Chương 18: Ba nhóm dấu chân

Tạ Nhạc Huy, sinh năm 1951, lúc đó 45 tuổi, là một hình cảnh của chi đội hình sự thành phố N.

Ông có một con nuôi, tên là Tạ Di Ngưng, lúc đó 19 tuổi, là một sinh viên năm nhất của đại học tiếng trung thành phố N.

Chiều ngày 30 tháng 11 năm 1996, Tạ Di Ngưng và vài người bạn học đón xe đến sơn trang San Hô của vùng ngoại ô thành phố N du ngoạn.

Sơn trang San Hô là một trung tâm du lịch, trong sơn trang có nhà nghỉ, suối bơi, nơi nướng, hồ câu cá, trang trại, các loại công trình.

Lúc đó Tạ Di Ngưng và các bạn học thuê một căn nhà nghỉ trong khu du lịch, mọi người ở trong sơn trang chơi cả buổi chiều, lúc hoàng hôn thì trở về nhà nghỉ, ở bên ngoài nhà nghỉ nướng đồ ăn. Nướng xong, mọi người tiếp tục ở trong nhà nghỉ uống rượu, đánh bài, cho đến khi hơn 2h sáng mới ai về phòng nấy.

Tạ Di Ngưng và một nữ sinh tên Thi Diễm, ở trong một phòng nhỏ của lầu hai.

Do Tạ Di Ngưng và Thi Diễm đều uống rượu, có chút say, cho nên sau khi trở về phòng không bao lâu, hai người liền đều đi ngủ.

Đến khoảng sáng 4h ngày 1 tháng 12, điện thoại của Tạ Di Ngưng đột nhiên vang lên, đánh thức Tạ Di Ngưng và Thi Diễm.

Tạ Di Ngưng cầm lấy điện thoại nhìn, thì ra là cha nuôi Tạ Nhạc Huy gọi đến, vì vậy liền nghe điện thoại.

Ở trong điện thoại, Tạ Nhạc Huy nói với cô, ông cũng đến sơn trang San Hô rồi, bây giờ đang đứng ở dưới gốc cây đa lớn bên ngoài cửa sổ phòng của cô.

Tạ Di Ngưng lập tức đi đến bên ngoài cửa sổ. Thi Diễm cũng đi tới. Hai người thông qua cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy bên ngoài nhà nghỉ có một người mặc áo khoác đứng ở dưới gốc cây đa. Chỉ là, do ánh đèn xung quanh mờ tối, hơn nữa người đó lại đội mũ, cúi đầu, cho nên Tạ Di Ngưng và Thi Diễm đều không thể nhìn rõ dáng vẻ của hắn.

Đột nhiên, người đó hình như giơ lên một thứ gì đó, bỗng nhiên đâm về cổ mình, tiếp sau đó thì hắn ngã xuống đất. Co giật vài cái, liền không động đậy nữa.

Tạ Di Ngưng kinh ngạc, lập tức chạy ra khỏi nhà nghỉ, chạy đến phía dưới gốc cây đa nhìn, người ngã trên đất đó quả nhiên là cha nuôi của mình Tạ Nhạc Huy.

Vì vậy Tạ Di Ngưng chạy về nhà nghỉ xin giúp đỡ với các bạn học. Sau đó thì mọi người báo cảnh sát.

Sau khi cảnh sát đến, phát hiện trong tay của Tạ Nhạc Huy cầm lấy một ống kim.

Sau đó nhân viên kỹ thuật thông qua kiểm tra, phát hiện trong ống kim có chứa Suxamethonium, Xyanua các loại thành phần.

*Suxamethonium: hay còn được gọi là suxamethonium chloride hoặc succinylcholine, là một loại thuốc được sử dụng để gây tê liệt ngắn hạn, đây là một phần trong quá trình gây mê toàn thân. Điều này được thực hiện để giúp điều trị nội khí quản hoặc liệu pháp sốc điện. Thuốc được đưa vào cơ thể bằng cách tiêm tĩnh mạch hoặc tiêm vào cơ bắp. Khi được sử dụng qua đường tĩnh mạch, nhìn chung thuốc sẽ có tác dụng trong vòng một phút sau khi sử dụng và các hiệu ứng kéo dài đến 10 phút.

*Xyanua: Tiếp xúc với một lượng lớn xyanua có thể gây tổn thương cho não và tim mạch, nếu tiếp xúc ở liều lượng thấp có thể gây những hậu quả như khó thở, đau tim, nôn mửa, thay đổi máu, đau đầu, làm rộng tuyến giáp. Chỉ cần 50 mg – 200 mg xyanua hoặc hít phải 0,2% khí xyanua, có thể giết chết ngay lập tức một người trưởng thành.

Những tên buôn lậu chó trong lúc bắt cho dùng "ống kim độc chó" cũng chứa những thành phần này.

Loại kim độc này, bất luận đối với người hay là đối với chó, đều có lực sát thương cực mạnh, sau khi bị đâm vào trong cơ thể, sẽ lập tức mất đi công năng tim phổi, đồng thời nghẹt thở mà chết.

Bởi vì Tạ Di Ngưng và Thi Diễm tận mắt nhìn thấy Tạ Nhạc Huy cầm lấy ống kim đâm về cổ của mình, cho nên vụ án này cuối cùng kết án theo vụ án tự sát.

Nhưng mà, Tạ Nhạc Huy không hề có động cơ tự sát rõ ràng.

Sau đó chuyên gia tâm lý trong cục cảnh sát phán đoán nguyên nhân tự sát của Tạ Nhạc Huy là do áp lực công việc lớn. Tuy rằng mọi người đều cảm thấy cách nói này không đáng tin, nhưng cũng nghĩ không ra ngoại trừ cái này thì Tạ Nhạc Huy còn có những động cơ tự sát nào khác.

Cho nên, nguyên nhân Tạ Nhạc Huy tự sát thật sự, đến nay vẫn là một câu đố.

"Nghe tới đây, cô có ý nghĩ gì không?"

Hạ Thạch biết Lạc Tỉnh có năng lực phân tích hơn người, cho nên hỏi một chút về ý kiến của cô.

Quả nhiên Lạc Tỉnh sớm đã phát hiện nghi điểm: "Tạ Di Ngưng chạy đến dưới gốc cây đa, sau khi phát hiện người ngã xuống đất quả thực là cha nuôi Tạ Nhạc Huy, tại sao không ở tại chỗ gọi điện báo cảnh sát, mà phải trở về nhà nghỉ cầu cứu chứ?"

Hạ Thạch gật đầu: "Năm đó hình cảnh phụ trách làm ghi chép cho Tạ Di Ngưng cũng từng hỏi vấn đề này, lúc đó Tạ Di Ngưng nói, cô ấy vốn dĩ cũng muốn gọi điện báo cảnh sát, nhưng lại phát hiện điện thoại không ở bên người. Sau đó trong khoảng thời gian chờ đợi cảnh sát đến, cô ấy mới ở gần cánh cửa của nhà nghỉ tìm được điện thoại của mình, có lẽ là lúc chạy ra khỏi nhà nghỉ rơi xuống."

Hai hàng lông mày Lạc Tỉnh nhíu lại: "Tại sao lại rơi xuống chứ? Từ trong túi rơi ra sao?"

"Chắc là thế."

"Thông thường khi nhận được điện thoại như thế, dưới tình huống khẩn cấp như vậy, chắc hẳn là trực tiếp cầm điện thoại chạy ra ngoài chứ, tại sao cô ấy lại bỏ điện thoại vào trong túi trước, rồi mới chạy ra ngoài, hoặc là vừa chạy vừa bỏ điện thoại vào túi nhỉ?"

"Ừm, chỗ này quả thực có chút kỳ lạ. Còn nữa không?"

"Lúc đó bạn học của Tạ Di Ngưng tên Thi Diễm kia, chắc hẳn là còn đang trong phòng nhỉ? Tại sao Tạ Di Ngưng không hô to với cửa sổ phòng, để Thi Diễm báo cảnh sát?"

"Điểm này Tạ Di Ngưng cũng nhắc tới trong ghi chép, sau khi cô ấy phát hiện điện thoại của mình không thấy, vốn muốn kêu Thi Diễm giúp đỡ báo cảnh sát, nhưng mà ngẩng đầu nhìn, Thi Diễm đã không còn ở trước cửa sổ nữa. Vì vậy tôi lại lật xem ghi chép của Thi Diễm, Thi Diễm nói, Tạ Di Ngưng rời khỏi phòng không bao lâu, cô ấy cũng chạy ra khỏi phòng cầu cứu rồi..."

Lạc Tỉnh nghe thấy nơi này thì "hửm" một tiếng.

"Sao vậy?" Hạ Thạch quay đầu nhìn Lạc Tỉnh một cái, "Có ý nghĩ gì sao?"

"Có lẽ, người đứng dưới cây mà Tạ Di Ngưng và Thi Diễm nhìn thấy, không phải là bản thân Tạ Nhạc Huy."

"Ồ?" Lời của Lạc Tỉnh khơi gợi hứng thú của Hạ Thạch, "Cụ thể cô nói thử xem."

"Tạ Di Ngưng ở trong ghi chép cũng từng nhắc tới nhỉ? Lúc đó ánh đèn xung quanh cây đa mờ tối, hơn nữa người đó lại đội mũ, còn cúi đầu, cô ấy và Thi Diễm, căn bản không nhìn rõ dáng vẻ của người đó. Giả thiết đó không phải là bản thân Tạ Nhạc Huy, mà là hung thủ thì sao?"

"Hung thủ?"

"Ừm. Lúc đó Tạ Nhạc Huy thật sự đã bị hung thủ giết chết rồi, thi thể giấu ở phía sau gốc cây. Hung thủ giả mạo Tạ Nhạc Huy, ở trước mặt Tạ Di Ngưng và Thi Diễm giả vờ dùng kim độc đâm mình, đồng thời giả vờ ngã xuống đất chết. Khoảng thời gian Tạ Di Ngưng rời khỏi phòng chãy ra ngoài nhà nghỉ, thì hung thủ nhanh chóng kéo thi thể của Tạ Nhạc Huy từ phía sau gốc cây ra, sau đó hắn liền bỏ chạy. Cứ như vậy, bởi vì Tạ Di Ngưng và Thi Diễm tận mắt nhìn thấy 'Tạ Nhạc Huy' tự sát, cho nên phía cảnh sát liền sẽ loại trừ tính khả năng mưu sát."

Hạ Thạch gật đầu: "Thực ra tôi cũng từng nghĩ qua loại khả năng này, nhưng cuối cùng tôi lại phủ định giả thiết này."

"Tại sao?"

"Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, nếu như trước khi Tạ Di Ngưng đến được trước cây đa, Thi Diễm vẫn luôn đứng ở trước cửa sổ không rời đi thì sao? Như thế hung thủ sẽ không thể kéo thi thể của Tạ Nhạc Huy từ phía sau gốc cây ra rồi. Cho nên, quỷ kế thay thế này đối với hung thủ mà nói, mạo hiểm là vô cùng lớn. Đương nhiên, nếu như Thi Diễm chính là đồng phạm của hung thủ, vậy tất cả thì lại là chuyện khác."

"Thứ hai, tôi nhìn qua sơ đồ phác thảo hiện trường và bức ảnh hiện trường trong hồ sơ, xung quanh gốc cây đa, có một mảnh bùn lầy. Nếu như đi ngang qua vũng bùn đó, chắc chắn sẽ lưu lại dấu chân. Nhưng mà, căn cứ theo ghi chép kiểm tra hiện trường, xung quanh gốc cây đa đó, lại chỉ có ba nhóm dấu chân: Nhóm thứ nhất là dấu chân của Tạ Nhạc Huy đi về phía gốc cây, nhóm thứ hai là dấu chân của Tạ Di Ngưng chạy về gốc cây, nhóm thứ ba lại là dấu chân Tạ Di Ngưng từ phía dưới gốc cây chạy về phía nhà nghỉ."

"Nếu như lúc đó xung quanh cây đa thật sự có người thứ ba tồn tại, hắn không thể nào không lưu lại dấu chân..."

Lạc Tỉnh nghe tới đây thì hơi cắt ngang lời của Hạ Thạch: "Liệu có phải hung thủ sớm đã giết chết Tạ Nhạc Huy, sau đó mang giày của Tạ Nhạc Huy, cõng thi thể của Tạ Nhạc Huy đi về phía gốc cây không? Như thế sẽ không lưu lại dấu chân của mình."

Hạ Thạch lắc đầu: "Sẽ không. Tuy rằng dấu chân lấy được trong bùn lầy đã làm phân tích sai biệt dấu chân, so với phân tích sai biệt dấu chân mà lấy được ở trên mặt đấy khác sẽ lớn hơn một chút, nhưng cũng có thể phân tích ra một phạm vi đại khái. Phân tích dấu chân của lúc đó hiển thị, chủ nhân của nhóm dấu chân thứ nhất có cân nặng ít hơn 70kg, đây tuyệt đối không phải là trọng lượng của hai người cộng lại nhỉ?"

Lạc Tỉnh "ồ" một tiếng, không trả lời.

Hạ Thạch tiếp tục nói: "Hơn nữa, cho dù hung thủ thật sự dùng cách này đi đến dưới gốc cây, nhưng hắn cũng không cách nào rời khỏi a, bởi vì hiện trường ngoại trừ dấu chân của Tạ Di Ngưng rời đi, căn bản không có bất kỳ dấu chân nào rời khỏi... Đến rồi!"

Lạc Tỉnh ngẩn ra: "Cái gì?"

"Đến nhà hàng Tây rồi. Tiếp sau đây, chúng ta vừa ăn bít tết, vừa tiếp tục thảo luận."

Hạ Thạch vừa nói vừa lái xe vào một chỗ đậu xe bên ngoài nhà hàng Tây.

Nhắc tới bít tết, anh nhịn không được nuốt nước miếng một cái.

Nhưng Lạc Tỉnh lạnh lùng nói: "Tôi không muốn ăn cơm, tôi muốn gặp Tạ Di Ngưng."

"A?" Hạ Thạch không cam tâm thịt bò sắp đến miệng rồi cứ như vậy mà chạy đi, "Ăn cơm rồi đi cô ấy, dù sao thì ăn cơm cũng không phí bao nhiêu thời gian."

"Không ăn." Giọng điệu Lạc Tỉnh kiên định, không thương lượng chút nào.

Hạ Thạch thở dài, nhìn cánh cửa của nhà hàng Tây một cái, lưu luyến không nỡ nói: "Được thôi, lần sau lại đến vậy."