Chương 47: Sư Tôn Của Hồ Ly Quá Hung Hãn 22

Editor: Bao Tô Bà

Khi nàng được Cơ Vô Danh đưa về Bất Vong phong, Bạch Ấn và Chu Tuyết Kiến vẫn chưa quay trở về, nghe thấy tiếng động vui tai và thanh âm nói cười truyền đến từ chủ phong, Tô Noãn bĩu môi quay về động phủ của mình. Sau khi tắm gội trong linh tuyền, nàng lên giường ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, vào lúc nửa đêm, không khí trong động của nàng bỗng nhiên vặn vẹo, ngay sau đó một bóng người xuất hiện.

Bạch y thanh lãnh hoàn toàn không giống như người sẽ nghênh ngang bước vào trong phủ của người khác lúc nửa đêm, nhưng người đó vẫn cứ làm, còn làm đến nước chảy mây trôi.

Nhìn cô nương xoã tóc bạc nằm ngủ trên giường, mày Bạch Ấn nhíu lại. Chàng chầm chậm bước tới gần, nghiêng người ngồi xuống bên giường. Bạch Ấn cúi đầu nhìn cô nương đáng yêu nhỏ nhắn... Ánh mắt rơi xuống tai nàng, chàng bỗng duỗi tay, ghét bỏ xoa mấy cái.

Đây là chỗ Cơ Vô Danh trộm hương.

Thấy nàng nhíu mày như sắp thức dậy, ngón tay Bạch Ấn hơi động đậy, làm nàng ngủ say.

Không còn lo nàng sẽ thức dậy, dường như chàng cũng thả lỏng hơn. Ngón tay cọ sát nhè nhẹ, có lẽ cảm xúc nơi đầu ngón tay quá tinh tế, ngón tay chàng rời đi nhường chỗ cho đôi môi đến gần... cuối cùng là chạm nhẹ lên má nàng.

Nụ hôn cực kỳ nhẹ. Chàng buông mi, biểu tình vô cùng chuyên chú, rồi bỗng chàng như tỉnh khỏi giấc mộng, giật mình bước lui về sau. Lần nữa nhìn về phía cô nương nằm trên giường, đáy mắt chàng chứa đầy cảm xúc mâu thuẫn giằng co. Sau đó, chàng biến mất trong đêm, không hề gây ra bất cứ động tĩnh nào.

Tuy Tô Noãn bị Bạch Ấn phong bế ý thức, nhưng khi nàng mới ngủ say đã ngay lập tức khôi phục tỉnh táo dưới sự trợ giúp của hệ thống. Nàng hệt như kẻ thứ ba quan sát Bạch Ấn mang theo hơi thở cấm dục tựa trích tiên trộm hương nàng.

Nàng không kìm được cảm thấy ê răng... Vị sư tôn này rốt cuộc định làm gì vậy.

Nếu nói chàng ghét nàng hẳn sẽ không có một màn vừa rồi, nhưng nếu nói chàng thích nàng... thì cách cư xử của chàng rất kỳ lạ.

Sáng sớm hôm sau, Tô Noãn lười biếng ra khỏi sơn động, lần nữa nàng phát hiện Bất Vong phong có gì đó bất thường.

Hôm trước mới quạnh quẽ không người, mà nay đã đông nghịt không có chỗ chen... Chu Tuyết Kiến dẫn đầu các đệ tử trẻ tuổi tập hợp ngoài động phủ.

Ban đầu nàng chẳng thèm để ý, nhưng tiếng nói theo gió bay tới khiến nàng biết được, hoá ra là có người bị giết hại.

Là một đệ tử của Ngự Kiếm phong, thi thể vẫn còn ma khí.

Có ma tu lẻn vào núi Lăng Tiêu.

Nàng nghe Chu Tuyết Kiến lớn giọng bố trí cảnh giới, còn nghe nàng ta nói ma tu đã giết người rất có thể có nội ứng.

Tô Noãn ngay tức khắc nghĩ đến Cơ Vô Danh, nhưng nàng đã nhanh chóng phủ nhận.

Cơ Vô Danh tự nhiên không có ý tốt gì với núi Lăng Tiêu, nhưng hắn cũng không nhàm chán đến mức giết một đệ tử mình không quen biết.

Dù sao chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng.

Tô Noãn lười nhác xoay người, chuẩn bị đi tìm Bạch Ấn, nhưng mới vừa bước tới chỗ không có ai đã bị một người mặc y phục đỏ thẫm ngăn lại.

Thấy dáng vẻ cười hì hì của Cơ Vô Danh, Tô Noãn nghẹn lời: "Ngươi điên rồi à, núi Lăng Tiêu vừa có đệ tử bị ma tu giết, đang bố trí canh gác cực kỳ nghiêm ngặt mà ngươi còn dám tới."

Cơ Vô Danh ra vẻ không biết nói gì: "Gia không nhàm chán đến mức giết một tên đệ tử để chơi đâu... Chỗ hôm qua đến không tồi đúng không? Hôm nay gia rảnh, để gia đưa nàng ra ngoài chơi nhé?"

Tô Noãn xem thường nói: "Làm ơn đi, ngươi là đại lão không cần tu luyện nhưng ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé, ta còn phải nghiêm túc tu hành, ngươi có thể đừng tới thường xuyên thế này được không hả!"

Cơ Vô Danh trợn mắt liếc nàng: "Qua cầu rút ván, đúng là tiểu hồ ly không có lương tâm!"

Tô Noãn xua tay nhận thua, không muốn tranh cãi, đang định bước qua lại bị hắn ngăn cản: "Có gia ở đây, nàng còn vất vả tu hành làm gì, không phải hồ ly đều dựa vào sắc đẹp sống qua ngày hay sao..."

Cơ Vô Danh chớp chớp mắt: "Hay là, nàng quyến rũ gia đi, gia sẽ bảo vệ nàng, như thế thì nàng không cần phải khổ luyện tu hành nữa, gia cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán... Đúng là vô cùng hoàn hảo."

Cơ Vô Danh đang lấy làm đắc chí vì sự an bài của mình thì nghe thấy tiểu hồ ly nói: "Dù ta tu hành không giỏi cũng có sư tôn bảo vệ ta, chứ trông cậy vào nổi giáo chủ Ma giáo nhà ngươi chắc!"

Giọng nói vừa dứt, nàng trông thấy sắc mặt Cơ Vô Danh cứng lại, sau đó ánh mắt trào ra lạnh lẽo.

"Sư tôn ư..." Hắn cười lạnh: "Lúc người ta đưa theo đệ tử được vạn người chú ý ngưỡng mộ, nàng thì đến cái cửa cũng không qua được, còn dám nói hắn sẽ bảo vệ nàng à?"

Tô Noãn giật mình, trên mặc hiện vẻ buồn bã, không hề trông thấy khuôn mặt của Cơ Vô Danh lướt qua vẻ hối hận.

Đúng vào lúc này, một hơi thở mạnh mẽ bỗng xuất hiện, không cho bọn họ thời gian phản ứng lại, bóng hình Bạch Ấn đã đứng cách đó không xa, chàng lập tức khóa chặt mắt lên người Cơ Vô Danh.

Biểu tình của Cơ Vô Danh trầm xuống, không để tâm đến việc tại sao Bạch Ấn có thể tìm được hắn dù hắn đã che dấu hơi thở. Chỉ thấy Bạch Ấn giơ tay, một chưởng mạnh mẽ mang theo hàn khí phóng tới, hắn chỉ có thể né tránh.

Nếu nói trước đó hai người vốn không phân cao thấp thì hiện tại Bạch Ấn tiến giai, bước tới cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ có thể thẳng tay treo Cơ Vô Danh lên đánh.

Cơ Vô Danh cũng biết không thể khinh địch, vội vàng tập trung tinh thần. Đúng lúc này, một thân ảnh mảnh khảnh chạy lên chắn trước người hắn.

"Sư tôn, hắn chỉ tới gặp con thôi, hắn không hề giết người đâu, con bảo đảm!" Ngay khi nhìn thấy Bạch Ấn, đầu Tô Noãn đã nảy ra một kế hoạch.

Kế hoạch này là tối hôm qua Bạch Ấn tới động phủ của nàng cho nàng linh cảm.

Lúc này nàng đang ngăn giữa Bạch Ấn và Cơ Vô Danh, nhìn thấy ánh mắt Bạch Ấn đột nhiên lạnh xuống, nàng cố gắng đưa tay ra ngăn cản chàng, quay đầu lại vội nói với Cơ Vô Danh: “Ngươi còn không mau đi đi!”

Nhìn thấy tiểu hồ ly kiên định chắn cho mình, mắt Cơ Vô Danh hiện lên ánh sáng kỳ lạ, hắn mím môi, cuối cùng không nói gì cả quay đầu biến mất.

Thầy Cơ Vô Danh đã rời đi, Tô Noãn thả tay, nhìn vào ánh mắt lạnh nhạt của Bạch Ấn. Nàng thầm cắn răng tiến lên một bước, định cáo tội nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy hoa mắt, lần nữa mở mắt ra nàng phát hiện đã trở về động phủ của mình.

Trong động hơi tối, nàng không thể nhìn rõ gương mặt của Bạch Ấn, tiếng “sư tôn” chưa kịp gọi ra đã bị hơi thở lạnh lẽo bủa vây.

Bạch Ấn dùng một tay kéo nàng vào trong ngực, đè gáy nàng, không cho nàng giải thích đã cướp lấy cánh môi của nàng. Bờ môi của chàng hơi lạnh lẽo, cũng hơi mềm mại, mang theo khí thế xâm lược, một tay khác của chàng nắm eo nàng, ấn nàng vào trong ngực chàng.

Tô Noãn mở to mắt giãy giụa “ưm ưm”, nhưng nàng vốn không phải là đối thủ của Bạch Ấn. Một lúc lâu sau khi nàng sắp hết sạch không khí mới được chàng thả ra. Đối diện với nàng là Bạch Ấn hít thở từng hơi nặng nề, dáng vẻ đầy dã tính.

Lúc này Bạch Ấn cũng dần lấy lại lý trí. Khi nhìn thấy nàng hờn dỗi động lòng với Cơ Vô Danh, chàng lập tức mất đi tỉnh táo.

Hiện tại, bởi vì đã tỉnh táo lại chàng mới có thể đủ khả năng buông nàng ra, thấy tiểu hồ ly hoảng sợ nhìn chàng, không dám tin bước lùi về phía sau, vẻ mặt đề phòng.

“Sư tôn, người…” Giọng nói của Tô Noãn run rẩy, nàng nhìn ánh mắt tối tăm của Bạch Ẩn.

Bạch Ấn nhìn cô nương trước mắt, bình tĩnh hỏi: “Sợ ta?”

Nhìn thẳng vào nam tử mặc bạch y vẫn xuất trần như cũ, nhưng đôi con ngươi tối tăm vô cùng, dừng một lát Tô Noãn mời ngơ ngác lắc đầu: “... Không sợ.”

Bạch Ấn nhìn qua thì bình tĩnh nhưng nghe thấy câu trả lời của nàng tâm tư căng thẳng mới dám buông lỏng. Trong lòng trào ra ấm áp, nhìn cánh môi sưng đỏ của tiểu cô nương, ánh mắt chàng tối lại, lần thứ hai cúi đầu.

Không còn là mưa rền gió dữ trước đó, lần này giống như dòng suối êm đềm chảy xuôi.

Tô Noãn ngẩn ngơ đứng im, Bạch ôm lấy bả vai nàng.

Nhìn nam tử cao hơn mình một cái đầu nghiêng người khẽ hôn, mang theo môi lưỡi lạnh lẽo và hương thơm đặc trưng trên người chàng, làn da rất trắng, lông mi dài rủ xuống hơi hơi run rẩy.

Bạch Ấn hôn thật sự rất nhẹ nhàng, cho đến khi cảm giác được cô nương trong lòng vùng vẫy kéo góc áo chàng ổn định thân thể, chàng mới như thức dậy từ trong giấc mộng đẹp đẽ.

Mở mắt ra, đáy mắt tối tăm đã biến thành hư không, đôi con ngươi tựa trích tiên mang theo vẻ mê man. Trông thấy cô nương trước mắt, chàng đột nhiên cứng ngắc đứng thẳng người lên, bước lùi về sau một bước, buông nàng ra.

Tô Noãn ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình cực kỳ bình tĩnh của chàng, chàng như vừa không dám tin rồi lại cảm thấy vui sướng, sau đó là cực kỳ chán ghét, cuối cùng, không chờ nàng phản ứng lại, chàng bình tĩnh quay người rời đi.

Trong động phủ, chỉ còn một mình nàng nằm trên giường một lúc lâu suy nghĩ về phản ứng của Bạch Ấn.

Chàng nhập ma, hóa ra… là chàng nhập ma.

Lần trước không những không diệt được tâm ma, mà tâm ma của chàng rõ ràng còn mạnh hơn hồi trước nhiều.

Trước đó, tâm ma chỉ ảnh hưởng đến tâm cảnh của chàng, khiến chàng khó có thể tiến bộ thêm, nhưng lần này rõ ràng đã ảnh hưởng đến thần chí. Nhìn vào biểu hiện của chàng, tâm ma này rõ ràng có liên quan đến nàng.

Tô Noãn thất thần, nàng muốn giúp chàng nhưng không ngờ lại làm hại chàng ư?

Nàng bỗng chốc cảm thấy ảo não.

Người nhập ma, tính tình đều trở nên hỉ nộ vô thường, bây giờ sợ rằng càng khó công lược chàng hơn.

Xem ra cần phải thay đổi cách thức công lược.

Bây giờ không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhìn vào nhất cử nhất động của Bạch Ấn. Nàng ở trong động chờ Bạch Ấn, nhưng không ngờ chỉ chờ được Chu Tuyết Kiến. Nàng ta mang theo lời nhắn của Bạch Ấn tới:

Bạch Ấn nói rằng chàng đã không quản thúc nổi nàng nữa, đã như vậy thì không cần tiếp tục quản, để nàng lựa chọn một vị sư tôn khác của núi Lăng Tiêu.

Mắt Chu Tuyết Kiến tràn đầy lạnh lẽo.

Nàng ta tận mắt nhìn thấy vị sư muội này che chở một kẻ ma giáo như thế nào.

Chỉ là một con linh hồ hèn mọn, có thể trở thành đệ tử của sư tôn Bạch Ấn đã không biết mang ơn bội nghĩa thì thôi, lại còn lén lút giao du với Ma giáo, đúng là không xứng ở lại Bất Vong phong.

Tô Noãn giật mình, ngay sau đó đột nhiên đứng dậy nhìn Chu Tuyết Kiến một cái rồi chạy về phía động phủ của Bạch Ấn.