉnh dậy, "meo" lên một tiếng.
Nàng cũng "meo" một tiếng.
Nàng dùng cái cằm nhỏ thon tròn xoa xoa lông mèo, có một cọng thấm lên chót mũi nàng, rọi ánh nến như một sợi tơ vàng vậy.