Hai người lái xe đến một tiểu khu cao cấp tên Mỹ Di Các.
Căn cứ theo điều tra của Hạ Thạch, Tạ Di Ngưng và mẹ nuôi của cô đều sống ở đó.
"Điều kiện gia đình của Tạ Di Ngưng chắc hẳn cũng không tồi nhỉ?" Lúc đi thang máy Lạc Tỉnh hỏi Hạ Thạch.
"Sao cô lại biết?"
"Sinh viên vào năm 1996 có thể dùng được điện thoại, trong nhà thông thường đều là tương đối giàu có nhỉ?"
Lúc nhắc tới năm "1996", trong lòng Lạc Tỉnh không khỏi đau nhói.
Năm 1996, là một năm đen tối nhất trong sinh mệnh của Lạc Tỉnh.
Năm đó, cô chỉ có 8 tuổi; Năm đó, cha mẹ của cô đều chết, quỹ đạo cuộc đời của cô thay đổi từ đó.
"Ừm, cô đoán đúng rồi, nhà bên mẹ của mẹ nuôi Tạ Di Ngưng khá là có tiền, dưới tên của mẹ nuôi Tạ Di Ngưng có vài căn phòng, nghe nói bà ấy dựa vào việc thu tiền là có thể sống được."
Lời anh vừa dứt, cửa thang máy liền mở ra, bọn họ đã đến tầng mà Tạ Di Ngưng và mẹ nuôi của cô ở.
Hai người đi đến trước cửa nhà Tạ Di Ngưng. Hạ Thạch nhấn chuông cửa.
Không lâu sau thì cánh cửa liền mở ra. Người đến mở cửa là một bà lão khoảng 60 tuổi, sắc mặt ôn hoà, mặc mộc mạc thanh nhã.
Cô nhìn thấy bên ngoài cửa có hai người lạ đứng, không khỏi ngẩn ra một chút: "Các người là?"
Hạ Thạch đưa thẻ cảnh sát ra: "Chào bà, tôi là hình cảnh của chi đội hình sự thành phố N Hạ Thạch. Xin hỏi cô Tạ Di Ngưng có ở nhà không?"
"Con bé đi làm rồi." Bà lão dừng một chút, có chút lo lắng hỏi, "Cảnh quan Hạ, Di Ngưng con bé... không sao chứ?"
Hạ Thạch không trả lời câu của bà lão, hỏi ngược lại: "Xin hỏi bà là?"
"Tôi là mẹ của Tạ Di Ngưng."
Căn cứ theo ghi chép hồ sơ, vợ của Tạ Nhạc Huy, mẹ nuôi của Tạ Di Ngưng, tên là Liêu Xuân Phụng, ba năm trước trước khi Tạ Nhạc Huy tự sát, bà đã ly hôn với Tạ Nhạc Huy rồi, sau khi ly hôn Tạ Di Ngưng đi theo Liêu Xuân Phụng sinh sống.
Xem ra vị bà lão trước mắt này chính là Liêu Xuân Phụng.
Hạ Thạch "ừm" một tiếng: "Bà họ Liêu, đúng chứ?"
"Ừm."
"Bà đừng lo lắng, chúng tôi đang điều tra vụ án cảnh quan Tạ Nhạc Huy chết, cho nên muốn tìm cô Tạ tìm hiểu một chút tình huống mà thôi."
"Hả?" Liêu Xuân Phụng ngẩn ra một chút, "Cậu là nói A Huy sao? Ông ấy không phải là tự sát sao? Còn phải tra gì nữa?"
Hạ Thạch hỏi ngược lại: "Bà tin ông ấy sẽ tự sát sao?"
"Đương nhiên là không tin!" Liêu Xuân Phụng nói như đinh đóng cột, "Ông ấy là loại người dù ở bất kỳ tình huống nào cũng không thể nào tự sát!"
"Vậy năm đó tại sao bà lại chấp nhận cách nói của phía cảnh sát chứ?"
"Tôi không có chấp nhận! Tôi vẫn luôn không chấp nhận! Chỉ là Di Ngưng và bạn học của con bé đều nói A Huy là tự sát trước mặt bọn họ, đồng nghiệp của A Huy cũng đến nói với tôi A Huy là bởi vì áp lực công việc lớn mà tự sát, cho dù tôi không tin, không chấp nhận, nhưng lại có thể làm sao chứ?"
Đúng vậy, phía cảnh sát đều đã kết án rồi, cô là một cô gái yếu đuối, lại có thể làm được gì chứ?
Hạ Thạch suy nghĩ một chút, hỏi: "Ba năm trước trước khi cảnh quan Tạ chết, bà với ông ấy ly hôn, đúng chứ?"
Liêu Xuân Phụng gật đầu: "Đúng vậy."
"Nguyên nhân?"
"Bởi vì ông ấy bận tra án, thường xuyên 10 ngày nửa tháng cũng không về nhà!" Liêu Xuân Phụng nói đến đây thì thở dài, "Haizz, thực ra lúc tôi gả cho ông ấy thì biết ông ấy là như thế, đối với nghề nghiệp cảnh sát này vô cùng chấp nhất. Năm đó bởi vì tôi tán thưởng phần nghiêm túc và chấp nhất này của ông ấy mà gả cho ông ấy, nhưng sau đó lại oán trách ông ấy lạnh nhạt gia đình... Con người a, thật là một loại động vật mâu thuẫn, haizz!"
Chấp nhất, nghiêm túc, cho dù tất cả mọi người đều cho rằng vụ án của cha mẹ Lạc Tỉnh tử vong có thể kết án rồi, nhưng ông lại vẫn kiên trì tiếp tục điều tra. Hạ Thạch không khỏi đối với hình cảnh chưa từng gặp mặt này cảm thấy kính nể.
Anh bình tĩnh lại, lại tiếp tục hỏi: "Sau khi ly hôn bà có tái hôn không?"
"Không có, vẫn luôn cùng Di Ngưng sống cuộc sống hai người."
"Tạ Di Ngưng cũng không có kết hôn?"
Căn cứ theo điều tra của Hạ Thạch, năm nay Tạ Di Ngưng 28 tuổi vẫn chưa kết hôn.
"Ừm, thực ra cô cũng từng quen vài bạn trai, có hai người còn đã tới giai đoạn nói chuyện cưới gả, nhưng sau đó lại không còn khúc sau nữa. Haizz, con bé này, có lẽ là chịu sự ảnh hưởng chuyện ly hôn của tôi và A Huy thì phải, đối với hôn nhân hình như có một loại hoảng sợ." Liêu Xuân Phụng than thở.
"Bây giờ con bé đang đi làm ở quảng trường Trung Hoa nhỉ?"
Hạ Thạch sớm đã điều tra được Tạ Di Ngưng trước mắt đang làm việc tại vòng đu quay Kỳ Huyễn ở tầng cao nhất của quảng trường Trung Hoa.
"Đúng vậy."
Tuy rằng gia cảnh mẹ nuôi giàu có, nhưng Tạ Di Ngưng vẫn hy vọng dựa vào công việc của mình nuôi sống bản thân.
"Được rồi, vậy chúng tôi qua đó tìm cô ấy tìm hiểu một chút tình huống. Ưm, làm phiền rồi."
Hạ Thạch đang chuẩn bị cùng Lạc Tỉnh rời đi, Liêu Xuân Phụng lại kêu anh lại: "Cảnh quan Hạ!"
Hạ Thạch quay đầu lại: "Sao vậy?"
Liêu Xuân Phụng hít một hơi, gằn từng chữ nói: "A Huy thật sự là bị người ta hại chết sao?"
"Trước mắt tôi còn đang trong điều tra. Bà yên tâm, sau khi tra ra chân tướng, tôi sẽ đến nói với bà."
Nhưng Liêu Xuân Phụng lại giống như không nghe thấy lời của Hạ Thạch, ánh mắt rời rạc, suy nghĩ xuất thần, dường như rơi vào trong hồi ức xa xôi.
Sau khi Hạ Thạch và Lạc Tỉnh rời khỏi Mỹ Di Các, trực tiếp lái xe đến quảng trường Trung Hoa.
Hạ Thạch lái xe đến bãi đậu xe dưới đất. Sau khi đậu xe xong, hai người đi thang máy lên lầu.
"Hay là chúng ta ăn gì trước đi? Tầng ba của quảng trường Trung Hoa có một tiệm thức ăn Hàn cũng không tồi..."
Anh còn chưa nói xong, thì đã bị Lạc Tỉnh cắt ngang: "Tiết kiệm thời gian, ăn bánh mì đi."
"Phải ăn bánh mì à?" Vẻ mặt Hạ Thạch không tình nguyên, nhưng vẫn là thỏa hiệp rồi, "Được thôi, đợi chút ăn khuya thì ăn một bữa ngon hơn."
Vì vậy hai người mua hai bánh mì ở tiệm bánh mì trong quảng trường Trung Hoa, sau đó thì trực tiếp đến chỗ bán vé của vòng đu quay Kỳ Huyễn ở tầng cao nhất.
Vòng đu quay Kỳ Huyễnn nằm ở sân thượng của quảng trường Trung Hoa, tổng cộng có 36 khoang hành khách, mỗi một khoang hành khách có thể ngồi nhiều nhất 8 người. Vòng đu quay chuyển động một vòng cần 20 phút.
Lúc vòng đu quay Kỳ Huyễn vừa khai trương ở bốn năm trước, du khách đến chơi tấp nập không dứt. Nhưng sau đó độ mới mẻ của mọi người qua đi, du khách liền càng ngày càng ít. Tuy rằng vé vào cửa của vòng đu quay từ lúc bắt đầu là hơn một trăm tệ một vé dần dần giảm xuống thành 50 tệ một vé, còn mua một tặng một, nhưng du khách đến chơi vẫn không nhiều. Hai tháng gần đây, cho dù là cuối tuần, cũng không có ai đến chơi.
Chính bởi vì như thế, cho nên công ty kinh doanh vòng đu quay kia cuối cùng cũng chỉ giữ lại hai nhân viên công tác luân phiên bán vé, ngoài ra còn thuê một người làm thêm giờ, mỗi tối qua đây hai tiếng, tiến hành công tác vệ sinh.
Lúc này Hạ Thạch và Lạc Tỉnh đến tầng năm, đi đến phía trước chỗ bán vé vòng đu quay Kỳ Huyễn, nhưng lại nhìn thấy trong chỗ bán vé không có ai.
Quầy bán đồ vặt nằm bên cạnh chỗ bán vé cũng không có người, cả tầng năm yên lặng như tờ.
"Ồ?" Lạc Tỉnh quan sát chỗ bán vé, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên một máy tính trong chỗ bán vé.
"Sao vậy?" Hạ Thạch rất hiếu kỳ cô gái có lực quan sát khác người thường này lại phát hiện ra cái gì.
"Có chút kỳ lạ."
"Chỗ nào kỳ lạ?" Hạ Thạch thực sự nhìn không ra trong chỗ bán vé có chỗ nào không ổn.
"Anh xem con chuột trước máy tính, đặt ở bên trái bàn phím..."
Lạc Tỉnh còn chưa nói xong, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân. Hai người quay đầu nhìn, chỉ thấy một phụ nữ khoảng 40 tuổi đi ra từ trong nhà vệ sinh. Cô nhìn thấy Hạ Thạch và Lạc Tỉnh, cũng ngẩn ra một chút, hỏi: "Hai người là muốn chơi vòng đu quay sao?"
Hạ Thạch đã từng thấy qua bức ảnh lúc còn trẻ của Tạ Di Ngưng trong hồ sơ, cảm thấy người trước mắt này vô cùng giống với Tạ Di Ngưng.
"Cô là Tạ Di Ngưng phải không?"
"Ủa?" Vẻ mặt phụ nữ kinh ngạc, "Đúng vậy. Xin hỏi các người là?"
Hạ Thạch đưa thẻ cảnh sát ra: "Tôi là hình cảnh của chi đội hình sự của cục cảnh sát thành phố N Hạ Thạch."
Nghe thấy đối phương là cảnh sát, Tạ Di Ngưng ngẩn ra một chút, sau đó hồi lại tinh thần: "Cảnh quan Hạ, các người tìm tôi có chuyện gì sao?"
Hạ Thạch gật đầu: "Ừm, tôi muốn tìm cô tìm hiểu một chút..."
Anh còn chưa nói xong, bỗng nhiên từ phương hướng của sân thượng truyền đến một tiếng thét chói tai của phụ nữ.
"A ---"
Tiếng kêu thảm thiết bất ngờ xuất hiện này, phá vỡ sự yên tĩnh và vắng vẻ của chỗ bán vé.