Editor: Bao Tô Bà
Tô Noãn cứ tưởng rằng Bạch Ấn biến hóa là vì đã diệt được tâm ma, nhưng nàng phát hiện Bạch Ấn đối xử với Chu Tuyết Kiến vẫn hệt như trước, thậm chí còn ôn hòa kiên nhẫn hơn thì nàng mới bắt đầu cảm thấy không đúng.
Biểu hiện của Bạch Ấn chỉ nhằm vào mình nàng.
Nhưng tại sao, chẳng lẽ là vì nàng tự tiện xông vào thế giới kí ức của chàng ư?
Đây là khả năng duy nhất nàng có thể nghĩ tới, có lẽ nàng cảm thấy bản thân có thể trợ giúp, nhưng Bạch Ấn lại không cho rằng như vậy. Dù sao, nàng không thể tự tiện thay đổi suy nghĩ của người khác.
Giá trị hảo cảm của Bạch Ấn vẫn như cũ là 10, bây giờ chàng đã nói rõ là không muốn nhìn thấy nàng, càng không muốn tới gần nàng.
Khuôn mặt tiểu hồ ly của Tô Noãn đáng thương sầu bi.
Nàng ngồi trong động tự hỏi một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi tìm chàng nói chuyện, nếu chàng thật sự để ý, vậy nàng sẽ thành thật xin lỗi.
Ra khỏi động phủ, nàng mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Xưa nay Bất Vong phong tuy quạnh quẽ nhưng vẫn có tốp 5 tốp 3 đệ tử nghe danh mà đến. Nếu không phải đến nhìn Hàn Tuyết tiên tử Chu Tuyết Kiến thì cũng tới vì phong chủ của Bất Vong phong kiến thức sâu rộng, muốn được chỉ điểm vài phần.
Nhưng hôm nay, lúc nàng đi ra khỏi động phủ, phát hiện Bất Vong phong yên tĩnh tới mức quỷ dị. Đừng nói là người, đến chim cũng chẳng có một con.
Chủ phong của núi Lăng Tiêu ngự tại đỉnh núi cách đây không xa được mây trắng bao phủ, mơ hồ truyền tới tiếng chuông và tiếng người cực kỳ náo nhiệt.
Nàng tò mò chạy tới, quả nhiên chủ phong của núi Lăng Tiêu giăng đèn kết hoa, người tới người đi không dứt. Không chỉ riêng người của núi Lăng Tiêu mà còn có cả người của các môn phái khác. Tất cả mọi người đều vui mừng đầy mặt, đặc biệt là đệ tử của núi Lăng Tiêu.
Bọn họ đều mặc bạch y bay bay, đi tới đi lui tiếp đón khách khứa, trên mặt đầy vinh dự.
Núi Lăng Tiêu của bọn họ hiện giờ là phái tu tiên đệ nhất, đây là vinh quang nhường nào chứ, dù không phải là sư tôn của bọn họ cũng vẫn là một chuyện cực kỳ đáng lấy làm tự hào.
Núi Lăng Tiêu của bọn họ vốn đã là nơi chuyên tạo ra những nhân tài kiệt xuất của giới tu tiên, nay lại xuất hiện một người bước vào cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ, đương nhiên càng gắn chặt với vị trí ngôi sao sáng của giới tu tiên.
Tô Noãn bước tới, nàng nhanh chóng biết được là chuyện gì.
Núi Lăng Tiêu tổ chức riêng cho Bạch Ấn một buổi thịnh hội, mời toàn giới tu tiên, long trọng tuyên bố Bạch Ấn sẽ là tôn thượng đời kế tiếp của núi Lăng Tiêu. Giờ Bạch Ấn đã là người đứng đầu của núi Lăng Tiêu, hơn nữa, với thân phận là người bước vào cảnh giới Hợp Thể hậu kỳ của chàng, cho dù chàng không thích những lễ nghi phiền phức này thì tôn thượng Thương Vân của núi Lăng Tiêu vẫn sẽ bày mưu đặt kế tổ chức một buổi thịnh hội như thế này.
Tiểu hồ ly ngơ ngác nhìn xuyên qua đám người, nàng không hiểu. Rõ ràng là thịnh hội giành cho sư tôn nhà mình, nhưng tại sao nàng lại không biết.
Không bao lâu sau, đệ tử núi Lăng Tiêu bốn phía nhìn thấy nàng thì lộ ra các loại biểu tình khác nhau.
Có rất nhiều kẻ đồng tình, cũng có rất nhiều kẻ vui sướng khi người gặp họa, dù gì cũng đều là như có như không nhìn nàng, tựa như muốn xem phản ứng của nàng.
Trong điện Vân Tiêu đều là những người tu tiên, có rất nhiều người có quyền trong giới tu tiên, nhưng hiện giờ đứng trước mặt Bạch Ấn cũng chẳng dám to tiếng.
Đi tới trước cửa điện, nàng bị hai người canh giữ trước điện ngăn lại.
"Yến tiệc đã bắt đầu rồi, không thể đi vào." Hai tên đệ tử lạnh lẽo nói.
Tiểu hồ ly kinh ngạc, duỗi tay chỉ vào bên trong: "Trong đó có sư tôn và cả... sư tỷ của ta."
Nàng nhìn thấy Bạch Ấn mặc bạch y đứng nghiêm nghị trong đại điện rộng lớn, bốn phía là khách khứa và đệ tử mặc bạch y nhưng chàng vẫn cực kỳ nổi bật. Đứng bên cạnh chàng là Chu Tuyết Kiến.
Cô nương mặc bạch y xuất trần, biểu tình điềm đạm, hai người đứng cùng một chỗ trông cực kỳ hài hòa.
Khi giọng nàng vừa dứt, trưởng lão của đảo Bồng Lai cười ha ha nói: "Phong chủ của Bất Vong phong quả nhiên không phải vật trong ao, hồi đó lão đạo đã nhìn ra được rồi, nhưng không ngờ vị đồ nhi này của ngài cũng thiên tư bất phàm như vậy."
Chu Tuyết Kiến có Huyền Âm thể và Thiên Linh căn, quá trình tu hành tiến triển cực nhanh, đã sớm là nhân vật tuổi trẻ nổi tiếng trong tu tiên giới so với các thế hệ đệ tử cùng thời.
Trước đó được nịnh hót Bạch Ấn đều không có biểu tình gì khác, nay nghe người ta khen Chu Tuyết Kiến, trên mặt chàng mới lộ ra biểu tình ôn hòa.
"Đồ nhi này của ta đương nhiên rất giỏi."
Được Bạch Ấn khích lệ trước mặt mọi người, Chu Tuyết Kiến cảm thấy không được tự nhiên, ngẩng đầu nhìn chàng hãy gọi một tiếng: "Sư tôn."
Bạch Ấn gật đầu với nàng ta, ngay sau đó lại có người hỏi: "Nghe nói phong chủ thu nhận hai vị đồ đệ, bây giờ ở đây mới có một vị, sao lại không thấy một vị khác đâu?"
Tiểu hồ ly lập tức vui vẻ, nàng nói với hai đệ tử ngăn cản nàng: "Nghe thấy chưa, sư tôn của ta đang tìm ta kìa, các ngươi còn không mau để ta vào!"
Nàng còn chưa nói xong, giọng nói thanh lãnh của Bạch Ấn đã vang lên.
"Đồ đệ của ta chỉ có một mình Tuyết Kiến, một kẻ khác chỉ là một con linh hồ lúc trước ta thương hại nên mới nhận nuôi, không được tính là đồ đệ."
Chu Tuyết Kiến giật mình, mọi người ngồi bốn phía nghe vậy ồ lên, còn tiểu hồ ly đứng trước cửa điện đã sững sờ.
Hai đệ tử ngăn cản nàng cười trào phúng, lạnh giọng nói: "Còn chưa chịu đi đi, hay chờ bị người ta ném ra ngoài?"
Nhưng Tô Noãn vốn không nghe rõ bọn họ nói gì, nàng chỉ ngẩn người.
Chỉ là linh hồ mà người thương hại, không được tính là đồ đệ ư?
Cho nên khi Chu Tuyết Kiến đứng bên cạnh chúc mừng chàng diệt được tâm ma, mà nàng thì đến cửa cũng không vào được.
Tô Noãn biết mình đang bị cảm xúc của tiểu hồ ly ảnh hưởng, nhưng nàng cũng hiểu đây là do hình thức nhiệm vụ nàng tốn 3000 vàng mua gây ra, nàng không thể khống chế.
Động tĩnh ở cửa điện đã hấp dẫn vài người, tiểu hồ ly vội vàng chạy đi, không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Bạch Ấn dư quang nhìn thấy góc áo của nàng, con ngươi trong mắt bỗng loé lên, ngay sau đó khôi phục như ban đầu.
Tiểu hồ ly như chạy trốn trở về Bất Vong phong, vừa mới vào động phủ, trước mắt nàng đã tối sầm lại. Nàng bị người ta cản đường, ngẩng đầu lên, hoá ra là Cơ Vô Danh với nụ cười đắc ý.
"Tiểu hồ ly, người trốn ở đâu vậy? Ta tìm ngươi lâu lắm rồi đấy."
Khi Tô Noãn và Bạch Ấn cùng rơi vào thế giới kí ức, Cơ Vô Danh từng rất nhiều lần tới tìm nàng nhưng không thấy.
Tô Noãn lười để ý đến hắn, định đi vòng qua hắn nhưng không ngờ chưa kịp vòng qua đã bị Cơ Vô Danh túm lấy tai trên đỉnh đầu.
"Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, định đi đâu hả?"
Tai bị kéo làm nàng kêu đau một tiếng, sau đó không hề lưu tình cắn lại vào tay Cơ Vô Danh. Nàng nghe thấy hắn kêu đau.
"Này, ngươi cắn ta vài lần rồi đấy, tưởng gia không dám đánh ngươi đúng không?"
Cơ Vô Danh duỗi tay túm chặt cánh tay nàng, dùng lực kéo nàng quay lại bên người, đang định giả vờ hù dọa nàng, bỗng phát hiện một gương mặt cực kỳ đáng thương, hai mắt đỏ ửng, cắn môi hung hăng trừng hắn.
Cơ Vô Danh lập tức giật mình, sau đó nóng này nói: "Ta nói này, ngươi cắn người ta còn không cho người ta giận dỗi lại à, gia còn chưa đánh ngươi đâu, dừng, dừng... không cho khóc, này, ta nói ngươi đừng có khóc mà, ta cho ngươi cắn cái nữa là được chứ gì..."
Cơ Vô Danh chưa nói xong đã thấy trước mắt loé ánh sáng, ngay sau đó hồ ly màu trắng bạc nhảy lên người hắn, giơ móng vuốt cào loạn. Một lát sau Cơ Vô Danh mặt đầy tuyệt vọng nhìn quần áo trên người mình, ai oán nhìn tiểu hồ ly đã trở nên bình tĩnh sau khi phát tiết.
Bị ánh mắt ai oán của hắn nhìn chằm chằm, mỗ hồ ly cuối cùng cũng cảm thấy hơi chột dạ. Nàng cố gắng trấn định: "Ai bảo ngươi chọc giận ta, là ngươi tự tìm lấy đó."
Cơ Vô Danh bất lực đành cười: "Rồi, được rồi, tiểu hồ ly không có lương tâm, nhìn vào ngươi và gia không cung cấp bậc, gia không thèm chấp nhặt với ngươi... mà này, hôm nay ngươi làm sao vậy, học được bản lĩnh không nói lời nào đã vừa khóc vừa cáu bẳn từ khi nào thế hả?"
Tiểu hồ ly cắn răng trừng hắn, hai mắt đỏ ửng: "không phải người thì làm sao? Không phải con người thì ảnh hưởng tới ngươi à? Người quản ta có phải người hay không làm gì, ngươi..."
Nàng chưa nói xong đã thấy Cơ Vô Danh vẻ mặt hiểu rõ, ngay sau đó cười gian thò mặt tới: "Sao thế? Bị bắt nạt à?"
Tô Noãn hừ lạnh một tiếng, quay đầu không nhìn hắn, Cơ Vô Danh lại cứ như muốn chọc vào vết sẹo của nàng.
"Chậc, chậc, sư phụ của ngươi bây giờ đang phong cảnh vô hạn, còn đồ đệ của hắn lại đi tìm người trút giận, không biết hắn khoe khoang cái gì nữa!"
Không đợi tiểu hồ ly đáp lại, Cơ Vô Danh đã bế nàng lên, trong tiếng hét giật mình của tiểu hồ ly, hắn đắc ý cong môi: "Ta mang ngươi tới nơi này..."
Dưới ánh sáng đang ngả tối dần, Cơ Vô Danh bảy phần tuấn lãng, ba phần yêu mị, nở một nụ cười đắc ý tươi cười khiến Tô Noãn ngơ ngẩn.
Cơ vô danh mang theo nàng phi hành tới một nơi, là đỉnh núi cách núi Lăng Tiêu không quá xa. Nhìn khung cảnh trước mắt Tô Noãn nghi ngờ nhìn về phía Cơ Vô Danh.
Ngón tay thon dài của Cơ Vô Danh đặt nhẹ lên môi nàng, thở dài nói: "Đừng nói chuyện, nhìn bên kia kìa."
Theo hướng ngón tay của hắn chỉ sang hẻm núi cao thấp mênh mông nơi chân trời, ở nơi ấy, một ít ánh nắng chiều tà còn le lói rồi dần dần biến mất. Đúng lúc này, Tô Noãn nhìn thấy những ngọn núi xanh rậm rạp ấy bắt đầu xuất hiện những ánh sáng lung linh tựa như những vì sao, lại giống như con đom đóm bay cao dần lên.
Ánh sáng lấp lánh không giới hạn khiến nàng sinh ra cảm giác bản thân đứng trên thần quốc nhìn xuống bầu trời đầy sao phía dưới.
"Thật là đẹp!" Nàng khẽ nói.
"... Đúng là khá đẹp." Bên cạnh, Cơ Vô Danh lười nhác ôm cánh tay dựa lên núi đá, đứng phía sau nhìn sườn mặt của nàng, khẽ cong môi, trong mắt đều là ý cười.
Nhìn tiểu cô nương tóc bạc tán thưởng nhìn biển sao trời, Cơ Vô Danh khẽ mỉm cười bước tới, trộm hương bên tai nàng, hắn khẽ chạm nhẹ một cái, ngay sau đó đã bị tiểu cô nương nghiến răng nghiến lợi đập cho một cái.
Cơ Vô Danh vừa giữ chặt nàng kề sát vách núi vừa cười ha ha.
"Tiểu hồ ly, dù thẹn quá hóa giận nàng cũng không được mưu sát phu quân đâu..."
Lời còn chưa dứt hắn đã hét lên một tiếng, không biết bị nàng cào vào chỗ nào rồi.
Phía trên biển sao, hồng y và váy trắng kết hợp khiến khung cảnh càng thêm đẹp đẽ, nhưng không có ai phát hiện chợt có một ánh mắt lạnh lẽo loé lên...