Hán tử miệng méo thì ra là con cháu nhà gia thế, còn trẻ mà đã làm quan đến chức Hiệu úy, có điều không quen được lề thói triều đình "chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn" [Điền Đăng thời Tống làm quan trấn giữ một châu, bắt mọi người phải kỵ húy tên mình (vì chữ "Đăng" trong tên của y có nghĩa là "lên", nhưng do cùng âm với "Đăng" có nghĩa "đèn" cho nên y không cho người xung quanh dùng bất cứ chữ nào có âm "Đăng"). Kẻ xúc phạm điều luật của y bị cho ăn hèo, cho nên bá tánh nguyên một châu đành phải gọi "đăng" (đèn) là "hỏa" (lửa). Vì vậy đến ngày Tết Nguyên Tiêu thắp đèn, quan Phủ doãn cho phép dân cư trong khu vực du ngoạn thưởng lãm, đăng bố cáo rằng: "Bổn châu án chiếu quán lệ, phóng hỏa tam thiên" (Châu mình theo thường lệ, thắp đèn ba ngày --- viết vậy có khác gì là cho phép "phóng hỏa" - đốt lửa ba ngàychuyện đó mà viết hai câu đối: "Chỉ chuẩn châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng" (Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn). Bá tánh ai ai cũng vừa tức tối vừa buồn cười. Ngày Tết thắp đèn mà chữ "đăng" không cho dùng thì còn ra thể thống gì nữa! Có người mượn Hai câu đó sau này trở thành một thành ngữ lưu truyền đến ngày nay. Người ta dùng nó để hình dung bọn quan lại xấu xa hoành hành bá đạo, chèn ép dân lành], cho nên bỏ chẳng làm quan, hành hiệp giang hồ.
Quái nhân mặt mày đổi sắc vốn hồi bé bị bệnh sài đẹn. Lúc mang thai hắn, mẹ hắn bị bọn quan lại bắt ép làm thiếp, bà có chết cũng không chịu tuân theo, nên bị giam trong lao tù, lãnh đủ hình phạt, may là còn sống, có điều sinh ra quái thai, lại thành nhân tuyển tốt để tập võ.
Tuyệt kỹ lợi hại nhất của Lương Thương Trung là khinh công.
Y dùng "khinh công" làm "vũ khí" và "công kích" chủ yếu nhất.
Người khác cứ lo kiếm nhanh, đao lẹ, xuất thủ mau.
Y nhanh, lẹ, mau ở thân pháp.
Cho nên người khác có thể đánh một đao, một thương, một kiếm cực nhanh, nhưng Lương Thương Trung lại có thể dùng thời gian tung một chiêu đó để tấn công toàn thân người ta; nói một cách khác, thân người của y có thể thình lình chuyển ra sau lưng, trên đầu, dưới chân địch nhân, y mà phát động công kích thì người ta có muốn đề phòng cũng đề phòng không được.
Cái đó mới đáng sợ hơn xa chiêu nhanh, thức lẹ, xuất thủ mau.
Huống hồ thân pháp nhanh không nhất định phải dùng để xuất thủ, cho dù có lách tránh hay bỏ chạy cũng có lợi vô cùng.
Tuyệt chiêu của quái nhân đổi sắc mặt là một khi hắn đánh không được sẽ nổi nóng.
Một khi nổi nóng là mặt mày hắn đổi sắc.
Một khi đổi sắc là hắn nằm rạp dưới đất.
Ngậm một họng cát.
Hoặc nuốt bùn.
Sau đó hắn như bơm đầy kình lực trở lại, phát động công kích tràn trề tinh khí thần gấp mười lần ban đầu, hơn nữa đang đánh nhầu đánh rát mà còn thình lình há miệng phun một đống cát.
(Lương Thương Trung nghe nói hắn có ngoại hiệu là "Đại vương ăn cát").
Anh chàng miệng méo một khi đánh thì liều mạng ghê gớm, miệng càng méo xệch, bộ dạng càng khủng bố.
La sách múa loạn xạ, lúc đánh hứng chí toàn thân như phựt lửa, dồn cuốn địch nhân vào lưới sách, chẳng động đậy được, cũng có thể dùng mũi nhọn trên sách đâm cắt địch nhân nát ngấu. Một khi bị địch nhân tập kích cũng có thể dùng la sách bao bọc lấy mình, công thế có dữ đến đâu cũng phá không được thiên la địa võng gã bày bố.
Gã miệng méo bộ dạng giận dữ, giao thủ với người ta mà cứ như sự tức tối của gã đã đủ để nuốt chững người ta. Trán gã nhăn sắp lớp, cái miệng méo mím cứng, con mắt trái nhíu chặt, con mắt phải trợn tròn, kẻ giao thủ với gã mà nhát gan một chút thì đã bị hù bay mất nửa cái mạng.
(Lương Thương Trung cũng biết gã có ngoại hiệu là "Hiệu úy miệng méo").
Ba người bọn họ liên thủ đánh lùi sáu mươi ba tên, tới lúc đó mới biết hai chuyện:
Một, bọn họ đều là người đến bảo vệ Tiêu Hồn cô nương đi Lĩnh Nam.
Hai, bọn người lợi dụng khi họ đang đánh nhau mà mưu đồ sát hại Tiêu Hồn cô nương là đám "Phá Hoại bang".
"Phá Hoại bang" là gì?
"Dưỡng Thần đường", "Đồ Quỷ ốc", "Kiếp Sát phái", "Phá Hoại bang" đều là bang phái võ lâm quật khởi trong hai mươi năm gần đây.
Bốn bang phái đó cũng toàn là tay sai mà bọn quan hoạn dàn trải trong võ lâm. Tuy chịu nghe lệnh, bốn tổ chức lại có mục đích khác nhau.
"Dưỡng Thần đường" là vì quyền. Tổng đường chủ của chúng cũng đang làm quan trong triều. Nếu không vâng vâng dạ dạ với đám thái giám có quyền được thế thì làm sao mà làm quan được, hơn nữa cũng chẳng thể giữ mạng trong giang hồ.
Kẻ chủ trì "Đồ Quỷ ốc" là người do Đề hình án sát sứ Tra Mỗ phái ra.
"Kiếp Sát phái" hoàn toàn hành sự vì tiền. Bọn hoạn quan có Đông, Tây, Nội Xưởng, chỗ nào cũng có bạc, mà bọn chúng đâu phải tự móc hầu bao của mình: toàn là rót thịt nạo xương dân đen mà ra.
Mục đích của "Phá Hoại bang" là cầu danh. Chúng vốn yếu thanh yếu thế hơn "Dưỡng Thần đường", "Kiếp Sát phái", "Đồ Quỷ ốc", hơn nữa cũng quật khởi trễ hơn hết. Nếu muốn nghểnh đầu giương cờ gióng trống chiêu binh mãi mã, nhất định phải giành được sự âm thầm ưng thuận cho phép của bọn quan hoạn.
Cho nên chúng chịu làm bất cứ chuyện gì, miễn sao để cho bọn thái giám và nha sai vui lòng.
Bọn chúng quả cũng đã thu hoạch được sự tín nhiệm của bè lũ hoạn quan.
Vì vậy chúng quật khởi rất nhanh.
Như dòi bọ sinh trưởng lan tràn trên mình một con voi chết vậy.
"Phá Hoại bang" có "Tứ đại thiên vương": "Trần Xuân, Lý Hạ, Trương Thu, Vương Đông.
Bốn tên đó tuyệt đối là "cao thủ phá hoại".
Nhưng trong chiến dịch này, bốn tên đều chưa xuất hiện.
Hành động lần này xem chừng chỉ là "thăm dò": xem xem người hộ tống Tiêu Hôn cô nương ngon tới cỡ nào!
Ba người bọn họ vì đã kịch chiến với nhau cho nên rất tán thưởng võ công của nhau, đồng thời bọn họ cũng vì vừa kịch chiến với đám tập kích cho nên càng tán thưởng sự gan dạ của nhau.
Tiêu Hồn cô nương chứng kiến trường đại chiến đó mà vẫn nheo mắt cười tươi, ngón tay thanh tú vuốt ve con mèo đang ôm trong lòng, bộ dạng ung dung cởi mở: "Đại vương, hiệu úy, Lương đại hiệp, các người đánh một trận vừa rồi đúng là chẳng đánh chẳng quen mà".
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Lương Thương Trung hít một hơi sâu: "Nàng nhận ra ba người bọn ta?".
Tiêu Hồn gật gật đầu, chớp chớp đôi mắt mỹ lệ đến gần như quyến rũ: "Ừm".
Lương Thương Trung hỏi một cách chân thành: "Vậy hồi nãy sao nàng không ngăn bọn ta giao chiến?".
Tiêu Hồn đáp một cách thành thật: "Trận đánh đẹp mắt như vậy, làm sao mà tôi bỏ qua cho được?".
Sau đó nàng nghiêng đầu như con mèo của nàng, hỏi ngược một câu ăn miếng trả miếng: "Các người hồi nãy không phải đã thử lửa võ công của nhau sao? Hiểu biết được võ công của đối thủ không phải là chuyện tốt sao?".
"Hiệu úy miệng méo" không tránh khỏi miệng càng thêm méo: "Vạn nhất ba người bọn ta giao thủ mất mạng, nàng cũng mặc cho bọn ta tàn sát lẫn nhau?".
"Đương nhiên không". Tiêu Hồn lại cười xinh xắn: "Bây giờ không phải chẳng ai mất mạng sao?".
"Đại vương ăn cát" sờ sờ cái đầu hói (chỗ thiếu tóc thì lại lắm mồ hôi), hỏi: "Hồi nãy mấy người đó đột kích nàng, nàng không sợ sao?".
"Không sợ". Tiêu Hồn đáp một cách sảng khoái: "Tôi biết các người nhất định giải quyết được".
Ba người lại đưa mắt nhìn nhau.
"Nếu bọn ta không có mặt thì sao?".
"Tôi trông vào Tiểu thư thư". Nàng tựa sát a đầu thừ lừ kia: "Nhưng tôi biết các người sẽ đến. Cha tôi hồi còn sinh tiền đã giúp rất nhiều người, làm biết bao nhiêu là chuyện tốt, kết giao quá xá hảo hữu giang hồ, không lý nào lọt vào đường cùng mà chẳng có ai phù trợ".
Ba người vẫn phải đưa mắt nhìn nhau, gãi gãi cằm, vò vò đầu, ngoài cười khổ thì còn làm gì khác được nữa chứ.
"Các người hỏi nhiều quá". Tiêu Hồn cô nương cười nụ: "Bây giờ đến phiên tôi hỏi các người".
Ba người lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
"Đại vương ăn cát" bình thời lúc không ăn cát thì lại dễ bị hoảng hốt nhất; hễ hoảng hốt thì miệng lắp bắp: "Nàng... hỏi... hỏi... ta... hỏi bọn ta...".
"Đúng". Tiêu Hồn vẩu đôi môi mỏng, nở một nụ cười ngây thơ kiểu tiểu cô nương mà lại lai láng phong tình một nữ tử chín muồi: "Tôi hỏi các người, các người thực ra là vì cái gì mà đến giúp tôi?".
Sau đó đôi mắt nàng long lanh.
Như một con mèo bé bỏng.
Mắt mèo.
Rồi nàng tinh nghịch đưa một ngón tay chỉ Hiệu úy miệng méo: "Ngài nói trước".
Hiệu úy miệng méo lại càng méo miệng, rướn cổ lạnh giọng: "Tại sao lại là ta?".
Tiêu Hồn cô nương cười khúc khích: "Vì tôi muốn ngài nói trước".
Hiệu úy miệng méo nhìn sang trái.
Bên trái là Lương Thương Trung.
Lương Thương Trung đang ngó gã, dáng vẻ hơi ghen tị.
Hiệu úy miệng méo lại nhìn sang phải.
Bên phải là Đại vương ăn cát.
Đại vương ăn cát cũng đang liếc gã, bộ dạng rất hâm mộ.
Hiệu úy miệng méo méo miệng, nhún nhún vai, làm ra vẻ không có gì: "Ta xưa nay luôn chống đối bè lũ hoạn quan. Người chúng muốn hại, ta phải cứu cho được. Ta từng bị tên thiến họ Ngụy hại cho nhà tan cửa nát".
Nói đến đó, gã không lên tiếng nữa.
Tiêu Hồn cô nương nhìn gã đầy cảm thông, một lúc sau mới quay sang Lương Thương Trung, u uẩn hỏi: "Còn ngài?".
"Ta?". Lương Thương Trung đáp: "Lệnh tôn không đáng bị hại, nàng cũng không nên chết, cho nên ta đến".
Đôi mắt đẹp của Tiêu Hồn lại chuyển sang chăm chú nhìn Đại vương ăn cát.
Đại vương ăn cát ấp ấp úng úng, khó khăn lắm mới nói được: "Ta từng được Cao đại nhân chiếu cố ban ơn. Ông ta gặp nạn, ta không kịp xuất thủ... chỉ đành... chỉ có... chỉ được...".
Tiêu Hồn cười.
Cười rất tiêu hồn.
"Giúp miễn cưỡng quá phải không?". Nàng chọc hắn một cách đầy thiện ý: "Không báo đáp được cho gia phụ, chỉ đành cho tôi nhận".
Sau đó nàng lại quay sang người bên cạnh Lương Thương Trung: "Các người thì sao?".
"Độc nha" Lương Thủy kinh ngạc: "Tôi? Đâu cần phải nói đâu?".
"Bảo nhĩ" Lương Trà giật mình: "Bọn tôi là hạ nhân mà cũng phải nói sao?".
"Làm gì mà chia thượng nhân hạ nhân vậy!". Tiêu Hồn bực dọc háy bọn họ: "Mình không xứng là người sao?".
Lương Thương Trung gật gật đầu, thị ý cho họ hồi đáp.
Lương Thủy cổ rất dài, rướn rướn thụt thụt một hồi rồi mới đáp: "Y là lão đại của tôi, tôi là huynh đệ của y, y làm cái gì thì tôi làm cái đó".
Lương Trà rờ rờ mụn, vừa nặn một cục mụn đã già, vừa bồn chồn đáp: "Tôi là đệ tử của 'Thái Bình môn', y là lão đại của nhóm 'thành tựu đầy mình' trong 'Thái Bình môn', y làm gì thì bọn ta cũng đều theo trợ giúp y".
"Thật lý thú". Tiêu Hồn nhoẻn cười nhe răng, má lúm đồng tiền: "Một ngày nào đó ta gia nhập 'Thái Bình môn' của các người thì nhất định rất lý thú đây".
Nàng cũng không thèm hỏi xem Lương thị tam hùng có đồng ý hay không, lại cúi đầu chơi với con mèo đang rừ rừ.
Lương Thương Trung tiến tới: "Ta có một chuyện muốn hỏi dò".
Tiêu Hồn đầu hơi ngước lên, đôi mắt trong ngần ngời sáng chớp chớp, phụng phịu van nài: "Đừng nói mấy lời khách khí được không chứ?".
Lương Thương Trung chăm chú quan sát: "Lệnh tôn đại nhân gặp bất hạnh, cô nương lại có vẻ chẳng chút... chẳng chút...".
Tiêu Hồn xoa xoa lông con mèo lên má phấn: "Bi thương? Có phải không?".
Lương Thương Trung lại hít một hơi, sợ mình dùng giọng điệu quá nặng cho nên lơi đi: "Có vẻ... vị đại thư này... còn thương cảm hơn nàng nữa...".
"Đương nhiên". Tiêu Hồn nhìn sang a đầu kia, kéo bàn tay to bự của ả áp sát má nàng vuốt ve: "Tiểu thư thư có tình có nghĩa với nhà ta mà".
Lương Thương Trung nói: "Ồ, không...".
Còn chưa dứt lời, Tiêu Hồn lại hỏi truy: "Còn gì nữa? Tại sao ngài to con như vậy mà thanh âm nói chuyện cứ như con gái, lí nhí mềm yếu như vậy?".
Lương Thương Trung mặt đỏ bừng, còn hai thủ hạ tâm phúc huynh đệ kết bái của y thì lại bóp mũi bịt miệng nín cười.
Cơ hội để Lương Thương Trung đỏ mặt trong những ngày tới cũng còn nhiều lắm.
Tiêu Hồn thường châm chọc y.
Châm chọc không có ác ý.
Cũng vì vậy mà khiến cho vị đại thiếu gia tính tình nóng nảy này không phát tác được.
Thí dụ như: bọn họ đang định khởi trình, đường đi hiểm nguy vô cùng, Lương Thương Trung thấy tay của Tiêu Hồn cô nương vẫn ôm theo con mèo, chẳng chút thích hợp với hoàn cảnh, liền nói: "Bỏ con mèo lại trong quán đi, bọn ta phải đi rồi".
"Cái gì?". Cô nương nhà ta trợn tròn mắt, cứ như Lương Thương Trung đang ép nàng ăn thịt người: "Ngài kêu tôi bỏ Tiểu Đinh Đinh lại đây?!".
Lương Thương Trung thừ ra, y không biết mình nói sai cái gì, làm sai cái gì. Lẽ nào ôm một con mèo trèo đèo vượt suối chạy trốn mà cũng được sao?
"Ta ngấm ngầm theo bảo vệ nàng suốt một đường". Đại vương ăn cát vội giải thích cho Lương Thương Trung biết: "Con mèo đó không phải lượm trong quán, mà là đem theo từ trong nhà, dọc đường đã trải lắm phong sương, xem ra đại tiểu thư dứt khoát chẳng chịu bỏ nó bên đường đâu".
"Không có cách nào đâu". Hiệu úy miệng méo cũng nhắc một câu: "Đó là con mèo của nàng ta".
Lương Thương Trung chỉ còn nước thở dài một hơi.
Y cuối cùng đã biết cô nương nhà ta.
Y đã rành cô nương nhà ta.
Tên của nàng là Tiêu Hồn.
Nàng quả cũng đã khiến cho Lương Thương Trung rất là tiêu hồn.
Có lúc cũng khiến cho y rất là mất mặt.
Tuy mất mặt, nhưng vẫn hấp dẫn đến mức làm cho Lương Thương Trung và mọi người thần hồn điên đảo.
Đụng phải cô nương nhà ta thì y hết cách.
Y một mình xông lên "Phong Thần sơn", đại náo "Dưỡng Thần đường", thu phục được hai huynh đệ Lương Thủy Lương Trà vốn rất khó động chạm trong "Thái Bình môn", còn đả bại "Kiếp Sát phái", uy chấn bè lũ hoạn quan, thần y Dư Thị Vô chủ động kết nghĩa tám lạy (thời xưa kết nghĩa huynh đệ thì lạy tám lạy), đại hiệp Tống Ảo Trí bội phục đến vái sát đất, nhưng đụng phải Tiêu Hồn thì y chẳng có biện pháp thu thập.
Bọn họ cũng không có biện pháp. Hiệu úy miệng méo là ác nhân. Gã là kẻ ác trong những người tốt, chỉ đối ác với bọn ác, đối tốt với người tốt. Gã còn trẻ mà đã giết không ít ác nhân, ác nhân bị gã trừng trị tuyệt đối nhiều hơn nha môn --- Huống hồ người bị huyện nha dùng hình phạt xử lý cũng đâu phải toàn là ác nhân.
Đại vương ăn cát là "khắc tinh của tội ác". Rất nhiều người trên giang hồ cho rằng: cát hắn ăn vào vẫn không nhiều bằng kẻ xấu bị hắn tiêu diệt.
Đối phó bọn ác nhân côn đồ tội ác tày trời không thể nào tha thứ, bọn họ luôn luôn có biện pháp.
Nhưng đụng phải nàng lại đều hết cách.