Thời kỳ niên thiếu cũng được một số đồng môn đề cử cho ít sách, đương nhiên Bạch Ấn không phải quá dốt đặc cán mai. Thành thật mà nói, chàng cũng chẳng có kinh nghiệm gì, chỉ theo bản năng nhìn phản ứng của tiểu hồ ly để xác nhận xem bản thân có làm nàng cảm thấy vui thích hay không.
Cho tới khi tiểu hồ ly ôm bờ vai chàng run rẩy, còn chàng thì cảm nhận từng đợt co bóp truyền đến đầu ngón tay. Chàng bỗng chốc trở nên cứng ngắc, sau đó toàn thân thả lỏng, chàng cúi người khẽ hôn lên tai nàng.
Đầu ngón tay trơn trượt và tiếng rên khẽ mềm mại của nàng cũng khiến chàng phóng thích. Bạch Ấn yêu thương hôn lên gò má nàng, mở miệng khẽ nói thì nhận ra giọng nói của mình đã trở nên cực kỳ trầm thấp.
"Tiểu Bạch, nàng là của ta."
Lần đầu tiên bị tình dục chân thật mê hoặc tâm thần, bấy giờ Bạch Ấn không hề biết khi chàng rung động, trầm thấp gọi tên nàng, một thân ảnh đứng ngoài cửa sổ cũng chợt cứng đờ, trong mắt chứa đầy vẻ không dám tin, nín thở rời đi.
Khi đã khôi phục tỉnh táo, dáng vẻ của tiểu hồ ly như hận không thể tìm một cái khe đất chui vào, nhưng đồng thời trong lòng nàng cũng tràn đầy không dám tin.
Bất kể là nam tử trẻ tuổi tính tình lạnh nhạt trước mặt, hay phong chủ của Bất Vong phong của 500 năm sau đều sẽ không phải người lấy lòng người khác như vậy. Làm sao bây giờ, xấu hổ quá đi!
Trong lúc vừa tỉnh táo vừa mơ màng, nàng loáng thoáng nghe thấy giọng nói của chàng vang lên bên tai.
"Tiểu Bạch, chúng ta thành thân đi!"
Tuy chàng không thật sự làm tới bước cuối cùng nhưng chàng vẫn cho rằng bản thân phải phụ trách, ừm, phải phụ trách.
Thấp thỏm nói xong, Bạch Ấn nín thở chờ nàng đáp lại. Một lúc lâu không nghe thấy gì, chàng ngẩng đầu lên nhìn thì dở khóc dở cười phát hiện ra nàng đã ngủ ngon lành.
Vừa mới phải chịu dày vò, hẳn giờ nàng rất mệt.
Trong bóng đêm, tai Bạch Ấn ửng đỏ. Khi không gian trở nên yên tĩnh, đến bản thân chàng cũng không tin được người hành sự càn rỡ lúc vừa rồi lại là chính mình.
Chàng thấy hổ thẹn nhưng cũng cực kỳ hạnh phúc.
Nhẹ nhàng ôm tiểu cô nương bên người vào trong ngực, sau đó chàng bỗng nghe thấy nàng khẽ nỉ non.
"Sư tôn..."
Thân thể Bạch Ấn lập tức cứng lại, dịu dàng trong mắt biến thành lo âu, chàng ép bản thân không được nghĩ tới một ngày nào đó nàng sẽ nhận ra chàng vốn không phải người sư tôn mà nàng tâm tâm niệm niệm.
Trong lúc nhất thời, chàng xuất hiện một hy vọng, hy vọng nàng sẽ vĩnh viễn không thể tìm thấy sư tôn của mình.
Ngày hôm sau trời mới vừa hừng sáng, Bạch Ấn đã đứng dậy đi ra sau núi đả tọa.
Chàng muốn lòng mình yên tĩnh một lát, ngẫm lại xem bản thân thật sự muốn gì.
Trước đây trong lòng chàng chỉ có tu hành, trừ chuyện này ra chàng không thể tìm thấy kỳ ý nghĩa sinh tồn nào khác. Hiện tại con đường tu hành bắt đầu thuận buồm xuôi gió, chàng lại bỗng sinh ra một ý niệm, đó là không tu hành nữa.
Tu hành là diệt nhân tính, tuân thiên mệnh, sau đó sẽ không còn thất tình lục dục hay bị thế tục ràng buộc.
Sư tôn của nàng hẳn là một người như vậy.
Từ trong lời nói của nàng là có thể nhìn ra sư tôn của nàng nhất định là một thần tiên thần thông quảng đại, không dính khói lửa phàm tục, tính tình lạnh lẽo đạm mạc.
Chàng không muốn sau này bản thân cũng biến thành như thế, nếu như là trước đây thì chàng có thể chấp nhận, nhưng bây giờ có nàng, chàng không bao giờ muốn trở thành một người như vậy.
Chàng chỉ muốn ở bên cạnh nàng, mỗi ngày nhìn nàng vui vẻ là đủ rồi. Đối với nàng, chàng không phải chỉ là rung động nhất thời, mà là muốn ở bên nhau dài lâu, nàng và chàng sẽ cùng nhau trưởng thành, rồi bọn họ sẽ có con của mình, nùng tình mật ý, không cần phải lo lắng hay sợ bị người ta gò ép.
Đây mới là điều chàng nghĩ về tương lai, nếu như nàng nguyện ý.
Không ở lại bao lâu, Bạch Ấn đã quay trở về phái Thanh Vân. Mới một lúc không nhìn thấy nàng, chàng đã không cách nào cảm thấy an tâm.
Chờ khi chàng tiến vào phái Thanh Vân, biểu tình đột nhiên thay đổi. Chàng vốn đang định đi vào sân viện của mình nhưng bỗng nhiên quay người, sau đó trong chớp mắt xuất hiện trong nội điện của phái Thanh Vân. Bước từng bước vào trong, người chàng tràn đầy lạnh lẽo.
Chưởng môn phái Thanh Vân và các trưởng lão đều sửng sốt. Bọn họ không ngờ Bạch Ấn sẽ tới nhanh đến thế.
Trưởng lão Văn Tùng đứng một bên hơi do dự, cũng cảm thấy không đành lòng.
Ông không thể ngờ cảm giác của ông lại là sự thật. Bạch Ấn, nhân tài xuất thế trăm ngàn năm có một của phái Thanh Vân, không ngờ đã thật sự động tình, hơn nữa đối tượng còn là một con linh hồ.
Trước đó bọn họ vốn không hề muốn tin tưởng lời Trần Phá nói, nhưng hồ ly hóa thành hình người trước mặt mọi người đã nói cho bọn họ biết đó là sự thật.
Không, không phải linh hồ, mà là hồ yêu.
Linh hồ trong sáng thuần khiết, có thể làm ra chuyện mê hoặc con người chỉ có thể nói rõ hồ ly này là một con hồ yêu.
Trong điện chỉ có các trưởng lão, Bạch Ấn mang theo lạnh lẽo bước vào, tâm tình cũng bắt đầu trở nên khẩn trương, sau đó chàng bỗng trở nên bình tĩnh, hòa hoãn lại.
Bạch Ấn nhìn thấy tiểu hồ ly đứng giữa đại điện chưa phải chịu bất cứ tổn thương nào, tâm tình mới thoáng buông lỏng. Chàng bước tới kéo nàng vào trong ngực, rồi nhìn về phía chưởng môn và các vị trưởng lão. Bạch Ấn hơi nhướng mày, trong mắt là sự chất vấn không hề che giấu.
Biểu tình của chưởng môn cũng trở nên cứng ngắc. Trưởng lão Văn Tùng ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ khuyên: "Bạch Ấn à, tình yêu nam nữ vốn là chuyện thường tình, chúng ta vốn càng không nên can thiệp, nhưng con phải biết, chưởng môn và các trưởng lão cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Con đường tu đạo cần phải tâm thần thanh tịnh, huống chi con đường con đã chọn là tu tiên..."
Trưởng lão Văn Tùng vừa quan tâm vừa lo lắng nhìn Bạch Ấn: "Con đường tu tiên càng gian nan hơn. Tuy con thông minh hơn người nhưng không thể tự đại. Người khác tu tiên đều phải chặt đứt thế tục, vứt bỏ quan hệ huyết thống với thân nhân, huống hồ là tình yêu nam nữ. Chỉ cần bất cẩn một cái sẽ rơi vào con đường ma đạo!"
Trưởng lão Văn Tùng càng được đà nói thêm: "Con tu hành đã không dễ, nếu thật sự chỉ vì nữ sắc mà mất đi đạo tâm thì sao con có thể tiếp tục tu hành đây!"
Các trưởng lão còn lại đều gật đầu phụ họa.
Đệ tử trước mắt này là hy vọng tương lai của phái Thanh Vân, bọn họ không thể bức ép, chỉ có thể dùng tình lý đả động.
Nhìn thấy Bạch Ấn gật nhẹ đầu, chưởng môn phái Thanh Vân và các trưởng lão đều thả lỏng. Trưởng lão Văn Tùng càng vui vẻ hơn, trong lòng nghĩ: thằng bé này đúng là hiểu chuyện, nhưng ngay sau đó giọng nói bình tình của Bạch Ấn vang lên.
"Đã như vậy, chỉ cần con không tu hành nữa là được."
Dứt lời, Bạch Ấn xoay người kéo tiểu hồ ly ngơ ngác đứng cạnh mình đi, nhưng nàng không hề chuyển động. Chàng quay đầu lại, trông thấy tiểu hồ ly ngơ ngác nhìn mình.
"Sư tôn, người..."
Xưng hô này đâm một dao vào lòng Bạch Ấn, chàng mở miệng dịu dàng hỏi: "Tiểu Bạch, nếu ta không tu hành nữa, nàng có đồng ý ở bên ta không? Nàng yên tâm, ta vẫn có thể bảo vệ được nàng."
Trong lòng Tô Noãn không ngừng kêu rên... khốn kiếp, bản thân nàng mơ mơ hồ hồ "thất thân" thì thôi, đến ngóng trông chặt đứt tâm ma cho chàng, giúp chàng tu hành viên mãn, thế mà nay kết quả thu được lại là chàng chọn không tu hành nữa!
Bạch Ấn nhìn tiểu hồ ly nhíu mày không tán thành, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm không tốt, ngay sau đó chàng thấy nàng khó hiểu nhìn qua.
"Sư tôn, người đã nói muốn trở thành tôn thượng của núi Lăng Tiêu mà. Nếu người không tu hành sao có thể trở thành tôn thượng được?"
Chưởng môn và các trưởng lão đứng trong điện phái Thanh Vân đều hít hà một hơi.
Núi Lăng Tiêu, tôn thượng, trời ạ, không ngờ thằng bé này lại có chí khí như vậy. Có thể thấy được hẳn là bị thằng bé bị hồ yêu này dụ dỗ mới lầm đường lạc lối.
Một đám người lòng đầy bi phẫn lại không dám can thiệp, chỉ trông mong nhìn Bạch Ấn, mong chàng chịu quay đầu.
Sắc mặt Bạch Ấn bắt đầu trở nên trắng bệch, chàng cười khổ.
Chàng vốn chẳng phải người trong miệng nàng, sao có thể gánh nổi chuyện người đó có thể làm chứ.
Nhìn thấy lạnh lẽo xuất hiện trong mắt tiểu cô nương, trái tim Bạch Ấn chợt đau nhói, chàng không muốn cứ tiếp tục như vậy nữa.
Mộng đẹp chỉ là bịa đặt, cho dù có đẹp cũng chẳng thuộc về chàng.
"Tiểu Bạch, ta... không phải sư tôn của nàng." Một câu nói ngắn ngủi nhưng chàng nói cực kỳ khó khăn.
Trước đây chàng nói như vậy nàng đều không tin, nhưng lần này chàng mới nói xong đã thấy tiểu cô nương hiểu rõ gật đầu.
"Đúng vậy, ngươi không phải là sư tôn của ta. Sư tôn của ta là phong chủ của Bất Vong phong thuộc núi Lăng Tiêu. Pháp thuật của người thâm hậu, còn là tôn thượng, sao người có thể coi việc tu hành là một trò đùa, mở miệng nói ra được câu "không tu hành nữa"."
Giọng nàng chắc nịch: "Ngươi không phải là sư tôn của ta."
Bạch Ấn chua xót cúi đầu.
Chàng không phải cứ mở miệng là nói bừa một câu từ bỏ tu hành, chàng không hề xem tu hành là trò đùa. Chỉ vì chàng trân trọng nàng hơn, so sánh nàng với việc tu hành chàng đã không cho dự chọn nàng mà thôi.
"Ta phải đi tìm sư tôn của ta." Tiểu cô nương khịt mũi nhìn chàng, rồi không hề do dự quay người rời đi.
Bạch Ấn đuổi theo vài bước: "Tiểu Bạch..."
Vừa mở miệng, chàng mới nhận ra không ngờ giọng nói của mình sẽ mang theo hèn mọn đáng chê cười đến vậy. Nhìn tiểu cô nương xoay người lại, Bạch Ấn mím môi, khiến bản thân trông thật bình tĩnh.
"Chuyện ta là sư tôn của nàng là giả, nhưng chuyện ta thích nàng là thật..."
Chàng nhìn tiểu cô nương, lòng đầy yêu thương hóa thành đau đớn: "Xin lỗi, ta không thể trở thành người giống như sư tôn của nàng."
Chàng cúi đầu không đành lòng nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, nhưng ngay sau đó, một góc bạch y bỗng xuất hiện trong tầm mắt chàng, rồi chàng cảm thấy môi của mình được thứ gì đó mềm mại hơi lạnh chạm vào.
Tiểu hồ ly hôn nhẹ lên khóe môi chàng, bình tĩnh nhìn chàng, nói: "Ta chờ ngươi ở núi Lăng Tiêu, nếu như ngươi tới, ta sẽ ở bên ngươi."
Bạch Ấn chấn động, không dám tin hỏi: "Không có sư tôn?"
"Ừm." Nàng gật đầu: "Nếu như ngươi đến, sau này không có sư tôn nữa, chỉ có ngươi..."
Lòng đầy tuyệt vọng bỗng được hy vọng to lớn lấp đầy. Bạch Ấn gật đầu: "Được, ta nhất định sẽ tới tìm nàng, nàng chờ ta, nhất định phải chờ ta!"
Chàng thấy nàng nở nụ cười tươi sáng đáp: "Được."
Tô Noãn chưa kịp nói dứt chữ "được" đã cảm thấy hình ảnh trước mắt vỡ vụn. Nàng khó chịu, cực kỳ buồn nôn, ngay sau đó, trước mắt nàng đột nhiên xảy ra biến hóa. Điện của phái Thanh Vân biến mất, xuất hiện trước mắt nàng là động phủ lạnh băng tại Bất Vong phong của Bạch Ấn. Nàng ngơ ngác ngẩng đầu thì trông thấy Bạch Ấn bỗng dưng mở mắt.